Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 42: Chiến ngân tinh băng sư




Chẳng cần biết Giang Lưu Nhi có thật sự khóc hay không, tiểu yêu thú sau khi nuốt xong, “ợ” một tiếng, sau đó đưa cánh tay nhỏ bé của mình vỗ vỗ bụng.

Chứng kiến hành động đó thì Giang Lưu Nhi có xúc động muốn lập tức đánh vào mông nó.

Ngươi là đang trêu ta sao?

Trông thấy ánh mắt bất thiện của Giang Lưu Nhi, tiểu yêu thú vội lùi ra sau. Nhưng do đôi chân quá nhỏ bé, nó vấp phải một viên đá và thế là ngã chỏng vó lên trời, tiếp đến, cả thân hình lập tức cuộn tròn lăn lông lốc.

Giang Lưu Nhi nhân cơ hội này “vụt” một tiếng đã xuất hiện bên cạnh đưa tay bắt lấy tiểu yêu thú.

Nhưng đáng tiếc, tay của hắn còn chưa kịp chạm vào thì nó đã biến mất.

Lại là thuấn di.

Xem ra muốn bắt được nó lúc này là chuyện không thể. Nó quá cảnh giác với hắn.

Tiểu yêu thú lần nữa xuất hiện. Nó e ngại nhìn kẻ vừa muốn bắt mình. Khi bắt gặp ánh mắt Giang Lưu Nhi nhìn lại thì nó liền thuấn di lần nữa.

Giang Lưu Nhi có cảm giác hình như trên mặt mình có khắc ba chữ “Đại ác nhân”.

Hôm sau, Giang Lưu Nhi lại tiếp tục sử dụng một viên cực phẩm linh thạch để dụ dỗ tiểu yêu thú.

Quả thật cực phẩm linh thạch có lực hấp dẫn rất lớn đối với nó. Mặc dù rất sợ sệt nhưng nó vẫn sử dụng năng lực thuấn di để lấy. Nhưng đáng tiếc bị thất bại.

Hôm qua Giang Lưu Nhi đã bị nó ăn mất một viên há lại để cho nó lấy thêm một viên nữa. Ngay khi nó vừa biến mất thì tay hắn cũng phản ứng cực nhanh nắm chặt lại, tay kia thì chộp tới tiểu yêu thú ngay lúc nó vừa hiện thân. Nhưng mà hắn cũng không thành công.

Tiểu yêu thú đã thuấn di biến mất.

Qua một hồi lâu suy nghĩ, cuối cùng, Giang Lưu Nhi đứng dậy, nhìn con vật nhỏ bé kia rồi khẽ lắc đầu. Sau đó, hắn rời khỏi hang động.

Giang Lưu Nhi cũng không thể ở đây mãi được. Hắn còn phải mau chóng tu luyện để đột phá vào Hoàng Cảnh, hắn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian. Chỉ cần có thể sớm ngày đạt tới Tử Cảnh thứ tư, cũng tức tương đương với Phi Thiên Cảnh thứ tư thì hắn mới có thể đi tìm Người…

Lúc này, Giang Lưu Nhi đã tiến vào rất sâu trong Tùng Nguyệt Lâm.

Mục đích của hắn là tìm kiếm một con yêu thú cấp tám trung kỳ. Hắn cần một cuộc sinh tử chiến đấu để đột phá bình cảnh. Tuy rằng việc này rất hung hiểm, nếu không may sẽ phải trả giá bằng chính mạng sống. Nhưng tu tiên chi lộ vốn là đi ngược với lẽ trời, một khi đã bước trên con đường này thì đã là làm một việc nguy hiểm rồi.

Nếu như sợ hãi mà không dám đi tiếp…

Ngươi có thể dừng lại.

Nhưng Giang Lưu Nhi hắn sợ hãi sao?

Hắn sẽ dừng lại sao?

Giang Lưu Nhi hắn không chỉ không bao giờ ngừng lại mà còn muốn bước nhanh hơn. Vì ở nơi nào đó… có người hắn muốn gặp.

Nắng đã tắt từ lâu, Tùng Nguyệt Lâm chìm trong một màu đen cô tịch…

Trên một gốc cây khô nằm ngã ven đường, một bóng thanh y đang ngồi, dáng vẻ thẫn thờ. Trên tay y, một thanh kiếm màu xanh ngọc lẳng lặng nằm im.

Kiếm vẫn còn đây

Người ở nơi nào?

Hồng trần gió bụi xuân sắc trôi

Tóc chưa bạc

Nhiệt huyết phai

Tương Tử mộng

Tương Tử lìa đôi…

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Giang Lưu Nhi thu thanh kiếm kia vào trong giới chỉ. Hắn ngã lưng nằm xuống.

Đêm nay, hắn chỉ muốn ngủ… Một giấc ngủ phàm nhân.

Hôm sau…

Mãi cho đến lúc mặt trời đã lên cao, Giang Lưu Nhi mới khẽ trở mình thức dậy

Đêm qua là một trong những giấc ngủ dài nhất kể từ khi hắn đến Thiên Vũ đại lục này.

Không biết thần tiên có bao giờ cảm thấy mệt mỏi không?

Hắn thầm hỏi.

Khi Giang Lưu Nhi vừa quay người định đi thì một tia nghi hoặc lóe lên trong mắt. Hắn xoay đầu lại.

Khi xác định xong, Giang Lưu Nhi có chút kinh ngạc.

Cách chỗ hắn không xa, một con yêu thú nhỏ nằm ngủ, khóe miệng còn dính chút nước.

Giang Lưu Nhi nhẹ nhàng đi tới chỗ nó. Có vẻ như vì không muốn phá giấc ngủ của nó hoặc cũng có thể không phải. Khi đã đứng bên cạnh con yêu thú nhỏ kia, tay hắn hóa thành trảo chụp xuống.

Đáng tiếc lại thất bại.

Tiểu yêu thú sau khi biến mất liền xuất hiện cách đó khoảng năm mét. Nó đưa tay nhỏ bé của mình dụi dụi mắt, sau đó nhìn Giang Lưu Nhi vẻ đề phòng.

“Tiểu yêu thú, sao ngươi lại đi theo ta?” Giang Lưu Nhi lên tiếng hỏi.

Tiểu yêu thú nhìn chằm chằm vào không gian giới chỉ trên tay Giang Lưu Nhi.

Trông thấy ánh mắt nó, mặt hắn có chút khó coi.

Ta còn tưởng ngươi muốn đi theo ta, hóa ra là ngươi vì cực phẩm linh thạch mới tới đây.

Giang Lưu Nhi đưa ngón tay đeo giới chỉ kia huơ huơ trước mặt nó, khi trông thấy mắt nó sáng lên đảo đảo theo ngón tay hắn thì Giang Lưu Nhi thu tay lại, quay người bỏ đi.

Hắn đang rất bực mình.

Mặt tiểu yêu thú lập tức xìu xuống, sau đó lại âm thầm bám theo.

Thỉnh thoảng đang đi thì Giang Lưu Nhi đột ngột xoay đầu lại. Những lúc như thế, tiểu yêu thú đang ton ton chạy thì ngã chỏng vó ra sau vì dừng lại đột ngột.

Nhìn nó lăn lông lốc, mặt Giang Lưu Nhi đậm ý cười.

Có nó đồng hành cũng không tồi.

Hắn chợt nghĩ.

Đi suốt mấy ngày, Giang Lưu Nhi cũng chưa tìm được yêu thú phù hợp nào để ra tay. Cũng không có gì lạ, dù sao Tùng Nguyệt Lâm rất rộng lớn, yêu thú cấp tám cũng không phải nói gặp là gặp được. Trừ khi có vận khí như Giang Lưu Nhi mấy ngày trước, một thời gian ngắn đã gặp được tới ba con yêu thú cấp tám là Tứ Dực Ma Xà, Xích Diệm Ma Lang và Bạc Đầu Điểu. Mà cũng không biết là vận khí may hay rủi nữa. Bởi vì Giang Lưu Nhi cảm thấy ngoài việc suýt mất mạng và nửa đóa hắc liên nồng đậm ma khí bên trong giới chỉ ra thì hắn cũng chẳng thu hoạch được gì.

Còn về con tiểu yêu thú nhút nhát kia?

Hắn có chút lắc đầu.

Mấy hôm nay nó vẫn một mực bám theo, nhưng lại luôn cảnh giác đề phòng hắn, chỉ cần tới gần một chút là nó lập tức thuấn di tránh đi chỗ khác.

Giang Lưu Nhi cũng đã mấy lần thử dùng cực phẩm linh thạch tiếp tục dụ dỗ nó, nhưng chưa lần nào hắn thành công, thậm chí không cẩn thận còn bị nó lấy mất thêm một viên. Cuối cùng hắn đành phải từ bỏ ý định.

Mấy ngày đồng hành, Giang Lưu Nhi phát hiện một điều về tiểu yêu thú này. Đó là nó không bao giờ ăn thịt mà chỉ ăn trái cây, linh quả các loại. Ban đầu Giang Lưu Nhi tưởng nó e ngại hắn nên không dám tới ăn, thế nhưng không phải vậy, kể cả khi hắn ném tới chỗ nó, nó chẳng những không ăn mà còn đưa tay bịt mũi rồi tránh xa ra. Còn khi hắn ném mấy quả dại thì chần chừ một chút nhưng cuối cùng nó cũng lấy cho vào bụng.

Có lúc, suy nghĩ tẩm độc vào quả dại rồi đưa cho tiểu yêu thú lóe lên trong đầu Giang Lưu Nhi nhưng nhanh chóng bị hắn gạt đi.

Tiểu yêu thú này tuy có hơi nhút nhát nhưng quả thật rất đáng yêu, trên người nó cũng không có chút yêu khí cuồng bạo hay dã tính nào mà còn có vẻ ôn hòa và có chút gì đó thánh khiết, hoàn toàn là một con vật vô hại. Hơn nữa điều quan trọng nhất là tuy nó luôn cảnh giác nhưng cũng không hề có chút địch ý nào với hắn.

Giang Lưu Nhi tuy là muốn bắt nó để nghiên cứu nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ làm nó tổn thương. Có lẽ là vì hắn cảm thấy nó thiện lương.

Lại qua hai ngày…

Hôm nay, Giang Lưu Nhi cuối cùng cũng tìm được một con yêu thú cấp tám trung kỳ, đối tượng thích hợp nhất để hắn đột phá bình cảnh – Ngân Tinh Băng Sư.

Thân hình của nó cũng không lớn lắm, chỉ cao khoảng một mét hai, lông bờm màu bạc, mình đầy vẩy xám, mắt như hai ngọn ma trơi trong đêm.

Khuôn mặt Giang Lưu Nhi hết sức nghiêm túc. Hắn biết đây không phải một cuộc chiến đấu bình thường mà là sinh tử đấu. Hắn cần phải nhờ trận chiến hung hiểm này để đột phá bình cảnh. Hắn không được phép bỏ chạy.

Muốn sống… phải thắng.

Trong lúc Giang Lưu Nhi quan sát con Ngân Tinh Băng Sư thì nó cũng đang quan sát hắn.

Chính tên nhân loại này đã tìm đến địa bàn của nó khiêu khích. Nó cần phải thể hiện quyền uy… bằng cách giết chết kẻ trước mặt.

“G… à… o… o…”

Sau một tiếng rống đinh tai nhức óc, Ngân Tinh Băng Sư bổ nhào đến với tốc độ nhanh hơn tên bắn.

Nhưng đáng tiếc, đối thủ của nó đã bay lên không.

Giang Lưu Nhi cầm bạch kiếm chém xuống.

Kiếm Đoạn Lưu Giang!

Ngân Tinh Băng Sư cũng không có vẻ gì e ngại. Nó há miệng phun ra một luồng sáng màu xanh lam chống lại kiếm ảnh to lớn đang tới trên đầu.

“Oành… Oành”

Những tiếng nổ nối tiếp nhau vang lên giữa không trung. Kiếm ảnh bị phá, luồng sáng màu xanh lam mà Ngân Tinh Băng Sư phun ra lúc nãy cũng bị vỡ tung tóe văng khắp nơi.

Những vật bị năng lượng màu xanh lam kia chạm vào lập tức hóa thành băng điêu, sau đó bị ăn mòn rồi tan biến.

Đó là thiên phú thần thông của Ngân Tinh Băng Sư – Băng Chi Bào Hao.

“Chí… Chí… Chí”

Bỗng nhiên những tiếng kêu the thé vang lên.

Giang Lưu Nhi lập tức nhìn về nơi phát ra âm thanh kia thì thấy một con tiểu yêu thú đang chật vật ngã đông ngã tây tránh những luồng năng lượng xanh lam kia.

Tiểu tử này sao lại còn ở đây?

Khuôn mặt Giang Lưu Nhi có chút lo lắng. Trước khi đối mặt với Ngân Tinh Băng Sư, hắn rõ ràng nói là rất nguy hiểm và bảo tiểu tử kia trốn đi rồi. Hắn biết với linh trí của nó chắc chắn là nghe hiểu. Nhưng… tại sao nó còn ở đây làm gì?

“Tiểu tử! Lập tức rời khỏi chỗ này mau!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.