Điệp Viên 007 - Sòng Bạc Hoàng Gia

Chương 5




Cô gái đến từ Trụ sở

B

ond rời khách sạn Splendide lúc 12 giờ, đồng hồ trên nóc Tòa Thị chính đang đổ hồi chuông trưa. Không khí ngát mùi thông và mimosa, những khu vườn của sòng Casino đối diện vừa được tưới nước, rải rác với các bồn hoa trải sỏi gọn ghẽ và lối đi, góp vào khung cảnh một hình thức thích hợp cho ballet hơn là bi kịch.

Mặt trời rực sáng, vẻ nhí nhảnh và lấp lánh bàng bạc trong không khí dường như hứa hẹn một thời kỳ phong lưu và thịnh vượng mới; điều mà thị trấn duyên hải nhỏ bé này sau nhiều thăng trầm đang cố gắng đạt được.

Royale-les-Eaux; vốn nằm gần cửa sông Somme trước khi đường duyên hải bằng phẳng vút lên cao từ những bãi biển phía nam Picardy đến các vách đá Brittany, kéo dài tận Le Havre; đã trải qua nhiều vận may như Trouville.

Royale (không có chữ Eaux) cũng bắt đầu từ một làng đánh cá nhỏ, vụt sáng như sao băng với danh tiếng của một bãi tắm thời thượng dưới Đế chế Đệ nhị, không khác gì Trouville. Nhưng cũng như Deauville đã tiêu diệt Trouville, sau một thời gian dài suy thoái, Le Touquet đã hạ gục Royale.

Vào đầu thế kỷ, khi mọi việc trở nên tồi tệ với cái thị trấn duyên hải nhỏ bé này, và thời trang lúc ấy là kết hợp giải trí với “liệu pháp”, một dòng suối nước khoáng trên những ngọn đồi sau lưng Royale được phát hiện chứa lưu huỳnh đủ loãng để có ích cho lá gan. Vì tất cả người Pháp đều mắc bệnh gan, Royale nhanh chóng trở thành Royale-les-Eaux; và “Nước khoáng Royale” đựng trong chai hình thủy lôi e ấp nối đuôi vào danh sách nước khoáng trong các khách sạn và toa ẩm thực trên xe hỏa.

Nó đã không chịu nổi những phối hợp hùng mạnh giữa Vichy, Perrier và Vittel. Một loạt những vụ kiện cáo nổ ra, một số người mất rất nhiều tiền. Và chẳng bao lâu “Nước khoáng Royale” một lần nữa hoàn toàn chỉ bán được tại địa phương. Royale giảm sút doanh số thu nhập từ các gia đình Pháp và Anh trong mùa hè, từ đội ngư thuyền vào mùa đông; từ những mẩu vụn bánh rơi khỏi bàn ăn của Le Touquet vào túi sòng bạc ọp ẹp một cách thanh lịch.

Nhưng trong nét hoa mỹ Negresco của Casino Royale (Sòng bạc Hoàng gia) có gì đó tráng lệ, một dấu ấn mạnh mẽ thuộc phong cách Victoria sang trọng và thanh lịch; đến năm 1950, Royale thu hút được sở thích của một nghiệp đoàn Paris đầu tư vào nó những khoản tiền lớn thuộc sở hữu một nhóm thân Vichy lưu vong.

Brighton đã hồi sinh sau chiến tranh, và Nice nữa. Nỗi luyến tiếc những thời kỳ vàng son, phóng khoáng hơn có thể là một nguồn thu nhập.

Casino được sơn phết lại bằng màu trắng và mạ vàng nguyên thủy, những căn phòng được trang trí bằng màu xám nhạt nhất, thảm lót và màn cửa màu rượu chát đỏ. Các chùm đèn hoa đăng được treo lủng lẳng trên trần. Vườn tược được xén tỉa, các vòi phun nước hoạt động trở lại; hai khách sạn chính là Splendide và Hermitage được trang điểm, đánh bóng và tái bố trí nhân viên.

Thậm chí thị trấn nhỏ và bến cảng cũ cố gắng giữ nụ cười chào đón ấm áp trên những khuôn mặt xơ xác, con đường chính trở nên vui tươi với những tủ kính trưng bày nữ trang và thời trang của Paris vĩ đại, mời gọi một mùa nghỉ thoáng qua bằng những chỗ trọ miễn phí và lời hứa đầy hào phóng.

Thế là Nghiệp đoàn Mahomet Ali bị tán tỉnh vào việc khởi động một trò cờ bạc cao cấp ở Casino; Hiệp hội Bains de Mer Royale giờ đây cảm thấy rốt cuộc Le Touquet sẽ phải nhượng bộ một số tài sản bị trộm cắp qua năm tháng từ bãi biển nguyên thủy của nó.

Trên cái nền sân khấu lấp lánh và rõ ràng này, Bond đứng dưới ánh nắng cảm nhận tính phi lý và biệt lập của nhiệm vụ, nghề nghiệp của anh là một sự lăng mạ các bạn diễn.

Anh nhún vai rũ bỏ cảm giác bất an tạm thời, đi vòng ra sau lưng khách sạn và theo đường dốc xuống nhà để xe. Trước buổi hẹn tại Hermitage, Bond quyết định lái xe theo con đường dọc bờ biển để nhìn qua biệt thự của Le Chiffre, sau đó quay về bằng đường trên đất liền đến khi gặp quốc lộ đi Paris.

Xe là thú vui cá nhân duy nhất của Bond. Là một trong những kiểu Bentley 4,5 lít mới nhất có bơm tăng nạp do Amherst Villiers thiết kế, anh đã mua nó gần như còn mới vào năm 1933 và cất giữ cẩn thận qua chiến tranh. Mỗi năm chiếc xe vẫn được bảo trì. Ở London, một cựu cơ khí viên của Bentley, người đang làm việc cho một cơ sở sửa chữa gần căn hộ Chelsea của Bond, chăm sóc nó với nỗi ghen tị. Bond điều khiển xe mạnh bạo và khéo léo, với một cảm giác gần như khoái lạc xác thịt. Đây là loại xe không mui hai chỗ màu xám, vốn đã thật sự cải tiến và có khả năng chạy 90 dặm với tốc độ lùi 30 dặm/giờ.

Bond lùi ra khỏi nhà để xe, chạy lên dốc. Chẳng bao lâu tiếng nổ lãng đãng thoát ra từ ống xả 2-inch đã vọng lại trên đại lộ viền hàng cây, xuyên qua con đường chính đông đúc của thị trấn rồi thoát ra ngoài qua những đụn cát về hướng Nam.

Một giờ sau, Bond bước vào quán rượu Hermitage và chọn bàn gần một trong những khung cửa sổ rộng.

Căn phòng thật lộng lẫy với những vật trang trí đầy nam tính, vốn cùng với tẩu hút thuốc bằng gỗ thạch thảo và chó săn thỏ lông cứng thể hiện sự xa hoa ở Pháp. Tất cả đều bằng da khảm đồng thau và gỗ mun đánh bóng, màn cửa và thấm lót màu xanh hoàng gia. Những người hầu bàn khoác áo gi-lê sọc và tạp dề bằng vải len xanh. Bond gọi một ly Americano và ngắm nghía vẻ rực rỡ của các khách hàng ăn diện quá mức- anh đoán phần lớn từ Paris đến - đang ngồi trò chuyện tập trung và sôi nổi, tạo thành cái không khí xã giao đầy kịch tính vào thời điểm uống rượu khai vị.

Đàn ông uống những chai champagne vô tận, phụ nữ dùng Martini không đá.

“Em hả, em thích uống không đá”, một cô gái mặt sáng rỡ nói với anh bạn cùng đi cứng ngắc trong bộ đồ bằng vải tweed trái mùa. Anh này đang ngây người nhìn cô với cặp mắt nâu ướt át qua đầu một cây gậy chống dắt tiền của hãng Hermes, “pha với Gordon, tất nhiên”.

“Đồng ý, Daisy. Nhưng em biết đấy, vỏ chanh...”

Ánh mắt Bond bị lôi cuốn bởi hình dáng cao lớn của Mathis trên vỉa hè bên ngoài, nét mặt linh động vì một cô gái tóc đen trong trang phục màu xám. Anh ta khoác tay cô gái cao tận trên khuỷu nhưng không có vẻ thân mật; vẻ lạnh lẽo mỉa mai trong nét mặt của cô gái khiến họ có vẻ như hai con người riêng tư hơn là một cặp tình nhân. Bond chờ họ bước qua cửa ngoài dẫn vào trong quán rượu nhưng vẫn giả vờ nhìn khách qua đường qua cửa sổ.

“Hẳn đây là ông Bond?” Giọng Mathis vang lên sau lưng anh đầy vẻ vui mừng pha lẫn ngạc nhiên. Bối rối một cách đúng mức, Bond đứng lên. “Ông đi một mình chứ? Ông có chờ ai không? Cho phép tôi giới thiệu người đồng nghiệp của tôi, cô Lynd. Cô hạn thân mến này, đây là quý ông ở Jamaica mà sáng nay anh được hân hạnh phục vụ”.

Bond nghiêng người với vẻ thân thiện dè dặt. “Rất hân hạnh”, anh nói với cô gái. “Tôi đi một mình. Cả hai vị muốn ngồi cùng tôi không?” Anh kéo ghế và trong lúc họ ngồi xuống, anh gọi hầu bàn. Mặc cho Mathis thân mật chỉ trích đòi đặt thức uống, Bond gọi một chai nước khoáng cho anh ta và một ly Bacardi cho cô gái.

Mathis và Bond trao đổi câu chuyện vui nhộn về thời tiết đẹp và viễn cảnh hồi sinh những cơ hội cho Royale-les-Eaux. Cô gái ngồi yên lặng. Cô nhận một điếu thuốc của Bond, ngắm nghía nó rồi hút với vẻ tán thưởng mà không màu mè, rít khói vào sâu trong phổi với một tiếng thở dài nhẹ, sau đó thỉnh thoảng thở ra bằng miệng và mũi. Cử chỉ cô gái tiết kiệm và chính xác, không chút gì mất tự nhiên.

Bond cảm nhận mạnh mẽ sự hiện diện của cô gái. Trong lúc trò chuyện với Mathis, anh quay lại từng chập với cô và lịch sự nhắc đến nàng trong câu chuyện, nhưng lại tăng thêm ấn tượng ghi nhận qua từng cái liếc nhìn.

Cô gái có mái tóc đen, cắt ngang và thấp trên gáy, ôm lấy khuôn mặt đến dưới đường cằm đẹp và rõ nét. Mặc dù mái tóc dày và lay động theo những cử động của đầu, cô gái vẫn không vuốt trở lại. Mắt cô cách xa nhau và xanh đậm, thẳng thắn nhìn trả lại Bond với vẻ thờ ơ thoáng mỉa mai, điều làm Bond bối rối vì phát hiện mình muốn tan ra một cách dữ dội. Làn da cô gái hơi rám nắng, không chút dấu vết trang điểm trừ trên đôi môi rộng và gợi cảm. Đôi cánh tay trần và bàn tay có phẩm chất của phong thái ung dung; ấn tượng kín đáo chung trong dáng vẻ bên ngoài và cử chỉ còn thậm chí thể hiện đến cả những móng tay cắt ngắn, không sơn. Cô gái đeo quanh cổ một sợi dây chuyền vàng trơn gồm những mắt xích dẹp rộng, trên ngón áp út bàn tay phải là một chiếc nhẫn hoàng ngọc to. Bộ áo dài trung bình bằng lụa màu xám với vạt trên cắt thẳng, lẳng lơ bó sát ngang bộ ngực đẹp. Váy cô xếp nếp tỉ mỉ và in hoa xuống dưới từ một cái eo hẹp nhưng không gầy. Cô thắt dây lưng đan tay màu đen, rộng 3 inch. Một túi da đen khâu tay nằm trên ghế cạnh cô gái, cùng cái nón rộng bằng rơm màu vàng, quân một dải nhung đen mỏng buộc ra sau nón thành hình cánh cung ngắn. Giày mũi vuông, bằng da đen trơn.

Bond bị khuấy động bởi vẻ đẹp và hấp dẫn bởi sự điềm tĩnh của cô gái. Viễn cảnh được làm việc với cô đã kích thích anh. Cùng lúc ấy Bond mơ hồ có cảm giác bất an. Bất giác anh làm dấu xả xui.

Mathis đã nhận thấy mối bận tâm của Bond. Sau một lúc anh ta đứng lên.

“Xin lỗi”, Mathis bảo Lynd, “để anh ra gọi điện thoại cho gia đình nhà Dubernes. Anh phải sắp xếp cuộc hẹn tối nay. Chắc chắn em không phiền khi ở lại một mình với dụng cụ tối nay chứ?”

Cô gái lắc đầu.

Bond hiểu ý anh ta, và khi Mathis băng ngang phòng đến phòng điện thoại bên cạnh quầy rượu, anh lên tiếng: “Nếu tối nay có một mình, cô bằng lòng dùng bữa tối với tôi không?”

Cô gái mỉm cười, biểu lộ ám chỉ đồng lõa đầu tiên. “Tôi rất thích”, nàng đáp, “và sau đó anh có thể tháp tùng tôi vào Casino, nơi mà Mathis bảo anh rất thoải mái như ở nhà. Có lẽ tôi sẽ đem lại may mắn cho anh”.

Với sự vắng mặt của Mathis, thái độ của nàng với Bond đột nhiên trở nên nồng nhiệt. Dường như nàng thừa nhận họ là một đội ngũ; và trong khi thảo luận về thời gian cùng địa điểm gặp, Bond nhận thấy việc bàn bạc chi tiết kế hoạch của anh với nàng xét cho cùng khá dễ dàng. Anh cảm thấy rốt cuộc nàng đã quan tâm và bị kích thích bởi vai trò của mình, rằng nàng sẽ sẵn lòng làm việc với anh. Bond đã hình dung ra nhiều trở ngại trước khi thiết lập được quan hệ, nhưng giờ đây anh cảm thấy có thể đi thẳng vào chi tiết chuyên nghiệp. Anh khá trung thực với bản thân về vẻ đạo đức giả trong thái độ đối với cô gái. Anh muốn ngủ với nàng như một phụ nữ, nhưng chỉ khi công tác đã hoàn thành.

Khi Mathis quay lại bàn, Bond gọi tính tiền. Anh giải thích rằng bạn bè đang chờ anh trở về khách sạn để ăn trưa. Trong khoảnh khắc nắm tay Lynd, anh cảm nhận một xúc cảm ấm áp và hiểu biết truyền đạt giữa họ, vốn dường như không thể có trước đó nửa giờ.

Ánh mắt cô gái dõi theo Bond ra đến đại lộ.

Mathis dịch ghế sát vào ghế cô gái và nhẹ nhàng nói: “Đây là một người bạn tốt của anh. Anh rất mừng vì hai người đã gặp nhau. Anh đã có thể cảm thấy băng trên hai dòng sông đang tan chảy”. Anh ta mỉm cười. “Anh nghĩ Bond chưa bao giờ mềm lòng như thế. Sẽ là một trải nghiệm mới cho cậu ấy. Và cho em nữa”.

Lynd không trả lời thẳng.

“Anh ta rất đẹp trai. Anh ta làm em nhớ lại Hoagy Carmichael, nhưng có vẻ gì đó lạnh lùng và tàn nhẫn trong...”.

Câu nói không bao giờ được kết thúc. Đột nhiên cách đó khoảng 1 mét toàn bộ cửa kính vỡ tan thành hoa giấy. Luồng hơi của một vụ nổ khủng khiếp, rất gần, đã quật trúng hai người khiến họ lắc lư trên ghế. Một khoảnh khắc im lặng bao trùm. Một số đồ vật rơi xuống lề đường. Chai lọ từ từ rơi khỏi kệ sau quầy rượu. Thế rồi tiếng gào thét vang lên và hỗn loạn tràn ra cửa.

“Ở yên đấy”, Mathis ra lệnh.

Anh ta đá văng ghế lùi ra sau, phóng qua khung cửa kính trống rỗng ra lề đường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.