Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 38: Rời đi (2)




Trước khi đi, hắn muốn giải quyết mối họa này cho Thiên Nhai Các, coi như là để báo đáp ân tình thu lưu hơn một năm qua.

Hắn… không muốn thiếu nợ.

Bên kia, vị trưởng lão nói với các đệ tử:

“Bây giờ các ngươi sẽ được chia ra tám tổ để thi đấu. Mỗi tổ sẽ chọn ra hai người mạnh nhất, tám tổ vị chi là mười sáu người. Từ mười sáu người này lại tiếp tục chọn ra ba người mạnh nhất. Còn về phần thưởng và quy tắc thi đấu thì như lúc nãy ta đã nói. Các ngươi còn có thắc mắc gì không?”

“Không có!” - Các đệ tử bên dưới đồng thanh hô.

“Tốt. Như vậy ta tuyên bố… Cuộc thi đấu bắt đầu."

Trong số tám tổ được chia ra, Giang Lưu Nhi nằm ở tổ thứ sáu. Trong tổ này, có một vị sư tỷ được đa số mọi người nhận định là ứng cử viên sáng giá nhất cho giải quán quân. Tên nàng là Trình Phương.

Không có chút ngoài ý muốn, vị Trình Phương sư tỷ kia lần lượt đánh bại các đối thủ trong tổ sáu. Và hiện giờ, phía đối diện chính là đối thủ cuối cùng ở vòng này của nàng, người cũng đã không để thua trận nào. Tên hắn là Niệm Từ.

Trình Phương cũng thường nghe các tỷ muội nói về cái tên Niệm Từ này, họ đều cho rằng hắn là một thiên tài. Và với những gì hắn thể hiện từ đầu đến giờ, Trình Phương không thể không công nhận sự thật đó. Nhưng nàng cũng không cho rằng vị sư đệ mới bái nhập Thiên Nhai Các chưa đến hai năm kia có thể thắng được mình.

Trình Phương nhìn thiếu niên đối diện, nói:

“Niệm Từ sư đệ. Ngươi thật sự rất khá. Nhưng mà ta nghĩ nên dừng lại ở đây rồi."

Thấy Giang Lưu Nhi không có ý trả lời, sắc mặt Trình Phương hơi khó coi. Nàng nắm chặt kiếm, lớn tiếng nói: “Sư đệ! Cẩn thận!” sau đó lao về phía đối phương.

Giang Lưu Nhi cũng không có ý định sẽ đánh lâu dài với nàng. Hắn đứng yên chờ kiếm của Trình Phương đâm tới.

“Niệm Từ sư đệ đang làm gì vậy? Sao vẫn đứng tại chỗ như thế?” - Một vị sư tỷ khó hiểu hỏi.

“Ta thấy hắn chính là bị khí thế của Trình sư tỷ dọa sợ rồi. Hừ… Cái gì mà thiên tài tu luyện của Thiên Nhai Các. Thiên tài nhát gan thì đúng hơn." - Một vị sư huynh nói với giọng khinh thường.

“Hừ… Ngươi có tư cách gì mà nói Niệm Từ sư huynh. Ta nhớ không lầm thì vừa rồi ngươi chính là bị Niệm Từ sư huynh đánh bay khỏi lôi đài đi." - Vị sư muội nào đó phản bác.

Tên sư huynh kia nghe nàng nói thì mặt đen xạm lại, “hừ” một tiếng nhưng cũng không nói gì thêm nữa.

Trong khi bọn họ tranh luận thì kiếm của Trình Phương đã bị Giang Lưu Nhi dùng tay kẹp lại.

Trình Phương mặt đầy vẻ khó tin. Kiếm của nàng lại bị đối phương đơn giản như vậy mà hóa giải?

Cũng không để cho nàng kinh ngạc quá lâu, một bàn tay đã đánh vào bụng khiến nàng văng khỏi lôi đài.

Sau một tiếng “bịch” trầm thấp, các đệ tử bên dưới, mặt mày ai nấy đều thoáng đơ lại.

“Ê!… Ngươi đánh ta một chút xem ta có phải nằm mơ không?” Một tên đệ tử nhỏ giọng nói.

Một tên bên cạnh nghe thế thì cũng vô thức gật đầu, tát hắn một cái.

“A!… Ngươi đánh mạnh như thế làm gì?”

“Thì ngươi kêu ta đánh mà."

“Nhưng ta cũng không có bảo ngươi đánh mạnh như vậy!"

Dừng một chút, hắn nói tiếp:

“Đau!… Vậy là ta không phải nằm mơ. Trình sư tỷ thật sự là bị Niệm Từ một chiêu đánh bại…”

Ở khu vực dành cho các đệ tử hạch tâm, một cô gái nắm lấy tay một cô gái khác reo lên:

“Tỷ tỷ! Ngươi xem! Niệm Từ hắn thật lợi hại. Hắn còn lợi hại hơn ta nữa."

Tô Vân Chi gật gật đầu một cách vô thức.

Chỉ một chưởng có thể đánh bay cao thủ Tiên Thiên Cảnh đỉnh phong. Chẳng lẽ hắn đã đột phá Ngự Không Cảnh rồi sao? Nhưng mà hắn mới nhập môn bao lâu?

Tô Vân Chi không hiểu nổi.

Trong đám người, Tôn Ngọc cũng là vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc. Hắn sáu tuổi thì bắt đầu tu luyện, đến nay đã gần bốn mươi tuổi mới có thể đạt tới Ngự Không Cảnh hậu kỳ. Còn tên Niệm Từ kia chỉ nhập môn chưa tới hai năm đã có thực lực Ngự Không Cảnh.

Đây là khái niệm gì?

Trước giờ hắn đều được các sư đệ, sư muội gọi là thiên tài. Nhưng bây giờ chữ thiên tài kia như đang chế giễu hắn, như đang tát vào mặt hắn.

Tuyệt đối không thể để tên Niệm Từ kia sống!

Tôn Ngọc muốn giết chết Giang Lưu Nhi nhưng lại không hề biết là Giang Lưu Nhi cũng không có ý định để hắn sống qua hết hôm nay.

Trước kia, Giang Lưu Nhi đã tha cho hắn một mạng vì nghĩ đến ân tình của Thiên Nhai Các. Nhưng sau khi biết được âm mưu của cha con Tôn Ngọc thì Giang Lưu Nhi đã phán án tử cho chúng, cũng xem như là thanh tẩy sâu bọ giùm cho Thiên Nhai Các. Đó là lý do vì sao Giang Lưu Nhi lại tham gia lần thi đấu này.

Hắn muốn lát nữa đường đường chính chính giết cha con Tôn Ngọc.

Các trận đấu nhanh chóng kết thúc. Đối thủ của Giang Lưu Nhi đều là bị một chiêu đánh bại. Và dĩ nhiên, hắn trở thành quán quân của lần thi đấu này.

Sau những lời ngợi khen của các trưởng lão và sự ca tụng của các đệ tử xung quanh, Giang Lưu Nhi hướng về các vị trưởng lão nói:

“Các vị trưởng lão. Theo quy định thi đấu lần này thì ba người đứng đầu có quyền được yêu cầu giao đấu với bất kỳ đệ tử hạch tâm nào ở đây phải không?”

Vị trưởng lão lúc nãy đứng ra đọc quy tắc hướng hắn gật đầu xác nhận:

“Không sai."

“Vậy bây giờ ta muốn khiêu chiến vị đệ tử hạch tâm kia."

Giang Lưu Nhi vừa nói vừa chỉ tay vào Tôn Ngọc đang đứng gần đó.

Vị trưởng lão kia hơi cau mày. Ông cảm thấy tên đệ tử này có chút cuồng vọng quên mình.

Tôn Ngọc là ai? Hắn chính là một trong ba vị hạch tâm đệ tử đứng đầu, có tu vi Ngự Không Cảnh hậu kỳ. Tên đệ tử này lại muốn khiêu chiến Tôn Ngọc?

Đúng là tuổi trẻ bồng bột.

Vị trưởng lão kia không vui nói:

“Niệm Từ. Ngươi xác định người mà ngươi muốn khiêu chiến là Tôn Ngọc?”

“Ta xác định."

Giang Lưu Nhi bình thản đáp.

“Được rồi. Vậy bây giờ ta sẽ để ngươi và Tôn Ngọc giao đấu."

Trên lôi đài, hai thân ảnh đang đứng đối diện. Trong mắt mỗi người đều hàm chứa sát cơ.

Lúc này Tôn Ngọc thật sự cảm thấy rất vui vẻ. Hắn không nghĩ tới Giang Lưu Nhi lại chỉ đích danh mình.

Niệm Từ à Niệm Từ! Hôm nay để ta cho ngươi một bài học. Để xem lát nữa ta giẫm đạp ngươi dưới chân như thế nào.

Tôn Ngọc hắn muốn làm nhục Giang Lưu Nhi. Triệt để sỉ nhục. Hắn muốn cho mọi người thấy cho dù là thiên tài cũng chỉ có thể nằm dưới chân hắn mà thôi.

Chỉ có hắn mới là thiên tài.

Những ý nghĩ điên cuồng ngớ ngẩn đó đang xoay quanh trong đầu Tôn Ngọc.

Giang Lưu Nhi không biết hắn nghĩ gì, mà hắn cũng không định tìm hiểu.

“Niệm Từ sư đệ. Lát nữa nếu như sư huynh có lỡ tay thì xin đừng để bụng. Quyền cước không có mắt, mong sư đệ hiểu cho." - Tôn Ngọc mở lời bằng một câu ngốc nghếch.

Giang Lưu Nhi nhìn hắn có chút thâm ý nói:

“Không sao. Quyền cước không có mắt. Nếu ta có lỡ tay thì sư huynh cũng đừng để bụng."

Tôn Ngọc nghe thế thì hơi tức giận, mặt có chút sạm lại. Hắn cảm thấy đối phương như đang trêu cợt mình. Hắn “hừ” một tiếng, giọng đanh lại:

“Vậy sư huynh ta mỏi mắt trông chờ quyền cước của sư đệ là như thế nào không có mắt."

Dứt lời, Tôn Ngọc lao đi như tên bắn.

“Chát chát chát”

Quyền cước va chạm với tốc độ vô cùng nhanh.

“Thiết Thủ Phá Không Quyền!"

Tôn Ngọc hét một tiếng, toàn lực đánh ra.

Giang Lưu Nhi không tránh, tùy ý vung tay hóa thành chưởng, chạm nhẹ vào ngực Tôn Ngọc.

Thế nhưng chính chưởng pháp nhẹ nhàng như gió thổi ấy lại khiến cho Tôn Ngọc lập tức văng ra lôi đài.

“Rầm”

Sau một tiếng va chạm mạnh, thân hình Tôn Ngọc nằm vô lực trên đất. Tiếp đến là những tiếng “rắc rắc” vang lên.

Tôn Ngọc miệng nấc mấy cái, rồi ngẹo đầu sang một bên, máu từ trong trào ra.

Các đệ tử nội môn lẫn hạch tâm đều đơ như hóa đá. Các trưởng lão thì bật người dậy, mắt mở to, miệng há hốc.

“Đây… là chuyện gì xảy ra?” - Một vị trưởng lão nói như vẫn chưa tin vào những gì vừa xảy ra.

Bên phía kia, Tô Phỉ tròn mắt, tay khẽ lay tỷ tỷ mình:

“Tỷ tỷ… Có phải ta đang nằm mơ không?"

Mơ?

Tô Vân Chi thật sự có cảm giác là mình đang nằm mơ, nhưng lý trí nói cho nàng biết đây cũng không phải mộng mị mà là sự thật.

“Ông trời ơi! Đây… đây là chuyện gì xảy ra?” - Một tên đệ tử như vừa tỉnh mộng, hét to.

Các đệ tử khác như cũng lấy lại được năng lực phản ứng, bọn họ ngươi hỏi ta ta hỏi ngươi… Tất cả đều không thể tin được những gì trước mặt.

Một trong ba vị đệ tử mạnh nhất của Thiên Nhai Các vừa mới bị một đệ tử nhập môn chưa tới hai năm một chưởng đánh bay. Không, là một chưởng đánh chết thì đúng hơn.

Bởi vì Tôn Ngọc đã tắt thở rồi!

Phải cảnh giới gì mới có thể một chưởng giết chết cao thủ Ngự Không Cảnh hậu kỳ?

Là Thần Thông Cảnh trở lên! Niệm Từ có tu vi Thần Thông Cảnh sao?

Bọn họ cảm thấy đầu mình có chút không đủ dùng. Ánh mắt họ nhìn về độc nhãn thiếu niên đang đứng trên lôi đài kia có chút sợ. Không phải là ngưỡng mộ. Không phải sùng bái. Càng không phải ghen ghét. Mà là… sợ. Bởi vì nó đã vượt ra tưởng tượng của họ.

Giang Lưu Nhi cũng chẳng để ý đến. Hắn đứng đó chờ đợi. Hắn biết tên kia sẽ tới nhanh thôi.

Đúng như Giang Lưu Nhi nghĩ, chỉ một lát sau, các vị cao tầng của Thiên Nhai Các đều chạy đến. Trong đó có Tôn Kiên.

“Là ngươi giết chết Tôn Ngọc?”

Tôn Kiên sau khi xác định Tôn Ngọc đã chết, mặt hắn vô cùng dữ tợn, gằn từng chữ hỏi Giang Lưu Nhi. Sau đó, cũng chẳng đợi Giang Lưu Nhi trả lời, Tôn Kiên phóng lên lôi đài với tốc độ cực nhanh, một quyền đánh tới.

“Chát”

Tay Tôn Kiên bị một chưởng dội ngược về.

Sau phút kinh ngạc, Tôn Kiên đăm đăm nhìn kẻ trước mặt.

Hắn đang muốn biết thiếu niên này có lai lịch gì. Sau một chưởng vừa rồi, hắn chắc chắn đối phương tuyệt đối là cường giả Thần Thông Cảnh. Một đệ tử nội môn của Thiên Nhai Các không thể nào có được tu vi này. Hắn lên tiếng hỏi:

“Ngươi thật ra là ai?”

“Ngươi rất nhanh sẽ chết. Còn biết để làm gì." - Giang Lưu Nhi đều đều nói.

“Vậy ta cũng muốn xem thử ta sẽ chết như thế nào.” - Vừa dứt lời, Tôn Kiên đánh ra một chưởng.

“Ầm… Ầm… Ầm”

Cả lôi đài nổ tan tành trong nháy mắt.

Đây chính là thực lực của Thần Thông Cảnh cường giả!

Giang Lưu Nhi có chút xem thường, trên tay hắn chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một thanh bạch kiếm. Hắn cũng không có ý định dây dưa. Kiếm trên tay chém xuống.

Kiếm Đoạn Lưu Giang!

Tôn Kiên vội dùng hai tay, vận tất cả khí lực chưởng ra.

Cuồng Phong Chưởng!

Phía trên một kiếm ảnh. Bên dưới trận cuồng phong. Cả hai cuối cùng va vào nhau.

Không có tiếng nổ, không âm thanh đinh tai nhức óc như tưởng tượng nào xuất hiện. Có chăng chỉ là một tiếng “rẹt” khe khẽ.

Gió ngừng.

Kiếm tan.

Trên trời, một thiếu niên lăng không đứng.

Dưới đất, một xác người chẻ đôi.

Giang Lưu Nhi nhìn về phía một mỹ phụ và một lão nhân đang khẩn trương đứng nhìn hắn ở cách đó không xa. Đó là các chủ và vị sư thúc nàng vừa mới cho người mời tới.

Mỹ phụ và lão nhân lúc này trong lòng đều như treo một tảng đá khổng lồ. Họ sợ thiếu niên kia sẽ ra tay tiêu diệt Thiên Nhai Các này. Sau nhát kiếm vừa rồi, họ biết rõ mình và thiếu niên kia không thuộc một cấp độ.

Mỹ phụ thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng cảm thấy thiếu niên kia không phải là loại người tàn nhẫn hiếu sát. Nhưng mà thật sự hắn vừa mới giết chết một đệ tử và một trưởng lão của Thiên Nhai Các nàng. Nếu hắn muốn tiêu diệt Thiên Nhai Các thì phải làm sao?

Nàng không biết.

Giang Lưu Nhi không khiến họ lo lắng quá lâu. Hắn nói:

“Cha con bọn họ muốn cấu kết với Âm Cốt Lão Nhân để chiếm lấy Thiên Nhai Các.” - Nói xong, hắn xoay người định bay đi.

“Niệm Từ!” - Bỗng một cô gái cất tiếng gọi.

Giang Lưu Nhi quay đầu lại. Phía dưới, Tô Phỉ đang nhìn lên. Hắn im lặng nhìn nàng không nói gì, sau đó quay đầu hóa thành một đạo hắc quang bay đi.

Ở một nơi nào đó của tầng trời thứ mười ba…

Trong một khu vườn, một cô gái mặc bạch y trắng tuyết ngồi dưới tán cây Tuyết Ninh Hương. Bên cạnh, một con hổ trắng nằm trên cỏ vừa há miệng ngáp.

Cô gái kia đưa tay sờ lên một nấm đất cao. Đó là một ngôi mộ. Nhưng kỳ lạ là ngôi mộ này lại không hề có tấm bia nào.

Một ngôi mộ không bia...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.