Diệp Diệp Có Kim Tiêu

Chương 30: Sóng sin




Edit: TQ Huyền Kiếm

Beta: TQ Minh Lục

“Cha mẹ anh tới thành phố B sao?” Diệp Quân hơi ngửa mặt nhìn Tiêu Ngạn Thành.

“Ừ.” Tiêu Ngạn Thành cất điện thoại di động, cẩn thận nhìn sắc mặt Diệp Quân.

Thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, không có gì khác thường: “Mấy năm nay vẫn không liên lạc gì với họ, gần đây cô anh mắc bệnh nan y mới xem như có liên lạc. Họ chạy tới thành phố B tìm anh, muốn nói chuyện.”

“Tối qua đã nói chuyện rồi à?”

“Ừ.” Tiêu Ngạn Thành giải thích nói: “Anh không muốn nhắc tới họ làm em mất hứng, nên chưa nói chuyện này. Tối qua nói đến khuya.”

“Kết quả là?”

“Không có kết quả gì hết. Dù gì thì họ cũng nuôi anh lớn, nên anh phải làm tròn nghĩa vụ của một người con. Anh sẽ làm, chữa bệnh, dưỡng lão, cần đến tiền anh cũng đều sẽ chi. Bảo mẫu anh cũng có thể gánh, nếu muốn tới nơi dưỡng lão đắt tiền, cũng không thành vấn đề.”

“Thật ra anh không cần phải như vậy.”

Diệp Quân khẽ thở dài: “Bọn họ chung quy vẫn là cha mẹ ruột của anh. Anh không cần phải vì tôi mà dẫn đến mức này.”

Tiêu Ngạn Thành nghe vậy, cười một tiếng.

Đã từng là khuôn mặt thanh xuân anh tuấn, lại mang theo nụ cười tang thương mà bất đắc dĩ.

Trong mắt anh giống như có hơi nước óng ánh hiện lên.

“Diệp Diệp, thật ra không phải chỉ vì em.”

Thanh âm khàn khàn chậm rãi nói: “Là tự anh.”

“Ừm?” Diệp Quân không hiểu, khẽ ừ nhẹ một tiếng, bình tĩnh nhìn anh.

Tiêu Ngạn Thành cắn răng, quay mặt đi. Nhìn bầu trời nhợt nhạt bao trùm tòa nhà bệnh viện cách đó không xa.

“Anh không có cách nào đối mặt với họ.”

Anh biết, sự kiện kia đã gây ra tổn thương rất lớn đối với Diệp Quân. Thân thể tâm hồn, không cách nào xóa trừ vết thương.

Nhưng đối với anh, nỗi thống khổ của anh, nói thế nào đây.

Anh là đàn ông, vết thương không ở trên người anh, nên không có tư cách kêu đau.

Anh chỉ có thể tiếp nhận một phần.

Đối với chuyện này, anh chỉ có thể lựa chọn không đối mặt, anh không làm cách nào có thể tha thứ được.

Đây là anh vì Diệp Quân, cũng là vì đứa nhỏ. Là chuyện duy nhất anh có thể làm với cha mẹ ruột của mình.

Diệp Quân hơi nghiêng đầu, ngưng mắt nhìn Tiêu Ngạn Thành.

Trước kia cô không cảm thấy gì, bây giờ Tiêu Ngạn Thành như vậy. Bỗng nhiên hiểu được, có lẽ không chỉ mỗi mình cô thấy đau, còn cả anh cũng vậy.

Khẽ thở dài, cô bước về phía trước, bao lấy tay anh bằng bàn tay của mình.

Cô chắc hẳn đã buông xuống, nhưng anh thì không thể bỏ được.

Vết thương của cô, tất cả mọi người có thể nhìn thấy, anh lại là người dễ bị xem nhẹ nhất.

Tiêu Ngạn Thành cười một tiếng, thuận tay cô, kéo cô vào trong ngực.

Bảy giờ bên ngoài bệnh viện. Bên trong xe, anh vẫn ôm lấy cô: “Diệp Diệp, đừng bỏ anh. Anh chỉ có em, cũng như em chỉ có anh.”

Khí lực anh có chút lớn, Diệp Quân bị ôm đến thở không nổi, dứt khoát chôn đầu vào bả vai anh. Cảm nhận nhịp tim trầm ổn và hơi thở nhàn nhạt của anh.

Trên người anh vẫn còn mùi sữa tắm hương đào, giống như mình.

Có lẽ vì anh dùng sữa tắm của mình. Nhắm mắt lại, cô nhẹ nhàng cắn một ngụm nhỏ vào bờ vai anh.

“Phải… em chỉ có anh, anh cũng chỉ có em”

Có lẽ bởi vì biết chuyện cha mẹ của Tiêu Ngạn Thành, từ một góc độ ích kỷ mà nói thì tâm tình Diệp Quân rất tốt.

Sau chuyện kia, cô vẫn không liên lạc nhiều với cha mẹ mình. Cô biết cha mẹ muốn tốt cho mình, nhưng vẫn không thể tiếp nhận, bởi vì kết quả kia quá tệ.

Tự mình bỏ đi bảy năm trời, chôn vùi quá khứ sâu trong lòng. Cô đơn sống một mình, không có tố khổ cùng ai, cũng không ai an ủi. Bây giờ cô biết, không phải chỉ riêng mình cô.

Bọn họ giống như bị tách ra thành một đường tròn, biên giới chia cắt chính là lộ tuyến bất quy tắc. Ở trong cuộc sống này không quen biết những người khác, chỉ có bọn họ kết hợp kín kẽ.

Đêm nay hai người không trực tiếp về nhà, mà dắt tay nhau đi đến siêu thị gần đó. Mua sắm thức ăn và ít đồ dùng đơn giản hàng ngày.

Diệp Quân chọn các loại bàn chải kem đánh răng, đồ dùng của đàn ông.

Tiêu Ngạn Thành thấy thế, cười nắm lấy đầu ngón tay cô: “Em rốt cuộc định thu lưu anh rồi?”

Diệp Quân nhíu mi: “Bởi vì em không muốn nửa đêm trong nhà có một con cún lang thang đáng thương hề hề nằm sấp ở đó thôi.”

Anh bây giờ có nhà nhưng không thể trở về, cô cũng chỉ có thể chứa chấp.

Tiêu Ngạn Thành nghe được câu này, không cười, nghiêm túc nhìn Diệp Quân.

Nét mặt có điều suy nghĩ, giống như đang suy nghĩ vấn đề trọng đại nào đó.

Diệp Quân: “Hử?”

Tiêu Ngạn Thành xích lại gần Diệp Quân, nói vào tai cô: “Gâu, gâu, gâu”

Thanh âm không lớn, trong siêu thị lại ồn ào. Vừa đủ cho Diệp Quân nghe được, người khác không nghe thấy.

Diệp Quân nghe đến sững sờ, sững sờ xong lại nhịn không được cười lên. Cười nghiêng cười ngả.

Tiêu Ngạn Thành ôm lấy eo Diệp Quân, mặt điềm nhiên như không có việc gì xảy ra.

Diệp Quân cười đến chảy nước mắt. Cười xong, rốt cuộc giơ tay xoa xoa đầu Tiêu Ngạn Thành.

Có lẽ cô nên vuốt lông anh.

Đêm đó Tiêu Ngạn Thành dứt khoát ở trong nhà Diệp Quân. Hai người ngủ cùng một chiếc giường, tắt đèn, dưới ánh trăng ngoài cửa sổ nói chuyện phiếm. Nói đông nói tây, nói qua rất nhiều chuyện.

Nếu xem nhẹ chuyện kia, quá khứ của bọn họ cơ hồ đều là hồi ức tốt đẹp. Nhắc đến lại nhịn không được mỉm cười ngọt ngào.

Cũng không biết nói bao lâu, Diệp Quân mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Tiêu Ngạn Thành đã đi rồi, ở tủ đầu giường của Diệp Quân đặt một tờ giấy note.

“Diệp Diệp, cháo ở trong nồi, bánh bao chưng bên trong lồng hấp. Anh tới sân bay trước.”

Kiểu chữ quen thuộc, nét chữ cứng cáp.

Diệp Quân thấy xong, không khỏi mỉm cười.

Tối qua Tiêu Ngạn Thành có nói qua hôm nay có việc phải đi công tác, nhất định phải sáng sớm. Không nghĩ tới là chuẩn bị bữa sáng cho cô xong rồi mới rời đi.

Ăn bữa sáng ngọt ngào, Diệp Quân tới bệnh viện. Hôm nay cô ở phòng khám bệnh, trong phòng chờ khám không ít người. Có thai phụ, cũng có mấy người đàn ông và các bà lớn tuổi bồi bên cạnh.

Cô thấy rất nhiều thai phụ ở bên cạnh hoặc là tùy ý tản bộ. Một vài ba lô của mấy bà lão lớn tuổi chiếm chỗ ngồi, còn có mấy người đàn ông đi cùng vợ cũng ngồi ở đó, lập tức cau mày, nói với y tá: “Gọi bảo vệ tới, nói một chút đi.”

Y tá trực ban đang ghi chép huyết áp thể trọng của thai phụ, nhìn thấy tình huống này, cũng thở dài.

“Bảo vệ lúc trước đã chạy qua một lần nhưng không có hiệu quả gì, qua một lúc thì đều ngồi xuống, mấy tên đàn ông này thật là chẳng có tí ý thức nào.”

Nói xong, lại đi ra gọi bảo vệ.

Dọn dẹp phòng chờ khám, Diệp Quân mới đi vào phòng khám bệnh. Thấy đã đến giờ, chuẩn bị gọi số tiếp bệnh nhân.

Khoa sản của bệnh viện Đệ Nhất trước giờ đều đầy ắp người, phòng khám bệnh tới bây giờ đều là giành giật từng giây. Diệp Quân nói khô cả họng, từng thai phụ vào khám, có vấn đề thì nói trọng điểm, không có vấn đề thì dăm ba câu.

Bùi Tâm Lực từ sau vụ bồi thường tiền kia, bây giờ đã treo lên mười hai phần tinh thần, gần đây tiến bộ rất nhanh. Đã có thể độc lập xem ca bệnh đơn giản và danh sách, dĩ nhiên gặp phải tình huống phức tạp vẫn cần Diệp Quân tới kiểm định.

Vừa vặn lúc này có một sản phụ, thấy Bùi Tâm Lực là con trai, người vào khám kia không quá tình nguyện. Diệp Quân thấy tình huống này, biết có số ít thai phụ kiêng kị bác sĩ nam kiểm tra bên trong, lập tức để cho thai phụ tới làm sinh kiểm kia chờ ở dưới, cô thay Bùi Tâm Lực kiểm tra.

Làm xong, lại dặn dò một câu. Diệp Quân trở lại chỗ ngồi, cầm ca bệnh sinh kiểm của thai phụ lật xem. Xem qua nhiều lần tình trạng sinh kiểm trước, cuối cùng nhìn đến số liệu kiểm tra lần này.

Xét nghiệm máu, xét nghiệm nước tiểu không có vấn đề gì, huyết áp cũng bình thường, nhưng cân nặng người này hơi cao.

Cô xem biểu đồ tim thai, một bên dặn dò: “Cân nặng của cô trong hai tuần này tăng quá nhanh, chú ý khống chế cân nặng. Đối với cô hay thai nhi đều tốt hơn.”

Thai phụ đương nhiên là liên tục gật đầu: “Tôi đã cố gắng lắm rồi. Gần đây không dám ăn trái cây, chỉ dám ăn rau quả.”

Đang lúc nói chuyện, ánh mắt cô rơi xuống biểu đồ tim thai.

Thời điểm nhìn thấy biểu đồ theo dõi tim thai, cô sững sờ, vội vàng cầm gần lại nhìn kỹ.

Ba giây sau, cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm thai phụ hỏi: “Cô vừa mới theo dõi tim thai?”

Thai phụ mờ mịt: “Đúng vậy. Sao vậy, không sao chứ bác sĩ?”

Diệp Quân biết chuyện này khẩn cấp.

Đứng dậy, nhanh chóng nói: “Theo dõi tim thai của cô biểu hiện sóng sin, vô cùng nguy hiểm. Phải lập tức nằm viện và giải phẫu.”

Thai phụ: “Hả?”

Diệp Quân lưu loát nói: “Tâm Lực, tình huống thai phụ này tương đối đặc biệt khẩn cấp. Tôi rời đi trước, cậu ở đây xử lý chuyện còn lại.”

Bùi Tâm Lực mặt mờ mịt, gật đầu: “Vâng, vâng.”

Diệp Quân đưa thai phụ ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Theo dõi tim thai có làn sóng sin, cho thấy tình trạng thiếu oxy nghiêm trọng của thai nhi trong tử cung. Bây giờ tôi dẫn cô đi làm siêu âm khẩn cấp xem tình trạng tử cung thế nào.”

Thai phụ nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, gật đầu không biết phải làm sao: “Vâng, được, được…”

Lên tầng trên siêu âm trước, Diệp Quân dẫn thai phụ vào gặp một người bên trong. Đúng lúc bác sĩ sản khoa Tôn Tú Mai vừa làm xong một cái siêu âm, nhanh chóng nói về tình huống này. Tôn Tú Mai nghe xong không dám chậm trễ, ngay lập tức làm siêu âm hạch gasser (*) kiểm tra sóng sin cho thai phụ này.

*Hạch gasser (ganlion trigemina): dây thần kinh tam thoa trên mặt, gần bán cầu não.

Diệp Quân ra ngoài phòng siêu âm, chờ kết quả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.