Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

Chương 94: PHIÊN NGOẠI 3




Phiên Ngoại Chi Ký Ức 1

Tác giả: Nhất Bán Công Tử.

-----------------------------

Trí nhớ Hoàng hậu nương nương càng lúc càng kém, thời gian quên càng lúc càng dài, có khi cả ngày hôm đó nàng cái gì cũng không nhớ, ngây ngây ngẩn ngẩn như người điên. Thế nhưng chưa bao giờ hạ nhân thấy Hoàng thượng lạnh nhạt với nương nương, sau khi bãi triều thì kiên trì ngồi bên cạnh nương nương kể lại từng câu chuyện, nhắc nhớ những hồi ức đẹp đẽ giữa hai người.

Ai nhìn vào cũng ngưỡng mộ nương nương, một mình nàng độc sủng hậu cung, chiếm hết sủng ái của Hoàng thượng, còn có nữ nhân nào tốt số hơn nàng nữa không?

Hôm nay Diệp Cẩm lại không nhớ được gì cả, ngây ngây ngốc ngốc ngồi ở trên giường, cả ngày chẳng nói được một chữ.

Thái tử Lăng Hàm ngồi ở bên cạnh, trên tay là một cái trống bỏi, hươ hươ nói: "Mẫu hậu ngài xem, cái trống bỏi này là lúc ta và A Lạc còn nhỏ ngài hay dùng để dỗ dành bọn ta đó, ngài còn nhớ không?"

Diệp Cẩm nhìn theo trống bỏi, môi mấp máy: "Mưa rơi rồi... mưa rơi rồi..."

Lăng Hàm thở dài, đem trống bỏi đặt xuống giường, nắm lấy bàn tay lạnh của mẫu hậu: "Mẫu hậu, ngài thật sự không nhớ ra sao?"

"Hàm nhi, con lui xuống đi."

Lăng Hàm giật mình, quay đầu nhìn ra sau lưng thấy mẫu hoàng một thân hoàng bào tiến vào trong Phượng Nghi cung, có lẽ là mới vừa bãi triều đã vội vàng đến đây nên chưa kịp thay y phục.

"Vâng."

Cẩn thận nhìn lại mẫu hậu một lần nữa, Lăng Hàm thở dài, chậm chạp nhấc chân rời đi. Lăng Tam Nguyệt vẫy lui thái giám cung nữ hầu hạ trong Phượng Nghi cung ra ngoài hết, trong cung cũng chỉ còn lại nàng và Diệp Cẩm.

"A Cẩm."

Lăng Tam Nguyệt thả người ngồi xuống cạnh Diệp Cẩm, nắm lấy bàn tay phát lạnh của nàng, nói: "Ta là Tam Nguyệt đây, nhìn ta đi."

Diệp Cẩm ngẩng đầu lên, nhìn nhìn Lăng Tam Nguyệt nói: "Phu quân của ta..."

"Nàng nhớ ra rồi sao?" Lăng Tam Nguyệt vui mừng nói: "A Cẩm, nàng nhớ ra ta?"

Diệp Cẩm đột nhiên ôm chặt lấy mặt của Lăng Tam Nguyệt, thất thanh khóc to: "Phu quân ta tử trận rồi, ta còn sống để làm gì nữa? Ngươi trả thập nhất lang lại cho ta!! Ngươi mau trả thập nhất lang lại cho ta!!!!"

"A Cẩm, đừng như vậy." Lăng Tam Nguyệt cuống quít giữa lấy thân thể đang không ngừng run lên của Diệp Cẩm: "Là ta, là thập nhất lang của nàng đây, ta vẫn còn sống, ta chưa chết."

"Ngươi nói dối, thập nhất lang chết rồi, nàng rời bỏ ta rồi!!" Diệp Cẩm càng khóc càng thương tâm, cả người mềm oặt lả đi: "Nàng hứa với ta tháng ba sẽ trở về, nàng hứa với ta sẽ tự chiếu cố bản thân, nàng hứa sẽ không bỏ rơi ta và hài tử, nàng cuối cùng cũng bỏ đi rồi!!"

"A Cẩm, nàng bình tĩnh lại nghe ta nói."

Lúc này cho dù Lăng Tam Nguyệt có nói gì Diệp Cẩm vẫn không bỏ vào tai được lời nào, khóc đến lả người đi, mềm nhũn nằm ở trong lòng vương thượng.

Nhìn thấy Diệp Cẩm thương tâm như vậy, Lăng Tam Nguyệt không đành lòng nhìn, vươn tay đem nàng ôm vào lòng, xoa dịu tâm tình kích động của nàng.

"Ta không đi đâu hết, ta ở đây, ta về với mẫu tử nàng rồi, đừng sợ nữa, được không?"

Diệp Cẩm phát ra tiếng nức nở trong cổ họng, bàn tay yếu ớt đẩy Lăng Tam Nguyệt ra: "Buông ta, ngươi là ai? Mau buông ra..."

"Ta là Lăng Tam Nguyệt đây, là thập nhất lang của nàng."

Diệp Cẩm hồ nghi ngẩng đầu lên, lẩm bẩm: "Là gia sao? Ngươi là gia sao?"

"Phải, là ta."

Lăng Tam Nguyệt ôm lấy eo nhỏ của Diệp Cẩm, khuynh thân đem nhân nhi trong lòng phục đỡ nằm xuống giường.

Đôi mắt to tròn tĩnh lặng như thu thủy của Diệp Cẩm vẫn dõi theo nhất cử nhất động của Lăng Tam Nguyệt, môi nhỏ mấp máy, lại nói mưa rơi rồi, thần tình trong đôi mắt mơ mịt như đang nhìn ngắm làn mưa bụi bay bay.

"A Cẩm, nhận ra không, là ta?"

"Không phải..." Diệp Cẩm lắc lắc đầu, run rẩy: "Thập nhất lang của ta tử trận rồi, nàng..."

"Không có, ta không có tử trận, ta vẫn ở đây." Lăng Tam Nguyệt dịu dàng vén tóc mái lòa xòa của Diệp Cẩm sang một bên, đặt lên trán nàng một nụ hôn: "A Cẩm, nhìn xem, là ta."

Diệp Cẩm thoáng run lên, ngăn cản nụ hôn của Lăng Tam Nguyệt, liên tục phủ định, nhoài người ra phía giường.

"Ta phải tìm gia, ta phải tìm nàng..."

Lăng Tam Nguyệt hoảng trương ôm lấy Diệp Cẩm, đem nàng ôm trở về giường: "Coi chừng ngã."

"Ta tìm nàng... tìm nàng..."

"Ta ở đây, nàng không cần phải tìm."

"Ngươi không phải." Diệp Cẩm kịch liệt cựa quậy, đem đầu của Lăng Tam Nguyệt đẩy ra xa: "Ngươi bắt nàng phải không? Trả thập nhất lang lại cho ta!!"

"Ta không có lừa nàng, nàng xem, ta là thập nhất lang đây."

Lăng Tam Nguyệt nhoài người về phía Diệp Cẩm, tựa trán mình vào trán nàng, hơi thở phả nhè nhẹ lên gương mặt nàng: "Nhìn kỹ lại đi, A Cẩm."

"Ưm, không phải..." Diệp Cẩm giãy dụa, bàn tay nhỏ nhắn ra sức đẩy đẩy vai Lăng Tam Nguyệt: "Buông ra."

Vội vàng nắm lấy bàn tay của Diệp Cẩm, đặt dưới môi hôn nhẹ, giọng nói Lăng Tam Nguyệt nghèn nghẹn: "Đừng như vậy, A Cẩm, thấy nàng như vậy tim ta đau lắm..."

Giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được, Diệp Cẩm mệt mỏi nằm dài trên giường há miệng hấp khí, bàn tay nhỏ vẫn giữ chặt trên vai áo của Lăng Tam Nguyệt.

Đột nhiên cảm nhận thắt lưng bị người ta sờ soạng, Diệp Cẩm hoảng hốt đẩy cái tay hư hỏng kia ra, kêu to: "Buông ra, ai cho phép ngươi chạm vào ta?"

"A Cẩm, đừng sợ." Lăng Tam Nguyệt dịu dàng đặt lên gương mặt nhỏ nhắn kia những nụ hôn lướt qua: "Ta là Lăng Tam Nguyệt của nàng, thập nhất lang của nàng."

"Ngươi là thập nhất lang?" Diệp Cẩm hồ đồ mở miệng: "Không lừa ta?"

"Không có lừa nàng." Lăng Tam Nguyệt thâm tình nói: "Trên đời này, chỉ có Lăng Tam Nguyệt ta mới có quyền chạm vào thân thể của nàng."

Nói xong, bàn tay lại trượt xuống thắt lưng, nhẹ nhàng giải khai đai lưng của nàng. Cùng lúc đó, nụ hôn lại rơi xuống vành tai, day dưa hôn liếm vành tai nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, nhịn không được mà cắn một cái.

"Ân..." Diệp Cẩm run rẩy, đẩy nhẹ vai của Lăng Tam Nguyệt: "Đừng, gia không có cắn ta như vậy..."

"Không phải như vậy?" Lăng Tam Nguyệt khe khẽ cười, cúi xuống hôn bên cái gáy duyên dáng của nàng: "Là như vậy?"

Diệp Cẩm đè nén tiếng rên rỉ trong cổ họng, gật đầu một cái.

Lăng Tam Nguyệt vui vẻ nở nụ cười, ở bên tuyến thể hồng hào hôn một cái, nhận lại được tiếng rên rỉ không thể kiềm nén được của đối phương. Vẫn cảm thấy chưa đủ, trực tiếp ngậm lấy tuyến thể bên gáy.

"A!!"

Nồng đậm tin tức tố quân quý tản ra khắp phòng, đem Lăng Tam Nguyệt bức điên!!

Diệp Cẩm giãy dụa không thành, rệu rời nằm trên giường, phát ra tia cầu yêu tin tức tố, chọc người khác trong lòng ngứa ngáy.

Một phen gấp gáp kéo xả y phục, trong mắt Lăng Tam Nguyệt đều là dục vọng, chỉ có nữ nhân này mới khiến nàng mất bình tĩnh như vậy, chỉ có nữ nhân này mới khiến nàng điên cuồng muốn chiếm hữu.

Tuyến thể theo bản năng khát cầu tước quý chiều chuộng, tin tức tố càng nồng đậm, ướt đẫm.

Không khí trong phòng rất nhanh bị thiêu đốt, hơi thở dồn dập rối loạn không theo quy luật. Thân thể trắng nõn phủ đầy hồng ngân, ướt đẫm mồ hôi, ngâm nga âm thanh vẫn cứ vang lên không ngừng nghỉ.

Kia dục vọng tiến hãm trong cơ thể, di chuyển kịch liệt!

Trong đầu một mảng rối loạn không thể suy nghĩ được gì, bàn tay buông lỏng rồi lại nắm chặt sàn đan, hơi thở hỗn loạn đầy hương vị ái tình.

Lăng Tam Nguyệt trực tiếp ôm Diệp Cẩm lên, vị trí giao hợp giữa các nàng lại gần thêm một chút. Diệp Cẩm không biết là thống khổ hay thống khoái, ngửa đầu cong lưng kêu rên một tiếng, bàn tay bám chặt lên đầu vai của đối phương.

Tìm kiếm đôi phiến môi kia kịch liệt hôn triền, bên dưới va chạm càng thêm mãnh liệt. Diệp Cẩm không rõ tư vị, bám chặt lấy vai của Lăng Tam Nguyệt, thắt lưng khe khẽ đung đưa, tiếng ngâm nga càng thêm lớn.

Lăng Tam Nguyệt thở dốc, ở bên tai Diệp Cẩm thì thầm: "Tiểu đông tây, nàng càng lúc càng lợi hại rồi."

Dứt câu liền giữ chặt thắt lưng của Diệp Cẩm, mạnh bạo tiến thẳng vào, khiến nàng vì mình mà điên cuồng. Diệp Cẩm trừng mắt, há miệng cắn vào vai Lăng Tam Nguyệt, khoái cảm dục tiên dục tử kịch liệt xông tới đánh nát phần lý trí còn sót lại.

Đem nhân nhi trong lòng đặt xuống giường, lật người lại, ở phía sau công thành chiếm đất. Diệp Cẩm giữ chặt sàn đan, miệng ô a khóc lóc, tiếng rên rỉ theo tiếng nức nở vụn vặt thoát ra ngoài.

Vui sướng của da thịt chi thân dần dần kéo lại một phần hồi ức, dường như đã từng kịch liệt như vậy, đã từng vui sướng như vậy...

Diệp Cẩm thoáng run lên, trong mắt hiện ra một tia thanh tỉnh, chưa được bao lâu lại bị khoái cảm dục tiên dục tử kia đánh tan nát.

Người bên trên tựa hồ rất hưng phấn, không ngừng công thành chiếm đất, hơi thở rối loạn cùng với tiếng rên rỉ thỏa mãn. Chẳng biết bao lâu, người bên trên run lên khe khẽ, bên trong thân thể được lấp đầy, mệt nhoài đổ sụp xuống.

Diệp Cẩm thở hổn hển, tay ghì chặt sàn đan buông lỏng ra, kéo lấy cánh tay của đối phương: "Tam Nguyệt..."

Lăng Tam Nguyệt nghiêng đầu, dụi vào gò má Diệp Cẩm, giọng khàn khàn: "Nhớ ra rồi?"

"Ân, Tam Nguyệt."

"Đúng là biện pháp tốt." Lăng Tam Nguyệt vén tóc dài của Diệp Cẩm qua một bên, đặt lên tấm lưng trần của nàng một nụ hôn: "Khi nàng quên mất, ta liền dùng cách này khiến nàng nhớ lại."

Diệp Cẩm xấu hổ đẩy Lăng Tam Nguyệt ra: "Không biết xấu hổ."

Lăng Tam Nguyệt khẽ cười, ôm lấy thắt lưng nhỏ của Diệp Cẩm, nỉ non: "Tư Đồng của ta, ái hậu của ta, A Cẩm của ta..."

Diệp Cẩm nhắm mắt hưởng thụ ôn nhu cùng nụ hôn cùng Lăng Tam Nguyệt, nàng mê đắm nữ nhân này, cuồng si nữ nhân này, chết cũng không buông tay.

Mười đầu ngón tay đan vào nhau, ngoài song cửa, hoa mai đỏ nở rợp giữa một trời tuyết trắng, lẳng lặng mà đạp tuyết tầm mai...

================================ TOÀN VĂN HOÀN ===============================

Tới đây là HOÀN rồi =))))))) *tung bông* *tung hoa*

Cảm ơn mọi người đã yêu mến và theo dõi vợ chồng nhà Tam Nguyệt đến ngày hôm nay, mỗi cái vote và cmt của mọi người là động lực giúp Bán hoàn thành bộ truyện này <3

Có KÝ ỨC 1 nhất định sẽ có KÝ ỨC 2 =)))

Nhưng Bán sẽ không đăng lên, mà để dành cho 1 dự án khác <3 Mong mọi người vẫn ủng hộ và theo dõi Bán trong suốt thời gian tới nha~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.