Điều Bí Mật

Chương 10: Đứa bé- Q.1




Linh vừa mở cổng, định dắt xe đạp ra để đi chợ thì thấy Minh đang ngồi trên xe ở ngay trước cổng. Thấy cô, anh nhảy xuống.

- Anh không mang chìa khóa nhà theo hay sao mà lại ở ngoài thế này? – Linh ngạc nhiên nhìn anh hỏi.

- Đi chợ hả? – Minh không trả lời mà hỏi lại.

- Vâng. Hôm nay nhà có khách nên em phải dọn nhà xong mới đi được. Anh vào nhà đi, em đi đây.

- Tôi chở đi – Minh đột ngột đề nghị.

- Dạ? Ơ, không cần đâu, em tự đi được rồi – Linh vội lắc đầu.

- Bộ định để tôi chết đói mới có đồ ăn sáng sao? – Minh nghiêm giọng – Đi nhanh, mua nhanh về rồi còn nấu cho tôi ăn nữa.

Linh nhìn Minh một chút để tìm ra độ chân thực trong lời nói của anh nhưngMinh đã nhanh chóng quay qua dắt xe của mình. Bất đắc dĩ, Linh đành ngồi lên xe của anh. Gửi xe ở phía ngoài chợ, Minh lẽo đẽo đi vào trong cùng Linh. Chợ sớm đông người, những bông hoa vô cùng tươi tắn trong giólạnh đầu đông, người buôn kẻ bán ra vào không ngớt. Linh đã quá quenthuộc với khu chợ nhỏ này nên bước chân cô đi dạo qua các sạp hàng rấtthành thạo. Cô chỉ cho Minh những hàng mà cô hay mua, tỏ ra là một người đi chợ đầy kinh nghiệm. Minh vẫn im lặng bước theo cô, cũng chẳng có ýđịnh sẽ xách đồ giúp cô. Vài người bán hàng quen thuộc thấy có anh chàng cao lớn, đẹp trai đi theo Linh còn cất lời trêu chọc, hỏi có phải bạntrai cô không? Linh đáp rất niềm nở, thẳng thắn phủ nhận điều đó.

Chỉ một thoáng, Linh đã mua xong hết những thứ cần mua cho một bữa trưathịnh soạn. Hôm nay cô con dâu tương lai của ông bà Phương lại sang chơi nên thực đơn của bà Nguyệt cũng cầu kỳ hơn mọi ngày.

- Sao nhà có xe máy của mẹ tôi mà cô không đi cho nhanh? Ngày nào cũng đạp xe không thấy mỏi chân à?

Linh bật cười trước câu hỏi ngây ngô của Minh, lắc đầu:

- Em chưa bao giờ đi xe máy.

- Sao không học?

- Em thấy đi xe đạp cũng tốt mà – Linh nói tiếp – Ở quê em cũng chỉ có xe đạp để đi thôi.

- Nghe nói quê cô rất đẹp? – Minh lại hỏi.

- Ai nói thế? – Linh quay sang nhìn anh tò mò.

- Nhật Lệ – Minh thản nhiên đáp.

- Anh cũng quen chị Lệ ạ?

- Sao không quen. Chị ấy kể về quê suốt, nói quê cô đẹp lắm, lại nhiều đồ ăn ngon.

- Quê em nghèo lắm. Không có đèn đường, không có ô tô, không có nhà cao cửa rộng – Linh lắc đầu.

- Hôm nào tôi phải về xem mới được.

- Anh nói thật hay đùa đó? Ở đó không có đường đua cho anh bay đâu – Linh cười trêu – Mùa đông rét mướt vẫn phải ra đồng cày cấy, mùa hạ nắngnóng cũng vẫn phải đi gặt lúa.

- Vậy cô có định về lại nơi đó không?

- Có… – Linh gật đầu cười.

Minh đi hơi chậm lại để Linh vượt lên trước, rồi cứ thế anh nhìn cô từ saulưng. Cũng không biết trong đầu anh đang nghĩ gì mà bước chân cứ chậmdần, chậm dần. Mãi cho đến khi Linh quay lại, cười thật tươi với anh nói rằng có thể về nhà được rồi thì anh mới sực tỉnh, bước chân vội vã đitheo cô.

Khi hai người về tới trước cổng thì thấy dưới gốc câybằng lăng có một cái giỏ màu hồng, nhìn kỹ lại thì thấy giống một cáinôi trẻ con hơn. Vừa nhìn thấy thứ đó, Linh vội vàng xuống xe, hai mắtmở lớn đầy kinh ngạc. Minh cũng dựng xe lại, tiến tới định lên tiếng hỏi thì Linh đã quay lại, đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng. Minh không nói gì, nhưng cũng không cưỡng lại được sự tò mò mà nhìn vào. Vừa nhìn vàotrong cái nôi, anh đã suýt kêu lên khi ở bên trong là một đứa trẻ con.Đứa trẻ đang ngủ say, quanh mình được bao trong chăn ấm, một chiếc khănmỏng che kín miệng nôi để hạn chế gió lùa vào.

Cả hai không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau, sau đó ngẩng đầu nhìn quanh quất. Trên con đường buổi sớm không có một ai cả.

***

Sự xuất hiện của đứa trẻ làm cho nhà ông bà Phương được một buổi sáng náoloạn. Nhất là khi bà Nguyệt bế đứa bé ra khỏi nôi và tìm được trong nôimột lá thư, bên trong chỉ viết vẻn vẹn mấy dòng chữ: “Đứa bé này là concủa anh. Mong anh hãy nuôi nó lớn khôn”. Bà Nguyệt đọc được dòng chữ này thì đưa mắt nhìn ông Phương và thằng út, sau đó lại sai Linh bấm điệnthoại gọi Đại và Lâm về gấp.

Bà có linh cảm, đứa bé này chính là con cháu của bà, bây giờ được người ta mang tới trả. Nhìn kỹ thì đứa bé cũng có nét hao hao giống mấy đứa con của bà và giống cả ông Phươngnữa. Nhìn đứa bé ngủ say trên tay mình, lúc thì bà thấy nó giống ôngchồng mình, lúc lại thấy nó có cái môi nhỏ xinh giống hệt thằng Lâm lúcnhỏ, lúc lại thấy cái mũi cao và lông mày thanh thanh giống thằng Đại,mà nó cũng lại có lúm đồng tiền ở bên má phải giống hệt thằng Minh.

Đại về nhà đầu tiên trong bộ dạng bơ phờ, thiếu ngủ, như thể cả đêm qua đãtrải qua một trận chiến sống còn vậy. Anh đã suýt lăn từ trên giườngxuống đất khi nghe Linh báo tin, vì lúc đó còn mơ màng nên anh chỉ cóthể hiểu là: có một đứa trẻ và mẹ nó mang con tới nhà anh để trả… choanh.

Vừa bước vào, anh đã cảm thấy trong nhà hôm nay có một bầukhông khí khác lạ, ánh mắt của bố mẹ nhìn anh chòng chọc. Trên tay bàNguyệt đúng là một đứa trẻ đang ngủ.

- Mẹ, rốt cục là có chuyện gì thế? Đứa bé kia… là thế nào ạ? – Đại vội vã hỏi.

- Chờ thằng Lâm về rồi tôi sẽ nói chuyện với các anh. Anh lên thay quầnáo và chải đầu chải tóc cho nó ra con người đi – Ông Phương nghiêmgiọng.

- Dạ… – Đại mệt mỏi đứng dậy. Lúc đi ngang qua mẹ, anhcòn tiến lại nhìn đứa bé một chút, thậm chí định giơ tay bẹo má nó nhưng mẹ anh đã lườm và đuổi anh đi. Mới nhìn qua đứa bé, Đại không thể không thừa nhận là nó rất giống anh. Nhưng làm sao có thể xảy ra chuyện nàyđược? Anh vốn rất thận trọng, làm sao có thể có con được? Hơn nữa, nếucó một cô gái nào đó mang thai với anh, thì nhất định cô ta sẽ tìm tớianh, đòi anh cưới hoặc đền bù mới đúng, tại sao lại chỉ mang đứa bé đếnmà không hề xuất hiện? Đám đàn bà, con gái chạy theo anh, muốn trói chân anh lại còn không được, làm gì có chuyện dễ dàng thế này chứ?

Hay là, đứa bé có vấn đề gì nên cô ta không muốn nuôi? Nghĩ tới đây, Đạirùng mình một cái. Nếu đứa bé là con anh, vậy thì sẽ có nhiều chuyện đau đầu với bố mẹ đây.

Lúc Đại đánh răng rửa mặt và thay đồ xongnhưng vẫn chưa thấy Lâm về. Bà Nguyệt giục anh chở Linh đi mua sắm chútđồ cho đứa trẻ trong khi đợi Lâm. Mặc dù rất thèm ngủ, nhưng lúc này Đại chẳng còn tâm trí mà leo lên giường nữa. Anh bèn đánh xe đưa Linh đimua đồ.

Ở Trung tâm thương mại, khi hai người tới gian hàng dành cho trẻ sơ sinh, mấy cô nhân viên đon đả ra chào hỏi, chắc tưởng haingười là vợ chồng nên họ không ngớt miệng khen hai người đẹp đôi. Linhhơi đỏ mặt nói với nhân viên cứ để cả hai tự nhiên, sau đó họ bắt đầu đi vòng vòng. Đầu tiên là chọn mua đồ dùng cá nhân cần thiết, sau đó làmột ít quần áo, giày tất, chăn gối, khăn, yếm, và có cả đồ chơi.

Thấy tâm trạng của Đại hơi là lạ, Linh hỏi:

- Anh sao thế? Hình như anh không được tập trung lắm?

- À, không có gì? Chỉ là cảm thấy hơi không quen với việc bất ngờ này. Nếu đứa bé là con anh thì sao nhỉ? – Đại hơi cười cười.

- Con anh mà anh cũng không biết à? – Linh ngây thơ hỏi lại.

- Nếu biết thì còn nói làm gì? Biết đâu là kết quả của một mối tình một đêm nào đó của anh cũng không chừng.

- Chà… – Linh chép chép miệng.

- Em đang nghĩ gì thế? – Đại ngạc nhiên.

- Không có gì – Linh lắc lắc đầu – Em chỉ thấy thật lạ, chẳng lẽ mình có con với ai cũng không biết sao?

- Ha ha… Em còn ngây thơ quá. Đôi khi nó không nằm trong dự tính, làm sao tránh được – Đại bật cười – Mà hôm trước em đi học ở bên nhà hàng thấythế nào? Ổn không? Nếu em thích anh có thể gửi em tới đó để học việc.

- Dạ thôi ạ, em thích ở nhà anh hơn.

- Tại sao? – Đại ngẩn ra hỏi – Chẳng phải em muốn kiếm nhiều tiền mà?

- Hai bác rất tốt với em. Làm một thời gian, chắc em sẽ lại về quê, emkhông muốn ở thành phố làm thuê làm mướn mãi. Dù sao thì sống tự dothoải mái ở quê vẫn thích hơn – Linh gãi đầu cười.

- Ừ…

- Nhưng nếu đứa bé kia là con anh thì anh sẽ làm gì?

- Tốt quá chứ sao. Anh rất thích có một đứa con gái. Dù sao nuôi con cũng không tốn bằng nuôi vợ mà – Đại cười.

- Nhưng anh sẽ đi làm thế nào? Nuôi trẻ con vất vả lắm. Em cũng có cháu nên em biết.

- Ồ, thế à? Vậy chắc em có kinh nghiệm rồi đúng không? Nếu con bé là conanh, thì em tới làm bảo mẫu nuôi nó giúp anh nhé! – Đại cười đề nghị.

- Em… em đang giúp việc cho bố mẹ anh mà – Linh lắc đầu.

- Ừ, thì anh về ở với bố mẹ cũng được chứ sao – Đại cười lớn một cách vui vẻ. Anh rất thích trêu chọc cô bé giúp việc này.

Linh không nói gì, lại chăm chú cúi đầu chọn xe đẩy cho trẻ con. Chợt cô nghe Đại hỏi tiếp:

- Cháu em tên là gì?

- Dạ… À, Thiên Ý ạ!

- Thiên Ý à? Cái tên rất đẹp, nhưng nghe có vẻ số mệnh quá. Nếu con bé là con anh, anh sẽ đặt tên là Như Ý, thế nào? Sau này cho hai đứa chúng nó là chị em kết nghĩa cũng được đấy nhỉ?

- Anh nói thật chứ? – Linh mở to mắt nhìn Đại như thể không dám tin.

- Sao lại không thật. Anh nói cái gì thì cái đó đều là quyết định cả. Cứ thế đi, cháu em và con anh sẽ là chị em kết nghĩa nhé!

Linh im lặng suy nghĩ, nhưng Đại đã bê ngay một chiếc xe đặt lên xe hàng của mình rồi nói với cô:

- Được rồi, nếu đã đủ chúng ta đi thanh toán thôi.

- Nhưng nếu đứa bé không phải con anh? – Sau một hồi do dự, Linh ngẩng đầu lên hỏi tiếp một câu.

- Anh tin nó là con anh – Đại nói một câu chắc nịch, cũng không để ý tớikhuôn mặt đang đỏ ửng lên của cô giúp việc, anh đẩy xe thẳng ra quầy thu ngân.

Khi hai người về tới nhà thì Lâm cũng đã về, còn dắt theo cô người yêu vốn như hình với bóng. Hai người này đang ngồi ở ghế, vẻmặt đầy hoài nghi và căng thẳng. Dù sao thì việc này cũng ảnh hưởngnhiều đến danh tiếng của Lâm, nếu không cẩn thận, làng giải trí lại cómột chủ đề để điên đảo, thị phi một phen. Bà Nguyệt đang cho đứa bé búsữa bằng bình. Bà càng nhìn đứa trẻ càng thắc mắc, ai có thể nhẫn tâm bỏ đi đứa con xinh xắn dứt ruột đẻ ra thế này? Nếu nó là con cháu của bàthì không nói, nhưng dù nó không phải là máu mủ ruột thịt của gia đìnhnày, bà cũng nhất định để nó lại nuôi.

Lúc này, ông Phương mớigọi mấy đứa con trai lại ngồi ở ghế cùng với vợ chồng ông. Vẻ mặt củaông vô cùng nghiêm túc, lại phảng phất nét buồn bã và thất vọng. Sự việc ngày hôm nay đối với ông là một đả kích rất lớn, có nằm mơ ông cũngkhông nghĩ có ngày những đứa con trai ông lại làm ra việc này.

- Các anh đã thấy các anh làm nhục mặt bố mẹ chưa?

- Kìa bố, sao bố lại nói thế? – Đại lập tức chặn lời ông – Con cái là của trời cho, là phúc đức của gia đình. Trời cho lộc mà không nhận mới làcó tội, tại sao bố lại gọi là nỗi nhục được.

- Tôi không nói tới chuyện ấy. Tôi cũng chẳng sợ hàng xóm người ta cười vì bị người khácmang con tới trả thế này. Tôi thấy xấu hổ là xấu hổ với mẹ của đứa bénày thôi. Các anh đã thấy lối sống của mình sai lầm chưa? Thích tự do à? Thích ra ở riêng à? Đấy, giờ có giỏi thì ôm con về mà nuôi đi.

Ba anh con trai im lặng không nói gì nữa. Lại nghe ông Phương nói tiếp:

- Giờ các anh nói đi, rốt cục là con của anh nào? Rồi liệu liệu mà tìm mẹ đứa bé về đây, không thể để người ta chịu thiệt thòi được.

-Người đó đã mang đứa bé tới trả nghĩa là cô ấy không thật sự cần con. Có thể bỏ được đứa bé đi lại là giải thoát cho cô ấy thì sao? – Đại bănkhoăn nói.

- Gì thì gì cũng phải tìm về, ba mặt một lời nói chorõ ràng, không cần con thì để cháu chúng tôi nuôi. Năm, mười năm sau,người ta quay lại đòi con, lúc đó các anh tính thế nào?

Ba người đàn ông trẻ đưa mắt nhìn nhau, không ai nói câu gì, trong mắt người nào cũng đầy hoang mang.

Một lúc sau, Đại suy nghĩ và lên tiếng:

- Được rồi, vậy trước tiên có lẽ nên đi xét nghiệm ADN xem đứa bé là concủa ai đã. Biết được là con của ai thì tìm mẹ nó cũng dễ dàng hơn.

- Các anh… Giờ đến con của ai cũng không biết – Ông Phương thở dài thất vọng.

- Con thì nghĩ đứa bé là con của con. Con cũng hy vọng thế. Nhưng nóimiệng thì không giải quyết triệt để được vấn đề – Đại giải thích.

- Thế còn chuyện con với con Huyền thì sao? – Bà Nguyệt lo lắng nhắc.

- Chuyện đó để sau đi mẹ.

- Làm sao để sau được, sớm muộn gì người ta cũng biết – Bà Nguyệt thở dài.

- Cháu nghĩ thế này, đứa bé là con của ai trong ba người thì cũng có ảnhhưởng không tốt. Anh Đại thì còn chuyện gia đình, anh Lâm thì còn sựnghiệp, mà em Minh thì còn đang đi học. Theo cháu, hay nhà mình cứ côngbố là có đứa trẻ được mang để ở trước cổng và hai bác sẽ làm thủ tụcnhận con nuôi – Trang đột nhiên góp ý.

- Không được – Ông Phương gắt lên. Vốn là người thẳng tính nên ông nghe không lọt tai cách giảiquyết này – Dám làm thì phải dám nhận. Chiều nay tất cả đi xét nghiệmADN cho tôi, chuyện này phải làm cho rõ ràng.

- Thôi được rồi,mấy bố con đừng to tiếng nữa, con bé giật mình bây giờ – Bà Nguyệt nhắcnhở – Mẹ cũng nghĩ như bố các con, không nên làm chuyện không có lươngtâm như thế được. Nếu đứa bé là con cháu nhà mình thì nhất định phảinhận nó. Hay là Đại, con kiếm một phòng khám tư nào đó kín tiếng mộtchút đi, có gì cũng đỡ ảnh hưởng tới các em.

- Vâng – Đại gật đầu.

- Con không đi đâu – Minh đang ngồi, đột ngột đứng dậy nói.

- Không đi cái gì mà không đi? – Ông Phương quát hỏi.

- Con không đi mà. Đứa bé này nhất định không phải là con của con – Minh giãy nảy lên trước con mắt ngạc nhiên của cả nhà.

- Chú chắc chứ? – Đại ngẩn ra rồi chợt phá lên cười – Hay là chú có vấnđề gì đó nên mới chắc chắn như thế? Không cần xấu hổ, cứ nói ra đi. Bâygiờ chuyện ấy là bình thường mà.

- Anh… – Minh đỏ mặt tía tai nhưng chỉ lắp bắp mãi không nói được gì.

Mãi một lát sau, thấy mọi người vẫn chằm chằm nhìn vào mình đợi câu giải thích, Minh nhắm mắt lại nói như hét:

- Con chưa từng với cô gái nào cả…

Nói rồi anh vùng vằng đứng dậy, đi thẳng lên lầu.

Minh lên tới tầng hai thì mọi người ở dưới mới hiểu ra câu nói của anh, lậptức cười ồ lên, không khí căng thẳng trong nhà cũng vì thế cũng dịu đirất nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.