Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 128: Đồng đồng muốn ăn trứng




...

"Trong quá trình tu luyện Minh Hà Chân Giải, nếu ngươi thấy có gì không hiểu thì cứ hỏi, ta sẽ giải đáp cho ngươi."

"Vâng, nô tỳ sẽ làm thế, thưa chủ nhân."

"Không còn chuyện gì nữa rồi, ngươi lui vào đi."

Tiểu Thanh cúi đầu thi lễ, lần nữa hóa thành một làn khói xanh bay vào lại trong thanh quái kiếm.

Nghĩ ngợi một chút, Giang Lưu Nhi thò tay vào trong áo lấy ra một chiếc vòng ngọc màu trắng. Hắn khẽ động thần niệm...

Gần như ngay tức thì, một vật tròn tròn giống quả trứng xuất hiện trong căn phòng.

Mà không. Vật kia không phải giống quả trứng mà là một quả trứng thật sự. Nó cao độ khoảng một mét, màu bạc, bên dưới được lót bởi những tinh thể màu tím.

Những tinh thể màu tím nọ là Tử Nguyên Tinh - một trong số mấy loại thiên tài địa bảo vô cùng trân quý ở Thiên Vũ đại lục này. Tác dụng của nó là trợ giúp tu sĩ có thể chất băng thuộc tính hoặc tu luyện công pháp thuộc tính băng đột phá bình cảnh.

Tuy Tử Nguyên Tinh rất có giá trị nhưng thứ mà lúc này Giang Lưu Nhi đang quan tâm tới không phải nó mà là thứ nằm bên trên nó - quả trứng màu bạc.

Quả trứng kia chính là thứ đồ vật mà Cưu Lung đã phó thác cho hắn vào mấy năm trước tại Bất Lão Sơn.

"Chi chi chi chi"

Chẳng biết từ lúc nào Đồng Đồng đã ngồi trên quả trứng.

Tiểu tử kia hau háu nhìn thứ bên dưới mình, nước miếng chảy qua khóe miệng nhiễu cả ra ngoài. Trông bộ dáng như thể rất thèm thuồng.

"Sột soạt... Sột soạt..."

Đứng kế bên, Giang Lưu Nhi trợn tròn mắt.

Tiểu Tử kia vậy mà đang muốn ăn quả trứng!

Không dám chần chừ, Giang Lưu Nhi lập tức đêm Đồng Đồng xách lên.

"Chi chi chi chi"

Mặc kệ Đồng Đồng có kháng nghị thế nào, Giang Lưu Nhi vẫn không cho phép nó ăn.

Đùa gì vậy. Quả trứng kia là thứ mà hắn đã dùng tâm ma phát thệ phải bảo vệ tốt, không để cho nó có tổn hại nào cũng như không được có ý đồ xấu với nó. Nếu bây giờ bị Đồng Đồng ăn mất thì...

Hắn cũng không muốn bị tâm ma quấy phá khiến cho tu vi cả đời khó tiến, hoặc tệ hơn là bị chết bất đắc kỳ tử trong lúc tu luyện. Tâm ma đâu phải là chuyện đùa.

Lùi một bước mà nói, cho dù không bị lời thề tâm ma ràng buộc thì hắn vẫn sẽ không cho phép Đồng Đồng ăn quả trứng kia. Hắn đã tự hứa với mình là phải bảo vệ nó...

"Chi chi... Chi chi chi..."

Nhìn vẻ bất mãn và có hơi tức giận của Đồng Đồng, Giang Lưu Nhi thầm cảm thấy kỳ quái.

Tiểu tử này hôm nay bị sao vậy? Từ trước đến nay, ngoài linh thạch ra thì nó đâu có hứng thú gì với thứ khác chứ huống hồ là một quả trứng yêu thú - thứ mà nó không thích ăn.

Lúc đầu mới gặp, vì muốn bắt nó để nghiên cứu về năng lực vận dụng không gian pháp tắc, hắn đã dùng thịt của yêu thú cấp tám sơ kỳ là Xích Diệm Ma Lang để dụ dỗ nó. Thế nhưng nó không những không chút nào hứng thú mà còn tỏ ra khó chịu và tránh xa, mặc dù thịt của yêu thú cấp tám là thứ quý giá và ngon hơn gấp nhiều lần mấy quả dại mà Giang Lưu Nhi cho nó ăn sau đó. Như vậy có thể thấy được nó hoàn toàn không thích ăn thịt.

Nhưng mà lúc này...

"Tiểu tử. Không phải bây giờ ngươi đã thay đổi khẩu vị rồi đấy chứ? Không ăn chay nữa mà chuyển sang ăn mặn?"

"Chi chi chi"

"Không phải?"

"Chi chi chi... Chi chi chi chi...."

Đồng Đồng vừa chỉ tay vào quả trứng vừa kêu lên.

"Ý ngươi là ngươi chỉ muốn ăn quả trứng này thôi?"

"Không được!"

...

"Ta nói không được là không được!"

Đồng Đồng khẽ liếc Giang Lưu Nhi một chút, không kêu la gì nữa mà trở lại chiếc bàn của mình, tiếp tục chơi với mấy viên linh thạch.

Nhìn dáng vẻ của nó như vậy, nét mặt có phần bất đắc dĩ, Giang Lưu Nhi đành nói:

"Tiểu tử, quả trứng kia là thứ rất quan trọng đối với ta, không thể cho ngươi ăn được. Như vầy đi, sau này mỗi tháng ta sẽ cho ngươi ăn thêm hai viên cực phẩm linh thạch, ngươi cảm thấy thế nào?"

Lỗ tai giật giật mấy cái, Đồng Đồng quay đầu lại nhìn Giang Lưu Nhi, ra vẻ miễn cưỡng gật đầu.

"Chi chi"

Thấy thế thì trong lòng Giang Lưu Nhi cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Thật ra việc hắn đề nghị tăng thêm số lượng cực phẩm linh thạch trong khẩu phần ăn cho Đồng Đồng không phải vì cảm thấy không đành lòng khi chứng kiến bộ dáng "hờn tủi" của nó mà nguyên nhân là vì... hắn lo lắng.

Hắn lo tiểu tử kia sẽ nhân lúc hắn mất cảnh giác mà âm thầm lén ăn mất quả trứng. Năng lực vận dụng không gian pháp tắc của nó hiện giờ đã rất lợi hại rồi. Biết trước như vậy thì hắn đã chẳng đem quả trứng kia ra trước mặt nó làm gì.

Thôi thì đành chịu mất một ít cực phẩm linh thạch để bảo đảm vậy. Giặc ngoài dễ chống, giặc trong khó phòng a.

Sau khi quan sát một lúc, Giang Lưu Nhi thu quả trứng vào lại vòng bạch ngọc, đem cất trong áo.

Không biết đó là trứng của yêu thú nào mà lại được Cưu Lung để tâm như vậy.

Giang Lưu Nhi có phần mong đợi thứ bên trong quả trứng sớm xuất thế.

Tiền bối... Ta sẽ thay người chiếu cố tốt cho nó...

...

Sáng hôm sau, tại đấu trường Trung viện.

"Tùng... Tùng... Tùng... Tùng tùng tùng tùng..."

Hồi trống vừa dứt, vị Lưu trưởng lão hôm qua bước ra sàn đấu.

"Bây giờ, Quần Anh Hội sẽ được tiếp tục với vòng đấu thứ ba... Trận đầu tiên: Tô Bá đấu với Lôi Ngọc. Xin mời hai tuyển thủ bước ra sàn đấu."

...

"Đứa nhỏ Tô Bá này rất khá."

Trên khán đài, Trương đường chủ đột nhiên nói.

"Trung viện chủ, thứ cho ta mạo muội suy đoán. Tô Bá có phải đã luyện tới tầng thứ năm của Đại Nhật Kinh rồi không?"

Những người khác nghe vậy thì cũng tò mò nhìn sang.

Trung viện chủ nhẹ gật đầu, đáp:

"Trương huynh đoán không sai, Tô Bá quả thật đã tu luyện tới tầng thứ năm trong tổng số mười tầng công pháp của Đại Nhật Kinh."

"Có thể luyện tới tầng thứ năm của Đại Nhật Kinh khi chỉ mới ở cảnh giới Niết Bàn Cảnh sơ kỳ, ngộ tính của Tô Bá phải nói là rất cao."

Chu các chủ góp lời.

Trong lòng mọi người đều đồng ý với nhận xét đó của Chu các chủ. Bọn họ đều biết rõ tư chất của Tô Bá vốn không hề cao, chỉ miễn cưỡng đạt mức hạ phẩm linh thể, đương nhiên là loại linh thể bình thường mà không phải thuộc tính linh thể gì cả.

Nhưng Tô Bá chính là dựa vào cái tư chất bình thường ấy mà từng bước đột phá cực hạn của bản thân. Từ một tên đệ tử cấp thấp chẳng ai thèm chú ý, đến hôm nay, hắn đã trở thành đại sư huynh - người đứng đầu toàn thể đệ tử của Trung viện. Không những thế, hắn còn luyện thành công pháp tầng thứ năm của Đại Nhật Kinh ở tu vi Niết Bàn Cảnh sơ kỳ, một việc mà không có mấy người làm được. Điều này cho thấy ngộ tính và sự nỗ lực của Tô Bá không phải chuyện đùa.

Có thể nói Tô Bá chính là hình ảnh của sự cần cù nỗ lực và phấn đấu không ngừng nghỉ, là một tấm gương cho những đệ tử có tư chất thấp noi theo.

Mà không riêng gì số đệ tử có tư chất thấp đó, những người có tư chất cao như trung phẩm linh thể, thượng phẩm linh thể cũng đều rất nể trọng vị sư huynh này.

Để có được sự yêu quý và kính trọng của người khác, chỉ mạnh hơn thôi thì chưa đủ. Lời nói và hành động của ngươi cũng phải khiến họ nể phục mới được. Đó không phải là việc mà ai cũng có thể làm, thế nhưng... Tô Bá có thể và thật sự thì hắn đã làm được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.