Diệp đại phu gần đây tâm tình quả thật không tốt.
Hắn cảm thấy được tâm tình không tốt này tất cả cũng là bởi vì tên ngốc A Hổ bán củi trước cửa nhà mình mỗi ngày kia.
Cái tên ngốc đó, dáng người đã cao lớn thô kệch, giọng nói lại càng lớn. Mỗi ngày trời còn chưa sáng đã bắt đầu ở trước cửa hét to, không phải chỉ là hai bó củi thôi sao, người nào mà không biết ngươi mỗi ngày tại chỗ này bán củi, dùng sức hét to như vậy làm gì, đáng đời ngươi mỗi ngày phải đi mười mấy dặm sơn đạo (đường núi), đáng đời ngươi bị những tam cô lục bà cắt xén tiền bán củi của ngươi.
Sau khi trời đã sáng, gào thét xong rồi, lại bắt đầu trò chuyện để giết thì giờ, một hồi là cô nương nhà này đến đưa cái khăn tay, một hồi là đại nương nhà kia lại đây hỏi gia thế bối cảnh, lật đi lật lại chỉ là vài câu, nghe đến cả lỗ tai đều đóng kén. Cái gì nhà ở Ngọc Bình Sơn, đời đời kiếp kiếp đều là hộ săn bắn, phụ mẫu đều mất, chỉ một thân một mình. Cái gì tạ ơn hảo ý của cô nương, ta không có chảy mồ hôi. Người yêu? Cái gì là người yêu? Ta đã có người trong lòng …
Đáng đời ngươi không cưới được vợ, những cô nương kia yêu thích ngươi, đều là mắt bị mù, tốt nhất cả đời ngươi đều không cưới được vợ, bán củi cả đời, mỗi ngày đều gánh hai bó củi lớn như vậy đè chết ngươi đi!
Thế nhưng, sáng sớm hôm nay, cái âm thanh hét to lại không xuất hiện.
Diệp đại phu ở trên giường lăn qua lộn lại bốn năm lần, rời giường uống trà hai lần, vẫn là không có nghe được âm thanh hét to đó.
Chẳng lẽ là ngã bệnh rồi?
Đáng đời!
Cho ngươi mỗi ngày trời chưa sáng đã gánh củi đi bán, trước hừng đông là lúc hàn khí nặng nhất: tưởng rằng thân thể khỏe mạnh thì sẽ không sao à? Nghĩ hay lắm! Nhất định là bị cảm hoá phong hàn rồi, nói không chừng bây giờ đang trốn ở căn nhà gổ nhỏ trên Ngọc Bình Sơn, bệnh đến không xuống được giường đây.
Diệp đại phu có chút hả hê, chính mình rời giường, sau đó gọi Bạch Thuật, muốn hắn đi hỏi thăm những người hái thuốc trên Ngọc Bình sơn, có ai biết cái tên bán củi kia không.
Bạch Thuật nghe thấy tiếng gọi, lập tức chạy vào, phía sau còn mang theo một người đang đeo giỏ hái thuốc.
Diệp đại phu trợn to hai mắt, gắt gao trừng trừng mà nhìn người phía sau Bạch Thuật, “Người hái thuốc” A Hổ.
“Diệp đại phu, cái này không phải là Đăng Lung Thảo sao?”
“Diệp đại phu, cái này là Liên Kiều đúng không?”
“Diệp đại phu, đây là gốc cây Nam Mộc Hương còn nguyên vẹn, cho ngươi trồng ở trong sân a…”
Cách một hồi, giọng nói sang sảng đó tiểu tâm dực dực mà gọi: “Diệp đại phu…”
Diệp đại phu không thể nào nhịn được nữa, ném dược thảo đang cầm trên tay vào tủ thuốc: “Xảy ra chuyện gì nữa?”
Bị rống lên nhưng cái tên thanh niên hàm hậu vẫn là cười híp mắt, đưa tới một nắm đỏ tươi, đó là những quả dại vẫn còn ướt sương.
Diệp đại phu ác thanh ác khí: “Đây cũng là thuốc gì?”
Thanh niên ngượng ngùng đối hắn cười: “Đây là trái dâu ta đã hái ở trên núi, các loài chim nhỏ đều thích ăn trái này.”
————————————————————————-
A Hổ trở thành người hái thuốc, đã được bốn năm ngày.
Tòa thành nhỏ này chỉ có một hiệu thuốc, chính là hiệu thuốc Diệp gia, cũng bởi vì gần Ngọc Bình Sơn, nên có không ít dược liệu quý giá, vì vậy các hiệu thuốc trong kinh thành thường đi tới Lâm thành mua thuốc, Lâm thành người hái thuốc không ít, còn phân bang phân phái, có lúc cũng bởi vì địa bàn mà sinh sự đánh nhau.
Hiệu thuốc Diệp gia thu mua thuốc không nhiều, chỉ là cực kì hỗn tạp, cho nên cùng mấy người hái thuốc đều có sinh ý, thường thường cũng không mua được loại thuốc như mong muốn. Thế nhưng, từ khi A Hổ đến, hiệu thuốc Diệp gia lại không hề thiếu thuốc.
Trên núi Ngọc Bình nhiều vách núi, khe sâu. Những dược liệu quý báu kia nếu không phải là sinh trưởng ở nơi nhai thượng cao trăm trượng, thì cũng chính là sinh trưởng ở đáy vực giăng đầy chướng khí, người hái thuốc bình thường may mắn lắm mới có thể hái được một hai cây, cố tình A Hổ giữa chừng đổi nghề hái thuốc, mỗi lần là hái được dược liệu quý hiếm thế gian hiếm thấy, cỏ Long Đảm Hoa cao hơn hai thước, nhân sâm núi dài nửa thước, Linh Chi lớn chừng bàn tay, hoàn hồn quả sắc hồng…
Những người bán thảo dược đều bị hắn dẫn về đây, vây quanh hắn, khuyên can đủ đường, muốn hắn đem thuốc bán cho mình. A Hổ tuy rằng ngốc, nhưng cũng là người có mắt, mặc kệ những người kia định giá trên trời thế nào, hắn cũng chỉ chịu bán cho hiệu thuốc Diệp gia.
Diệp đại phu đối với bộ dạng ngốc của hắn rất không vừa mắt, mắng hắn vài câu, liền đem thuốc đều thu vào, sau đó mang hắn đi nội thất lấy tiền, A Hổ liền đi theo hắn phía sau.
“Diệp đại phu, ngươi đưa ta một quan tiền thôi…”
Diệp đại phu hai mắt nhỏ dài xoi mói mà trừng hắn: “Thế nào, lo lắng ta không có tiền?”
A Hổ bị hắn trừng, liền đỏ mặt, không dám nói tiếp nữa.
Bạch Thuật đầu óc tinh ranh, đi cùng Diệp Cảnh Nhiên nói: “Diệp đại phu, chúng ta cứ như vậy mà mua thuốc của hắn với giá rẻ, bán cho hiệu thuốc khác với giá cao đi, ngược lại hắn cũng không biết gì…”
Diệp đại phu cũng không nói, chỉ liếc hắn một cái, Bạch Thuật liền hiểu chuyện mà câm miệng.
Đùa gì thế.
A Hổ tuy rằng thành thật, nhưng cũng là chỉ có hắn Diệp Cảnh Nhiên mới được khi dễ, người khác đừng hòng mơ tới!
A Hổ sau nửa tháng hái thuốc, làm hiệu thuốc Diệp gia sinh lời.
Hết cách rồi, người khác hái thuốc đều là hướng trong rừng sâu núi thẳm mặt một xuyên qua, mười ngày nửa tháng mới ra ngoài, hắn lại một ngày đi một chuyến, đem dược liệu trên Ngọc Bình sơn đều chuyển hết vào hiệu thuốc Diệp gia. Hắn không mệt, thế nhưng tài sản của Diệp Cảnh Nhiên đều sắp đổ hết vào việc mua thuốc, Diệp đại phu bình sinh là người có sĩ diện rất cao, tuyệt sẽ không thừa nhận chính mình không có tiền.