Đi ngắm mai, trong đầu Phó Hân Thần nổi lên ý niệm quay về Long Nguyên. Ở đó có các bằng hữu của chàng cùng với các thuộc hạ đã cộng sự nhiều năm, còn có mộ phần của Tịnh Nhi nữa. Tính toán thời gian, cũng sắp đến ngày giỗ của Tịnh Nhi rồi. Đã năm năm chàng không dám quay về, không dám đối mặt với tất cả, bây giờ chàng cũng nên kết thúc mọi chuyện. Cái chết của Tịnh Nhi chàng đã có thể thản nhiên chấp nhận. Từng có lúc chàng định ở lại trong thung lũng này suốt đời, không bao giờ bước vào giang hồ nữa, nhưng vì sự xuất hiện của Khanh Tuần và sự quấy nhiễu của Ngọc Vô Song và Nghiêm Phiêu Phiêu, quan trọng hơn là buổi tối hôm đó chàng không ngờ lại không khống chế được mình mà chủ động hôn Nô Nhi, do đó đã khiến chàng không thể không nhớ đến trách nhiệm đã từng bị mình vứt bỏ.
Hoa mai đã nở, chàng cũng nên trở lại thăm Tịnh Nhi rồi. Rốt cuộc chàng đã không tuân thủ lời hứa của mình, chạm vào một nữ tử khác, không biết còn có thể sửa chữa hay không. Không gặp lại nàng nữa, không động vào nàng nữa liệu có được không? Nô nhi không hiểu sự đời, không phân biệt được thích và yêu, nàng sẽ không gò bó tình cảm của bản thân giống chàng. Sau khi chàng đi, nhất định nàng sẽ gặp được người mà nàng thích, rồi rất nhanh sẽ quên chàng. Nàng sẽ sống cuộc sống của nàng, còn chàng lại trở về với Tịnh Nhi.
Vừa nghĩ đến việc Diệp Thanh Hồng sẽ quên mình, sẽ thích một nam nhân khác, Phó Hân Thần liền cảm thấy bứt rứt vô cùng. Ánh mắt vốn tản mạn vì dòng suy tư của chàng chợt tập trung lại trên người Diệp Thanh Hồng đang ngồi chải đầu bên cửa sổ, mái tóc dài đen bóng kia của nàng làm tiếng lòng chàng lay động. Chàng nhẹ nhàng đứng dậy, đi tới bên cạnh nàng, đưa tay cầm lấy chiếc lược khiến nàng ngây ra. Rồi mấy ngón tay thon dài của chàng nâng lên một lọn tóc dài lên, những chiếc răng lược lướt đi thật nhẹ, tựa như đang qua lại trong dòng nước, nháy mắt đã chẳng còn bóng dáng.
“Liệu nàng có quên ta không?” Phó Hân Thần vừa chải đầu giúp nàng, vừa tỏ vẻ thờ ơ hỏi.
“Cái gì cơ?” Diệp Thanh Hồng bị câu hỏi đột ngột này của chàng làm cho ngây ra, quên mất trong tay chàng đang cầm tóc mình, vội vã ngoảnh đầu qua, rồi không kìm được kêu đau “ối” một tiếng.
Phó Hân Hân lập tức buông tay, giúp nàng xoa nhẹ chỗ bị đau: “Sao lại cứ ẩu đoảng như thế chứ, không biết làm thế nào mà nàng trưởng thành được nữa.” Trong sự dịu dàng còn mang vẻ xót xa, chàng khẽ cất tiếng trách sự thiếu cẩn thận của nàng.
Nở một nụ cười ngượng ngập, Diệp Thanh Hồng vẫn không quên câu hỏi ban đầu của chàng, bèn hỏi lại : “Vừa rồi chàng nói gì cơ?”
Phó Hân Thần khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt lại trở nên vô cùng nghiêm túc: “Ta phải rời khỏi đây, không bao giờ trở về nữa, liệu nàng…có quên ta không?” Không biết tại sao, câu nói này thực khó mở lời biết mấy, mà khi đã nói ra rồi, chàng vẫn không có chút cảm giác nhẹ nhõm nào, thậm chí tâm trạng còn trở nên nặng nề hơn.
“Cái gì?” thân thể Diệp Thanh Hồng trở nên cứng đơ, ngay sau đó liền mặc kệ tất cả mà ngoảnh đầu lại: “Chàng nói gì cơ?” Giọng nói của nàng tràn ngập sự nôn nóng, hoảng sợ, và cả vẻ khó tin, vừa khéo kết hợp thành một chỉnh thể với sắc mặt sau nháy mắt trở nên trắng bệch của nàng: “Rốt cuộc chàng vẫn muốn rời đi sao?”
“Dù thế nào thì đến cuối cùng ta cũng phải đi thôi, đúng không nào?” Phó Hân Thần thở dài vẻ hết cách, giúp nàng vấn mái tóc lại thành búi và cài cây trâm lên để cố định lại.
“Đúng thế….Đến cuối cùng rồi chàng vẫn sẽ rời đi.” Cúi gằm mặt xuống, khuôn mặt Diệp Thanh Hồng sau nháy mắt đã trở nên hờ hững chẳng có chút biểu cảm nào, nhưng bờ môi run rẩy đã tiết lộ ra quá nhiều thứ.
“Ta…ta đi nấu cơm đây.” Nàng đứng dậy như để né tránh, muốn cầm lấy cái lược từ trong tay Phó Hân Thần, nhưng chàng lại không đưa .
“Răng đã sắp gãy hết rồi, bỏ nó đi thôi.” Nói rồi chàng bèn vứt luôn chiếc lược ra ngoài cửa sổ.
“Không!” Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thanh Hồng sau nháy mắt đã trở nên trắng bệch, vội xốc váy lên định chạy ra ngoài nhặt chiếc lược bị vứt bỏ đó về, nhưng lại bị Phó Hân Thần ôm ngang eo giữ lại.
“Bỏ nó đi thôi, nhặt về cũng có để làm gì đâu chứ.” Đôi hàng lông mày của chàng hơi cau lại, chàng đã nói là sẽ không động vào nàng nữa, nhưng tại sao lại vẫn không kìm được thế này?
“Ta…ta không có cái nào khác nữa cả.” Diệp Thanh Hồng ủ rũ nói. Chàng không cho nàng đi lấy về, nàng sao có thể đi được, chàng muốn đi, nàng có thể ngăn được chàng sao?
“Ta sẽ làm cho nàng cái khác.”Cánh tay ôm siết lại, Phó Hân Thần không nhịn được hôn nhẹ lên mái tóc nàng, chàng không nên chạm vào nàng nữa, nhưng chàng không làm được.
“Được”. Diệp Thanh Hồng ngoan ngoãn tựa người vào lòng chàng, chàng nói gì nàng cũng đều nghe cả, nhưng…. “Ta có thể đi cùng chàng được không?” Rất nhẹ nhàng, nàng nói ra khao khát trong lòng.
Thiếu chút nữa Phó Hân Thần đã buột miệng đồng ý, nhưng ngay sau đó lại nhớ ra lần này mình trở về là để rời khỏi nàng và bầu bạn với Tịnh Nhi, sao có thể mang theo nàng cùng. “Không được”. Cố dằn lòng cất tiếng, chàng đột nhiên cảm thấy có chút căm hận bản thân.
“Ừm”. Dường như Diệp Thanh Hồng đã sớm biết đáp án, cũng không khó chịu, chỉ đờ đẫn gật đầu, gỡ tay chàng ra, hờ hững nói: “Ta đi nấu cơm”. Sau đó bèn đi ra ngoài , để lại Phó Hân Thần ngẩn ngơ đứng đó.
Sớm biết là chàng rồi sẽ đi , tại sao còn phải khó chịu chứ? Có phải nàng quá tham lam rồi không? Trước đây khi chàng không để ý đến nàng, nàng chỉ mong chàng nhìn mình một cái, nói với mình một câu, vậy là đã đủ cho nàng vui trong mấy ngày rồi. Bây giờ chàng đối xử với nàng tốt như thế, vậy mà nàng còn không thỏa mãn, còn muốn được ở mãi bên chàng. Con người không thể tham lam quá được, kiếp này có thể quen biết chàng, có được quãng thời gian vui vẻ đến thế, đã là ân huệ lớn lao ông trời ban tặng rồi. Nàng biết, chàng thích nàng, tuy chàng chưa bao giờ nói ra, nhưng nàng biết, vậy là đủ
Chàng sắp đi rồi, không nên để chàng phải day dứt gì nữa mới phải. Trong lòng chàng, quan trọng nhất vẫn là Tịnh cô nương, lần này quay về chắc hẳn là vì Tịnh cô nương rồi. Đã không thể giữ chàng lại được, vậy nàng nên để chàng đi mà không vướng bận điều gì, cho dù, cho dù như thế sẽ khiến trái tim nàng rất đau….
“A!” Khẽ kêu lên một tiếng, nàng đưa bàn tay trái lên ngẩn ngơ nhìn dòng máu tươi đang ồ ạt tuôn ra từ ngón trỏ, sau đó chảy dọc xuống mu bàn tay, rồi từng giọt, từng giọt nhỏ xuống đất. Tại sao lại không đau chứ ? Lẽ nào những giày vò trong suốt bao năm đã khiến nàng quên cả cảm giác đau đớn rồi hay sao?
“Nàng bị thương rồi” Giọng nói của Ngọc Vô Song đột ngột vang lên. Diệp Thanh Hồng còn chưa kịp nhìn rõ bóng dáng hắn, ngón tay đã bị hắn mút vào miệng rồi. Lúc này nàng còn đang trầm tư, căn bản không hề cự tuyệt hành vi quá phận này của hắn, chỉ ngẩn ngơ để mặc cho hắn mút sạch chỗ máu chảy ra trên ngón tay mình.
Không bị cự tuyệt, Ngọc Vô Song cả mừng, cho rằng Diệp Thanh Hồng cũng có ý với mình, chỉ cần mình cố gắng thêm chút nữa , chắc chẳng bao lâu sau là sẽ có thể đưa được người ngọc lên giường.
“Các người đang làm gì vậy?” Trong lúc hắn còn đang đắc ý, một giọng nói lạnh thấu xương đột nhiên vang lên, khiến hắn không kìm được phải buông tay Diệp Thanh Hồng ra, nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Phó Hân Thần chắp tay sau lưng đứng ở cửa bếp, trên người tràn ngập khí tức lạnh tựa băng sương đã mấy tháng rồi không xuất hiện. Gió bắc mang theo những bông tuyết lớn tràn vào qua cánh cửa mở rộng, thổi lên người chàng nhưng kỳ lạ là áo quần chàng chẳng bị thổi bay lên, đến một bông tuyết nhỏ cũng chẳng chạm được vào người chàng. Chàng cứ đứng đó, như vầng mặt trời giữa trận gió dữ, nhưng lại mang theo sự giá lạnh quỷ dị đến từ địa ngục.
Ngọc Vô Song thầm kinh hãi nhưng ngoài mặt lại nở nụ cười : “Phó huynh đừng hiểu lầm, tại hạ chỉ đang giúp tôn phu nhân làm sạch vết thương thôi”.
“Làm sạch vết thương? Hừ !” Trong đôi mắt lạnh lùng của ý Phó Hân Thần thoáng qua một tia sát ý: “Nô nhi, qua đây”.
Diệp Thanh Hồng ngẩn ngơ đi qua không biết rút cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Phó Hân Thần cầm bàn tay nàng lên, quan sát đầu ngón tay vừa bị cắt mất một miếng nhỏ vẫn đang chảy máu của nàng. “Có đau không?” Chàng múc một ít nước lên nhẹ nhàng giúp nàng rửa sạch miệng vết thương, nhân tiện rửa sạch nước miếng của Ngọc Vô Song nữa. Đối với nàng, chàng chẳng thể nào dằn lòng trách cứ, chỉ biết nuốt cơn giận vào lòng, đây không phải là tác phong của chàng ngày trước.
Diệp Thanh Hồng khẽ lắc đầu , ánh mắt đờ đẫn nhìn những đường nét cương nghị tuấn tú trên khuôn mặt chàng, không muốn rời khỏi đó một chút nào cả. Chàng sắp đi rồi, nàng có thể nhìn chàng nhiều hơn một chút cũng là chuyện tốt.
“Đúng là một cô bé ngốc!” Phó Hân Thần khẽ mắng với giọng không vui, nhưng rồi lại không kìm được hôn phớt lên đôi môi nàng một cái .
“Chúng ta đi bôi thuốc!” Vừa nói chàng vừa dắt tay nàng dời đi, chẳng buồn nhìn Ngọc Vô Song.
“Cô nương!” Ngọc Vô Song đột nhiên cất tiếng gọi, chỉ cần Diệp Thanh Hồng trả lời, hắn đảm bảo rằng quan hệ giữa cặp phu thê này sẽ xấu đi, đến lúc đó hắn sẽ có cơ hội chen vào giữa. Chẳng ngờ thứ hắn chờ đợi lại là ánh mắt lạnh giá của Phó Hân Thần, nó giống như một thanh kiếm băng đâm thẳng vào ngực hắn.
“Cút! Mang theo nữ nhân của ngươi! Cỏ tuyết nhu ở trên ngọn núi đối diện, đừng đến làm phiền bọn ta nữa”, trong giọng nói hờ hững ấy mang theo một thứ uy thế không gì so sánh được, Phó Hân Thần không muốn dây dưa thêm với hắn nữa, xoay người rời đi.
Đột nhiên Ngọc Vô Song có cảm giác giống như đang trần trụi bị người ta nhìn thấu hoàn toàn, khó chịu đến cực điểm. Lòng dạ hắn vốn thâm sâu, ngoài mặt không hề lộ ra một biểu cảm gì, duy có trong mắt hắn thoáng qua một tia hung tợn. Một bàn tay thon dài như ngọc chậm rãi đưa ra, lặng lẽ đánh về phía Phó Hân Thần. Hắn tự tin rằng dù là Đại La Kim Tiên[1] cũng khó thoát khỏi sự tập kích như thế này của hắn.
[1]Là một cấp bậc thần tiên trong Đạo giáo. Khi một người bình thường tu tập thành tiên thì các cấp bậc lần lượt : Quỳ Tiên, Nhân Tiên, Địa Tiên, Thần Tiên, Thiên Tiên và cuối cùng là Đại La Kim Tiên , càng về sau cấp bậc càng cao.
(Biên Tập –BT)
“Không biết lượng sức!” Một tiếng hừ lạnh vang lên, Phó Hân Thần chẳng buồn ngoảnh đầu, xoay tay đánh ngược về phía sau, vừa khéo trúng vào chưởng lực của Ngọc Vô Song. “A!” một tiếng bất ngờ vang lên, chàng bất ngờ cảm nhận được một tia nội lực chí âm chí hàn, mảnh như tơ điện đang truyền vào cơ thể mình qua lòng bàn tay, không hề bị nội lực của bản thân ngăn cản. Thoáng dừng lại một chút, chàng vội vã vận công, một chưởng đánh bay Ngọc Vô Song về phía sau, đồng thời đẩy một tia nội lực chí dương chí nhiệt từ đan điền ra, vừa khéo lí giải luồng khí âm hàn đó.
Thì ra là hậu nhân của Ngọc Quý Sơn. May mà chàng kịp thời phát giác và dừng tay lại, nếu không chỉ e sẽ phải trở mặt với bằng hữu rồi.
Không để ý đến Ngọc Vô Song đã bị đánh cho ngất xỉu, Phó Hân Thần dắt Diệp Thanh Hồng đi nhanh về phòng, tìm thuốc và một miếng vải sạch giúp nàng băng bó vết thương.
“Lần sau phải cẩn thận một chút, đừng hở một tí là lại bị thương, nàng cho rằng mình thật sự không sợ đau à”, chàng trách cứ.
“Ưm”. Diệp Thanh Hồng khẽ gật đầu.
“Còn nữa”, chàng đưa tay ôm nàng vào lòng, hôn lên trán nàng, hồi lâu sau mới nói tiếp, “Không được để nam nhân khác chạm vào người, biết chưa?”, trước giờ chàng chưa từng nghĩ mình lại để tâm đến nàng như thế.
“Được”. Diệp Thanh Hồng vẫn đồng ý mà chẳng oán trách gì, dừng lại một chút, nàng không kìm được lại một lần nữa nói ra nguyện vọng của mình: “Phó Hân Thần, ta đi cùng chàng được không? Ta sẽ rất ngoan”, nàng không muốn bị vứt bỏ lần nữa.
Khuôn mặt Phó Hân Thần trở nên cứng đờ, khi nhìn thấy động tác tác thân mật mà Ngọc Vô Song đã làm với Diệp Thanh Hồng, chàng đã quên mất một sự thật rằng chàng sắp rời khỏi nơi đây. Chàng có tư cách gì mà yêu cầu Nô nhi không được thích nam nhân khác như thế?
“Rầm!” trước khi Phó Hân Thần kịp trả lời, cửa đã bị đạp tung ra, Nghiêm Phiêu Phiêu mặt đầy sát khí đứng ngay ngoài cửa. “Ngươi rút cuộc là ai?”, có thể dùng một chưởng đả thương Ngọc Vô Song, cho dù là vì hắn quá sơ ý, trên đời này cũng chẳng có mấy người. Nhìn người này tuy tóc mai đã chớm bạc, nhưng dung mạo vẫn đang độ tráng niên, chắc cũng chỉ mới hơn ba mươi tuổi. Trên giang hồ người có võ công như vậy ở tuổi này vô cùng ít ỏi, như Bạch Ẩn, Cô Sát, Tuyết Hồ Thu... Ả đã từng gặp Cô Sát một lần, xấu tới cùng cực, tuyệt đối không phải là người trước mắt, còn có tin đồn rằng Cô Sát thích sư muội của mình, nhưng sư muội gã cuối cùng lại cưới Long Nguyên chủ thần bí khôn lường. Mà vị Long Nguyên chủ đó lại càng khiến người ta khó mà lường được. Người này rốt cuộc là ai đây? Bất kể hắn là ai, ả sẽ bắt hắn trả giá vì đã đả thương Ngọc Vô Song.
“Nghiêm bang chủ, ngươi cho rằng ngươi có tư cách để biết thân phận của ta sao?” Phó Hân Thần lạnh lùng cất tiếng, căn bản chẳng thèm để ý đến sự giận dữ của Nghiêm Phiêu Phiêu. Chàng quay sang nhìn Diệp Thanh Hồng bằng ánh mặt dịu dàng vô hạn, “Nô nhi, nàng không thích bọn họ, ta sẽ đuổi bọn họ đi, hơn nữa sẽ khiến bọn họ vĩnh viễn không bao giờ quay trở lại đây được nữa”.
Nghiêm Phiêu Phiêu nghe thế không giận mà cười vang, “Các hạ hẳn không phải hạng vô danh, đã không chịu nói tên, vậy bổn cô nương đành thất lễ vậy”. Nói xong, cổ tay ả rung nhẹ, một cây roi dài hơn tám thước thình lình xuất hiện, đánh thẳng về phía Diệp Thanh Hồng như một con rắn. Ả tự biết mình võ nghệ không bằng người, chỉ có thể dùng trí, lại thấy nữ tử này không biết chút võ công nào, nếu tấn công, ắt sẽ khiến nam nhân trước mặt luống cuống chân tay.
Sớm đã biết Nghiêm Phiêu Phiêu hung tàn giảo hoạt, Phó Hân Thần sao để ả thực hiện được âm mưu, cây roi còn chưa chạm được vào người Diệp Thanh Hồng đã bị hai ngón tay chàng kẹp chặt rồi. Chàng đang định vận công làm đứt cây roi, chợt lại thấy mấy đốm bạc bắn vun vút về phía mình và Diệp Thanh Hồng, đành vội vàng buông tay. Chàng vung tay một cái, tất cả các mũi ngân châm đều được bắt. Đúng vào lúc này, cây roi đen chợt giống như con rắn lớn quấn vào chân chàng, một luồng lực rất mạnh kéo chàng về phía trước. Nương theo chiều kéo ấy, Phó Hân Thần vung chân đá mạnh vào bụng Nghiêm Phiêu Phiêu, chờ ả nghiêng người né tránh, chân còn lại bèn xoay tròn đá quét một vòng, mũi bàn chân điểm thẳng vào huyệt thái dương trên trán ả. Nghiêm Phiêu Phiêu né tránh vất vả vô cùng, khi tỉnh táo trở lại thì cây roi đã bị chàng dẫm dưới chân. Không ngờ binh khí tùy thân của mình rơi vào kết cục như vậy, Nghiêm Phiêu Phiêu giận dữ vô cùng, ánh sáng màu vàng lóe lên, trong tay ả đã xuất hiện một thanh chủy thủ bén nhọn dài chừng ba tấc, rồi ả lao đến tấn công bằng những chiêu thức cận chiến cực kỳ dữ dội, so với khi dùng cây roi vừa nãy còn có phần lợi hại hơn.
Phó Hân Thần cười lạnh một tiếng, cũng không biết sử dụng thủ pháp gì, Nghiêm Phiêu Phiêu chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, chủy thủ đã lọt vào tay đối phương, kế đó thân thể liền mềm nhũn, cả người gục luôn xuống đất.
“Ngươi….” Nghiêm Phiêu Phiêu vô cùng sợ hãi, dù sớm đã có chuẩn bị về tâm lý, nhưng ả vẫn không ngờ võ công của đối phương lại cao minh đến mức này, hắn rút cuộc là ai?
Không thèm nhìn ả thêm lần nào nữa, Phó Hân Thần đi đến bên cạnh Diệp Thanh Hồng lúc này đang ngẩn ngơ nhìn cảnh tuyết bên ngoài, dịu dàng hỏi “Nô nhi, nàng sao vậy?”
Diệp Thanh Hồng lắc đầu thật nhẹ, rồi lùi người về phía sau, tựa người vào lòng chàng, buồn bã hỏi “Ở đây không tốt sao? Ta không tốt sao? Tại sao chàng lại phải đi? Tịnh Nhi cô nương thật có phúc, được chàng nhớ nhung như vậy”.
Phó Hân Thần nhắm hai mắt lại, ôm chặt nàng vào lòng nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, Nô nhi”. Kế đó lại hít sâu một hơi, trầm giọng nói tiếp “Ta phải đi đây”. Chàng sợ nếu còn không đi, mình sẽ vĩnh viễn không thể đi được nữa, cảm xúc với Diệp Thanh Hồng đã hoàn toàn vượt ra ngoài tầm khống chế của chàng, chàng không muốn có lỗi với Tịnh Nhi.
Diệp Thanh Hồng ngây người ra đó.
“Xin lỗi” Phó Hân Thần lại xin lỗi thêm lần nữa, rồi kiên quyết buông Diệp Thanh Hồng ra, xoay người bước ra ngoài cửa, xách theo Nghiêm Phiêu Phiêu đang nằm trên mặt đất.
“Phó Hân Thần”. Diệp Thanh Hồng kinh hãi kêu lên.
Nàng vội lao ra ngoài cửa, vừa khéo nhìn thấy chàng đi từ trong bếp, tay còn lại xách theo Ngọc Vô Song. Nhìn thấy nàng, chàng mím chặt môi không nói gì thêm, khuôn mặt cố giữ vẻ hờ hững, bước chân vào trong gió tuyết.
“Phó Hân Thần, chàng mang ta theo, mang ta theo không được hay sao?” Diệp Thanh Hồng quỳ trên mặt đất, nhìn theo bóng lưng dần trở nên mơ hồ của chàng, tiếng gào thét và van xin mà nàng dùng hết sức để phát ra cũng chỉ là những tiếng rên rỉ gần như không thể nghe thấy. Đau quá, đau đến nỗi khiến nàng muốn khóc mà không được.
Cuối cùng nàng đã hiểu được cảm giác của Phó Hân Thần khi gảy đàn ngày đó. Chàng đau vì Dương Chỉ Tịnh, còn nàng, thì đau vì chàng. Cũng là một thứ tình cảm giống nhau, và có một kết quả giống nhau. Ôi! Thì ra ông trời công bằng đến thế, nàng có gì để mà oán trách nữa đây? Nàng đưa tay lên ôm ngực, gục xuống nền tuyết với nụ cười vẫn đậu trên môi.
***
Một tiếng hú dài chói tai lướt qua trên bầu trời thung lũng, vang vào tai nữ tử áo đen đang ngồi trên đệm cỏ đan giỏ trúc trong căn nhà gỗ. Nhưng nàng coi như chẳng hề nghe thấy, vẫn chuyên tâm vào công việc đan lát. Bây giờ đã là tháng Hai rồi, có rất nhiều loài hoa đang nở, nàng phải mau chóng đan xong rồi còn đi hái một ít hoa về. Trong nhà mà được đặt thêm hai bình hoa, ắt sẽ vui mắt hơn nhiều lắm.
Một bóng xám mang theo làn gió xuân vẫn còn thấp thoáng hơi lạnh lao vào nhà, nữ tử áo đen nhìn thấy gã liền nở một nụ cười nhàn nhạt, sau đó sự chú ý lại tập trung vào công việc trên tay.
“Phó Hân Thần đâu?” trong giọng nói khan khan mà trầm thấp ấy mang theo một tia sát ý không dễ gì phát giác, Khanh Tuần nhìn về phía bóng dáng đang bận rộn làm việc nhưng vẫn toát ra vẻ điềm đạm mười phần kia bằng ánh mắt quỷ dị vô cùng.
Đưa tay gạt lọn tóc buông trước trán ra sau tai, Diệp Thanh Hồng ngẩng đầu lên, một tia sáng kỳ dị thoáng qua trong mắt: “Chàng đi rồi, đi tìm Tịnh cô nương rồi”. Những lời phía sau là nàng đoán. Nhưng nàng biết đó là sự thực, được ở cùng với người mình thích, nhất định chàng sẽ rất vui vẻ.
Nghe thấy những lời nói ấy, lại nhìn vẻ mặt của Diệp Thanh Hồng, Khanh Tuần không khỏi cảm thấy có chút khó hiểu. Tại sao cô ta còn có thể cười được? Cô ta không thích Phó Hân Thần ư? “Cô có tâm nguyện gì không?” dù rất có hảo cảm với cô gái này, nhưng vì Tịnh Nhi, hắn vẫn phải giết nàng. Gã nhìn ra Phó Hân Thần có tình cảm không bình thường với nàng, dù bây giờ Phó Hân Thần đã rời đi, nhưng khó đảm bảo rằng một ngày nào đó y sẽ không đổi ý mà quay trở lại. Gã tuyệt đối không cho phép tình huống đó xảy ra, giết nàng, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất.
“Tâm nguyện ư?” Diệp Thanh Hồng hơi cau mày lại suy nghĩ một lát, nhưng vẫn chẳng nghĩ được gì, chỉ đành mỉm cười nói: “Nô Nhi đã được định trước là cả đời sẽ phải cô đơn trơ trọi,cũng chẳng có tâm nguyện gì”.
“Chẳng lẽ cô không muốn ở cùng với Phó Hân Thần sao?”, vốn gã chẳng bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của người khác, nhưng lúc này vẫn không kìm được hỏi ra một vấn đề mà đến bản thân cũng thấy là thừa, cho dù nàng muốn, gã cũng không thể đồng ý được. Nhưng gã lại rất muốn biết đáp án của nàng. Không trực tiếp trả lời câu hỏi của đối phương, trong nụ cười mỉm của Diệp Thanh Hồng toát ra một nét tao nhã khó tả: “Phó Hân Thần rất thích Tịnh cô nương, chỉ khi ở cạnh cô ấy chàng mới vui vẻ”.
Thiếu chút nữa Khanh Tuần đã bị lời nói và thái độ của nàng đánh động mà xoay người bỏ đi, nhưng lòng dạ sắt đá hình thành sau bao năm huấn luyện chẳng phải chuyện đùa, rất nhanh gã đã ổn định được tâm thần, ý niệm giết nàng lại càng nồng đậm hơn.
“Xin lỗi”, lần đầu tiên Khanh Tuần nói xin lỗi trước khi giết người, khi Diệp Thanh Hồng còn đang ngạc nhiên nhìn về phía gã, gã sớm đã vận xong công lực và vung chưởng đánh về phía nàng rồi. Dù sao gã cũng không thể không giết nàng, nên đành để nàng chết mà không phải chịu chút đau khổ nào vậy. Đây là điều duy nhất hắn có thể làm được cho nàng.
“Khanh Tuần!” một tiếng kêu kinh hãi vang lên, Khanh Tuần chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một bóng trắng, rồi bàn tay mình va vào một nơi mềm mại vô cùng. Gã lập tức biết là không hay, nhưng muốn thu hồi chưởng lại thì không còn kịp nữa. Dòng dịch thể ấm nóng tanh nồng phun vào mặt gã, bóng trắng thì bay về phía sau, kế đó liền vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất.
“Nữ nhân!” Khanh Tuần chẳng còn tâm trạng đâu mà giết Diệp Thanh Hồng nữa, vội vàng lao về phía bóng trắng vừa rơi xuống đất kia, ôm lấy cô gái đang thoi thóp kia vào trong lòng, đôi mắt xưa nay luôn lạnh lùng hờ hững bừng lên thứ cảm xúc phức tạp đến khó tả: “Tại sao phải làm như vậy?”, trong giọng nói khan khan ấy có ẩn chứa sự rung động mà đến bản thân gã cũng không cách nào hiểu được, lẳng lặng phá tan phòng tuyến trái tim cứng rắn như sắt đá của gã.
“Diệm nương!” đến lúc này Diệp Thanh Hồng mới phát giác ra tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng chạy đến phía bên kia Diệm Nương: “Tại sao ngươi lại đánh tỷ ấy?”. Nàng giận dữ mắng Khanh Tuần, đồng thời cẩn thận giúp Diệm Nương lau đi vết máu bên khóe miệng, nhưng lại không giành ôm đối phương từ trong lòng Khanh Tuần. Nàng biết, bất kể Khanh Tuần có làm gì, Diệm Nương cũng sẽ không trách gã. Quầng mắt nàng đỏ ửng lên, những giọt nước mắt lã chã rơi xuống: “Ngươi thật độc ác, cho dù Diệm Nương không nên thích ngươi … ngươi cũng không cần phải…”
“Câm miệng!” Khanh Tuần quát lên ngăn những lời nói bừa của Diệp Thanh Hồng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Người ta muốn giết là cô, không phải cô ấy, là tự cô ấy nhiều chuyện thôi.” Tại sao, tại sao gã lại cảm thấy đau đớn đến xé gan xé ruột như vậy chứ?
“Tuần…” Diệm Nương cố nặn ra một nụ cười quyến rũ, nhưng nét đau khổ trong mắt nàng lại chẳng thể giấu được ai: “Chàng buông tha cho Nô Nhi đi, Phó Hân Thần giống như chàng…ngoại trừ…ừm…ngoại trừ Dương Chỉ Tịnh sẽ không thích người nào khác đâu.. Cô ấy..chẳng qua…chẳng qua chỉ giống như ta mà thôi…” xưa nay nàng luôn giả bộ như không biết gì, từ đầu đến cuối đều không chịu bỏ cuộc, nhưng khoảnh khắc này nàng đã không thể không nhìn rõ sự thực, rằng cũng đến lúc nàng phải bỏ cuộc rồi.
“Nàng đừng nói gì, ta đưa nàng đi tìm đại phu”. Đầu óc Khanh Tuần đã hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết không ngừng truyền nội lực vào cơ thể nàng để giúp nàng bảo vệ tâm mạch, rồi đứng dậy những muốn bế nàng ra ngoài, nhưng lại không biết phải đi đâu tìm đại phu giữa vùng núi non hoang vu thế này.
“Đừng… ở đây…trong vòng trăm dặm không có bóng người”. Diệm Nương vừa thở dốc vừa lên tiếng ngăn lại, không muốn lãng phí nốt chút thời gian cuối cùng: “Ta..không gượng được nữa rồi , chàng có thể… có thể….” Giọng nói của nàng càng lúc càng nhỏ, Khanh Tuần vội vàng ghét tai đến sát bên miệng nàng.
“Cái gì?”
“…Hôn ta không… ta muốn, hì!” Diệm Nương nhất thời không thở nổi, mãi một lúc lâu sau mới nói tiếp được: “Ta muốn chàng hôn ta ….” Trong đôi mắt đẹp đẽ ấy chứa chan một nỗi tuyệt vọng như không dám van cầu, nhưng đồng thời lại thấp thoáng sự khao khát mỏng manh. Trái tim gã xưa nay luôn lạnh lẽo, nhưng lại cũng có một mảng thâm tình, chính vì điều này, cho nên nàng mới dốc hết tất cả tình cảm của mình ra vì gã.
Trong cặp mắt đen láy mà sâu thẳm của Khanh Tuần toát ra một vẻ mâu thuẫn đến cực điểm, xưa nay gã chẳng để nàng vào lòng, vậy mà tại sao lúc này lại cảm thấy khó có thể quyết định vì một yêu cầu nhỏ bé của nàng? Đáng lẽ gã phải phất tay áo bỏ đi ngay mà không nghĩ ngợi gì, chẳng lẽ vì bản thân lỡ tay làm nàng bị thương, cho nên mới không nhẫn tâm từ chối yêu cầu của nàng? Nhưng xưa nay gã vốn chẳng coi giết người là một việc gì ghê gơm cơ mà.
Diệm Nương nhắm mắt lại trong tuyệt vọng, một giọt nước mắt từ khóe mắt tuôn rơi, rất chậm, rất nhẹ nhàng, chảy vào mái tóc. Thật đúng là không nên mơ tưởng hão huyền, đến lúc này rồi, trái tim của nàng đã tê dại. Tại sao lại không ai nói với nàng, rằng khi yêu sẽ khiến bản thân đánh mất cả trái tim. Lục phủ ngũ tạng đều đang đau, đau đến mức khiến nàng gần như không thở nổi, nàng biết mình sắp chết rồi. Ôi, cứ chết đi như thế này cũng tốt, ít nhất chẳng còn gì vướng bận.
Giọt nước mắt đó giống như ngọn lửa thiêu đốt trái tim Khanh Tuần. Nàng chưa bao giờ rơi lệ, bất kể bản thân đối xử với nàng thế nào, bất kể nàng phải chịu đựng bao nhiêu uất ức, nàng cũng chưa từng rơi một giọt lệ nào. Vẻ mặt của nàng khiến gã hoảng hốt, đó là vẻ mặt khi đã từ bỏ tất cả, từ bỏ sinh mạng, từ bỏ…gã.
Cánh tay đang ôm nàng không kìm được ôm càng chặt hơn, nàng chỉ muốn một nụ hôn thôi mà.
Khi cảm giác được hơi thở ấm áp mà quen thuộc trên đôi môi kia, thần trí vốn đã rời rạc của Diệm Nương dần ngưng tụ lại. Rồi nàng cố gắng mở mắt ra, khuôn mặt ở gần ngay trước mắt kia khiến nàng sau cơn kinh ngạc liền khẽ nở một nụ cười hài lòng, kiếp này vậy là đã đủ. Kiếp sau nàng nhất định phải trở thành người trong lòng gã.
“Rốt cuộc chàng đã mắc bẫy rồi, Khanh lang”, giọng nói của Diệm Nương đột nhiên biến đổi, khôi phục lại sức sống thường ngày, nhưng nếu là người tinh ý, nhất định sẽ phát hiện sự yếu ớt đến tột độ của nàng sau đó.
Sắc mặt Khanh Tuần chợt biến đổi, chẳng nghĩ ngợi gì đã lập tức đẩy nàng ra, trên trán gân xanh hiện rõ, cặp mắt như phun lửa vốn sắp bùng phát đột nhiên trở lại lạnh lùng, hơi lạnh tràn thẳng về phía Diệm Nương lúc này tuy vẫn đang nằm trên mặt đất nhưng tư thế lại cực kỳ khiêu gợi: “Chưa từng thấy nữ nhân nào gian trá như ngươi”, từng chữ tuôn ra qua kẽ răng gã tựa như những hạt băng, sự khinh miệt và coi thường trần trụi toát ra từ đó đủ để khiến bất cư người nào từng lăn lộn trong chốn phong trần nhiều năm cũng không chịu đựng nổi.
Nhưng Diệm Nương lại nở một nụ cười chan chứa phong tình, một nụ cười quyến rũ đến tận xương, rồi nói bằng thứ giọng ỏn ẻn mà nũng nịu: “Vẫn là chàng hiểu em, chàng không biết vừa rồi em phải vất vả lắm mới khiến chàng mắc câu được à, chỉ sợ cái gã ngốc chàng không hiểu phong tình, khiến người ta lãng phí tâm tư thôi. Khụ, may mà dù sao chàng vẫn thích em, không uổng công em phí bao bao tâm sức vì chàng .”
Khanh Tuần hít sâu một hơi, cố gắng khống chế đôi tay đang rục rịch muốn bóp cái cổ trắng ngần của nàng, khóe miệng hơi nhếch lên, hình thành một nụ cười mỉm hung tợn đến ghê người , nhưng giọng nói thì đã khôi phục lại vẻ hờ hững thường thấy: “Đừng để ta nhìn thấy ngươi thêm lần nữa, trừ phi ngươi muốn đi quyến rũ Diêm Vương.” nói xong gã liền xoay người đi thẳng, khi đi ngang qua chỗ Diệp Thanh Hồng không biết từ lúc nào đã tránh đến dưới mái hiên , gã chỉ hờ hững liếc về phía nàng một cái, không ra tay tiếp nữa.
Diệp Thanh Hồng vội vàng chạy vào trong nhà, cảnh tượng đập vào mắt khiến nàng vô cùng chua xót. Diệm Nương đang nằm nghiêng trên sàn nhà, máu từ bên khóe miệng chậm rãi chảy ra, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặc trắng bệch đến đáng sợ. Nếu không phải vì nhìn thấy lồng ngực nàng còn phập phồng, Diệp Thanh Hồng nhất định sẽ cho rằng nàng đã chết.
“Tại sao phải gạt y chứ? Tại sao?” Diệp Thanh Hồng lao đến đỡ lấy đầu Diệm Nương, không dám tin rằng nàng lại làm như vậy, nàng thích Khanh Tuần mà, không phải sao? Tại sao phải làm gã tức giận bỏ đi chứ?
Diệm Nương cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt của Diệp Thanh Hồng, khẽ nở nụ cười không nói gì thêm, đôi mắt xinh đẹp đã không còn rực rỡ kia lại một lần nữa khép lại. Kiếp này vẫn có người quan tâm đến nàng, nàng còn mong gì hơn?