Diễn Viên Lấn Sân

Chương 98




Chương 98:

"Em muốn bao nhiêu sính lễ?"

Biên tập: Chuối

Lục Văn đã thành công, Vương Minh Vũ không im lặng tiếp nữa.

Công chúng cũng biết Tằng Chấn và Vương Minh Vũ cùng sở hữu Quỹ từ thiện Sách - Ảnh, chứng cứ làm giả lao động công ích vô cùng tỉ mỉ kĩ càng vừa được tung ra, kéo theo Vương Minh Vũ và Tằng Chấn cắt đứt quan hệ - ly hôn.

Ngày chính thức công bố tin tức, trên mạng lại nghênh đón một cuộc thảo luận bùng nổ, các phương tiện truyền thông từ lớn đến bé đua nhau ké fame, đăng tải hằng hà sa số những tin tức thật thật giả giả chỉ vì muốn thu hút người đọc.

Bắt đầu từ việc Lục Văn vung nắm đấm trong buổi họp báo, đến video trích xuất camera bị tuồn ra ngoài, rồi tới nội bộ của Quỹ từ thiện Sách - Ảnh bị bóc trần, toàn bộ vụ việc từ tranh chấp dân sự mở rộng thành scandal quan hệ bất chính, cuối cùng biến thành sự kiện mang tính cộng đồng.

Từ đầu đến cuối Tằng Chấn không hề xuất hiện trả lời, làm đạo diễn nổi tiếng cả nửa đời người được tôn sùng tung hô quen rồi nên chắc không chấp nhận nổi, giao toàn quyền xử lý vụ ly hôn cho luật sư, còn mình ra nước ngoài trốn tránh.

Nhưng cư dân mạng vẫn cần một nơi để trút giận, thế là vây đánh ekip của Tằng Chấn mà dạo trước đăng thông báo. Đây quả là một vở Hài kịch đen [1], trong vòng mười ngày, mọi lời chỉ trích dành cho Lục Văn bay biến gần hết, bắt đầu cuộc truy quét hừng hực khí thế mới.

[1] Hài kịch đen: Hài kịch đen (Humour noir) là một dòng kịch/phim mà ở đó những vấn đề nghiêm trọng, nhạy cảm như tôn giáo, chính trị, chiến tranh, giết người, tệ nạn, tội phạm...được mang ra làm một trò đùa châm biếm.

Công chúng không khỏi so sánh, Tằng Chấn tội lỗi chồng chất, liên quan đến nhân phẩm, đạo đức, thậm chí pháp luật, mà Lục Văn chỉ đấm mỗi phát, lại còn là đấm kẻ rác rưởi như Tằng Chấn.

Xấu hổ hơn cả là nửa giới giải trí lên tiếng ủng hộ Tằng Chấn lúc trước, hôm nay mọi chuyện đảo điên, cả đám nghẹn họng, mặt ủ mày chau lên tiếng xóa bỏ.

Trong sóng gió chương trình thực tế, Lục Văn được xưng là "Cao thủ vả mặt", sau sự kiện thăng trầm này thì càng xứng với cái danh xưng ấy hơn.

Ban đầu hắn còn thích xem công chúng đánh đuổi Tằng Chấn, càng về sau càng chán, hắn nhận ra rằng cuộc chiến này phí công phí sức quá. Thực ra cả hắn, Cận Nham Dư và Vương Minh Vũ không có ai là người thực sự chiến thắng cả.

Lục Văn chẳng thèm đoái hoài gì nữa, chuyện tiếp theo giao hết cho ekip xử lý, nhưng hắn biết tất cả mọi người đang tò mò sau khi lật kèo thì hắn sẽ comeback bằng cách nào.

Sau một thời gian ngắn im lặng, đầu tháng 5, Lục Văn công khai nhậm chức Giám đốc Quỹ từ thiện Văn Gia.

Weibo đầu tiên kể từ sau khi hắn gặp chuyện, không có ngôn từ trang trọng hoa mỹ, không kéo bất cứ tin tức nào vào, câu chữ mang đến cảm giác bắt đầu cuộc sống mới - Quỹ từ thiện mà lão Lục thành lập để tưởng nhớ vợ yêu chính thức bị Tiểu Lục cướp đi, xin hứa sẽ làm thật tốt.

Lục Văn đăng xong thì lao đầu vào công việc, tâm trạng của hắn đối với những lời đánh giá của người ngoài đã có sự thay đổi lớn, từ quan tâm, căm ghét, bối rối, đến thờ ơ dửng dưng, trái tim đã được tôi luyện và cứng rắn hơn.

Nhưng Lục Văn không ngờ, chuyện nhậm chức đã thu hút đông đảo sự quan tâm và chú ý, chẳng mấy đã bay vèo lên hot search, quét sạch trang đầu của tất cả các nền tảng mạng xã hội.

Paparazzi thấy vậy lập tức hành động, không cắm chốt ở khu biệt thự Tử Sơn và Công ty giải trí Ái Giản nữa mà chuyển sang địa danh nổi tiếng của thành phố - tòa cao ốc Tổng bộ Hoàn Lục, chụp được ảnh hai cha con nhà họ Lục tan làm cùng nhau.

Tiết trời ấm áp, sẩm tối tại Nam Loan, bếp nướng được dọn ra chiếc sân rộng ngoài vườn, chị Linh Linh đứng bên bàn dài chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, Tư lệnh Hoàng vờn quanh chân chị.

Lục Chiến Kình thay quần áo ở nhà rồi bước tới, duỗi một tay bế Tư lệnh Hoàng lên, ôm mèo xuống hầm rượu nho dưới lòng đất. Lục Văn giúp bổ hoa quả, chân tay lóng nga lóng ngóng làm nước trái cây bắn đầy lên chiếc áo phông cộc tay.

Cù Yến Đình vừa tan tầm, biếng nhác ngồi trên ghế giả vờ ngủ, tới khi mùi thịt nướng lan tỏa thì hít hà tỉnh dậy ngay.

Chị Linh Linh hỏi han: "Tiểu Đình, hôm nay có ăn được cay không?"

"Dạ?" Cù Yến Đình gãi gãi thái dương: "...Được ạ."

Lục Văn thèm đòn cất lời: "Chị Linh Linh, chị làm một bảng biểu cho thầy Cù đi, giống như thời khóa biểu ấy. Ghi rõ hôm nào ăn cay hôm nào không, có phải đổi ga giường chăng, thêm cả mức độ nặng nhẹ, có được chạy nhảy va chạm không, có cần lót thêm đệm không."

Cù Yến Đình cầm khăn ăn đáp hắn: "Em câm mồm đi có được không?!"

Đúng lúc Lục Chiến Kình lấy rượu về, Lục Văn reo lên: "Bố ơi, anh ấy bắt nạt con trai bố này!"

Lục Chiến Kình chả thèm đoái hoài đến hắn, ngồi xuống ghế bắt tréo chân, bàn tay vuốt ve đầu Tư lệnh Hoàng và cho Cù Yến Đình xem rượu vang mình chọn. Lục Văn tự rước nhục vào thân, bưng một đĩa hoa quả to tới gần gây sự chú ý, khoác cánh tay lên lưng ghế Cù Yến Đình.

Chuyện phiền lòng lần lượt kết thúc, cuối cùng người một nhà cũng được ăn bữa cơm ngon lành. Cù Yến Đình vừa gắp cánh gà nướng vừa mở điện thoại xem tin tức, anh nói: "Em với chú bị chụp ảnh à?"

"Ừm." Lục Văn gẩy đĩa tôm nướng: "Anh xem xem ai đẹp trai hơn?"

Câu hỏi này chẳng khác nào "Nếu mẹ và em cùng rơi xuống nước thì anh sẽ cứu ai trước", may Lục Văn là gay, chứ không với cái tính bộp chộp của hắn, chắc sẽ đẩy mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu lên một tầm cao mới mất.

Cù Yến Đình trả lời không hề trốn tránh: "Chú đẹp trai hơn."

Lục Văn không vui: "Anh đừng có mà nịnh hót, giữ lại tí liêm sỉ đi được không?"

Cù Yến Đình ấn vào một bức ảnh, cười bảo: "Chuyện này sao trách anh được? Em xem biểu cảm của em đi."

Lục Văn ghé lại gần xem, trong ảnh Lục Chiến Kình cao ráo mạnh mẽ đứng bên cạnh xe toát ra phong thái đĩnh đạc trưởng thành, còn hắn chả biết đang nói gì mà mồm toang hoác, nét mặt hơi... sợ hãi?

Lục Văn nhớ lại, lúc ấy hắn đang nói với Lục Chiến Kình về việc muốn bán căn biệt thự Tử Sơn, Lục Chiến Kình mới hỏi vì sao, hắn bảo mình định đầu tư vào phim điện ảnh, rồi bị Lục Chiến Kình cười khinh bỉ.

Lục Văn hỏi: "Rốt cuộc có được hay không ạ?"

Lục Chiến Kình đáp: "Vòi tiền thì cứ nói thẳng, vòng vo Tam Quốc làm gì không mệt chắc."

Lục Văn vừa sốt ruột vừa ngạc nhiên giải thích rằng: "Ai thèm vòi tiền... Hỏi tí không được à?!"

Không ngờ bị chụp đúng lúc ấy, Lục Văn giật điện thoại, đầu tiên nhớ kỹ xem báo nào đưa tin, sau đó ấn vào bình luận. Lướt một lúc, hắn giận dữ trừng mắt nhìn Lục Chiến Kình.

"Đệch!"

Cù Yến Đình đang gỡ thịt cá thu đao cho Tư lệnh Hoàng ăn, anh hỏi: "Sao thế?"

Lục Văn tức giận bảo: "Rõ ràng em đang ngạc nhiên và trông rất ngầu, thế mà anti fan lại bảo em sợ bố, đổi cả biệt danh mới cho em."

Cù Yến Đình thầm nhủ hai bố con chụp ảnh chung mà có anti fan à? Chắc là đùa thôi, anh bảo: "Biệt danh gì cơ?"

Lục Văn trả lời: "...Con trai cưng của bố!"

Cù Yến Đình cố mím chặt môi, cúi đầu nhịn cười, Lục Chiến Kình cũng căng khóe môi trầm ngâm chốc lát, cuối cùng không nhịn được nữa, nói gần nói xa: "Nghe đâu giống anti fan."

Lục Văn bực chết mất, bóc cả đĩa tôm ra ăn, thêm cả Tomahawk Steak và đùi dê, ăn no căng cả bụng, ăn xong ra ghế sô pha ngoài phòng khách uống chén trà cho đỡ ngấy.

[1] Tomahawk Steak:

Gió đêm mơn man dễ chịu, Lục Văn nằm thẳng cẳng gối đầu lên đùi Cù Yến Đình, chả quan tâm đang ngồi trước mặt bố ruột. Về sau Lục Chiến Kình không nhìn nổi nữa, bế Tư lệnh Hoàng đi dạo.

Cù Yến Đình xoa bóp ấn đường Lục Văn và nói: "Đừng bán biệt thự Tử Sơn, đó là quà sinh nhật chú tặng cho em mà."

Lục Văn xoay người vùi đầu vào bụng Cù Yến Đình: "Em muốn gom thêm ít tiền thôi, không suy tính nhiều thế."

Ngón tay luồn vào trong tóc, Cù Yến Đình nắn bóp gáy hắn: "Hôm nào chúng ta tính tổng số tiền của cả hai rồi làm bảng dự toán, nếu không đủ thì nghĩ cách tiếp."

"Được." Lục Văn gật đầu, cọ cọ chóp mũi lên bụng Cù Yến Đình, cất giọng ồm ồm: "Ông đây không phải con trai cưng của bố."

Cù Yến Đình phì cười: "Thế em là gì?"

Lục Văn nói: "Nếu em nhất quyết phải chịu nép vế cả đời thì em tình nguyện chọn bị vợ quản."

Cù Yến Đình cười đau cả bụng, vuốt tóc Lục Văn như đang nựng thú cưng, sờ hết lượt từng lọn tóc một, lát sau anh nói: "Giờ đã qua thời kỳ đặc biệt, anh muốn về Lâm Tạ."

"Hả?" Lục Văn ngửa mặt: "Về cái khu chung cư cũ rích ấy làm gì?"

Cù Yến Đình bảo: "Đó là nhà anh đấy, anh có nhà cửa đàng hoàng mà cứ ở đây mãi thì không hay cho lắm, với cả ở nhà mình làm gì cũng tiện hơn."

Lục Văn ngồi dậy: "Anh đang nói đến chuyện ấy ấy hả? Ở đây cũng tiện mà, có nhiều bối cảnh để lựa chọn ----"

"Em im đi." Cù Yến Đình bịt mồm Lục Văn lại, may mà không có ai ở đây chứ không thì chẳng biết chui đầu vào đâu cho đỡ nhục: "Anh đang nói đến chuyện công việc, em bớt nghĩ vớ vẩn đi cho anh!"

Lục Văn tiếc nuối thở dài: "À, em lo thừa rồi."

Cù Yến Đình tiếp tục nói chuyện đứng đắn: "Thế quyết vậy nhé, chủ nhật tuần này anh sẽ về nhà."

Lục Văn bảo: "Ở đây cũng là nhà của anh, ơ mà em phát hiện ra anh phân chia rạch ròi lắm nhé, gì mà nhà anh nhà em, mèo của anh bị bố em cướp rồi kia kìa, chúng ta không phải người một nhà sao?"

Cù Yến Đình: "Ờm..."

"Ờm cục cớt." Lục Văn cười đểu: "Hay là anh đang ám chỉ em, anh không thể chuyển nhà khi em chưa cưới hỏi đàng hoàng?"

Cù Yến Đình chưa từng gắn cụm từ "cưới hỏi đàng hoàng" với hai người đàn ông kể cả là đùa, anh đờ ra vài giây mới nói: "Hứ, sao không phải là anh lấy em?"

Lục Văn sung sướng bảo: "Anh phải nhanh chân nhanh tay lên, người muốn kết hôn với em -----"

"Đủ để xếp thành 3 vòng xung quanh bia Giải Phóng chứ gì?" Cù Yến Đình cảm thấy càng nói chuyện càng thiểu năng, bèn xỏ dép bỏ đi, nhưng không ngăn nổi cái miệng mình: "Em muốn bao nhiêu sính lễ?"

Lục Văn đuổi theo như điên, liệt kê cả một danh sách: "Anh trai ơi, mua cho em nhẫn kim cương to bự đi, mua cho em du thuyền to bự này, mua cho em tượng vàng Oscar nữa!"

Chủ nhật, Cù Yến Đình thu dọn đồ đạc quay về Lâm Tạ, Lục Văn cũng dọn một vali đi cùng anh, hai người đã bàn bạc xong xuôi, mỗi tuần quay về Nam Loan ăn hai bữa cơm hoặc là đến câu lạc bộ chơi bóng với Lục Chiến Kình.

Nhưng trước khi đi gặp phải chuyện thế này - Tư lệnh Hoàng bỏ trốn, nó đã được hưởng vinh hoa phú quý ở Nam Loan rồi nên không bao giờ muốn về nhà cũ nữa. Cù Yến Đình tức đến mức tăng huyết áp, quyết định sau này sẽ nuôi một con cún bự đáng yêu, rồi kéo Lục Văn bỏ đi.

"Náu mình" chính thức được duyệt, mọi thứ bắt đầu từ con số 0, Cù Yến Đình với tư cách là học trò của Tằng Chấn, bị vô số ánh mắt trong giới quan sát, tất cả đều muốn xem xem anh có thể làm nên trò trống gì sau bao nhiêu năm đổi nghề và lại còn ngay trong lúc mất đi sự trợ giúp đắc lực.

Kế hoạch tổng thể của bộ phim dài mấy chục trang, Cù Yến Đình làm việc hết sức tập trung, dồn hết nhiệt huyết tích tụ bao năm qua để gầy dựng giấc mộng đẹp đến muộn này.

Công việc của Lục Văn đã dần dần hồi lại, nhưng hắn từ chối khá nhiều vì muốn tập trung tinh thần chuẩn bị phim với Cù Yến Đình.

Họp xong bước ra khỏi công ty, lên xe thương vụ, Lục Văn phải đi chụp ảnh quảng cáo cho quý mới, hắn mở lịch trình ra xem, định quay xong đến Phòng làm việc đón Cù Yến Đình về nhà.

Bỗng nhớ đến một chuyện, hắn hỏi: "Phải rồi, Trước sân khấu và sau hậu trường vẫn chưa có thông báo gì à? Không cần đổi người chứ?"

Tôn Tiểu Kiếm bận quá quên béng mất: "Anh hỏi ekip chương trình rồi, bên đó xác nhận là sẽ không đổi."

Lục Văn nói: "Họ không để bụng à?"

Tuy đã lật kèo và dư luận chuyển hướng nhưng sau cơn sóng gió vẫn sẽ có những âm thanh không tán thành. Tôn Tiểu Kiếm nói: "Có anti fan mới là được việc, bây giờ độ hot của cậu không ai sánh bằng, đúng là điều chương trình cần nhất."

Lục Văn hơi lo lắng: "Nhưng em không muốn ghi hình, em muốn chuẩn bị quay phim."

"Khó lắm." Tôn Tiểu Kiếm nói: "Cậu phải tém tém lại cho anh, trong vòng một năm tới không được gây chuyện gì nữa. Với cả, chương trình thực tế có nhiều cơ hội để cứu vãn danh tiếng."

Lục Văn đành chịu, cằn nhằn bảo: "Thế bao giờ thì ghi hình, kí hợp đồng với em đầu tiên mà sao giậm dờ mãi đến tận bây giờ vẫn chưa thấy nói năng gì?"

Lúc ký hợp đồng còn nhiều nội dung chưa rõ ràng, Tôn Tiểu Kiếm giải thích: "Là thế này, chương trình muốn ghép hai khách mời vào một đội, ví dụ diễn viên với đạo diễn, ca sĩ với người viết lời... Vì vậy cần sự hài hòa giữa người trên sân khấu và người sau hậu trường."

Lục Văn lơ tơ mơ: "Cái khỉ gì vậy?"

Tôn Tiểu Kiếm bảo: "Thế này nhé, dạo trước cậu muốn đóng phim của Tằng Chấn nên ekip chương trình đã liên hệ với nhà sản xuất để mời Tằng Chấn chung đội với cậu, ghi hình chương trình trong lúc đang quay phim."

Lục Văn nói: "Sáng tạo phết đấy, sau đó thì sao?"

"Tằng Chấn từ chối thẳng, người ta là đạo diễn nổi tiếng nên không muốn quay show." Tôn Tiểu Kiếm đáp: "Về sau thì cậu tung ra cú đấm thép vả mặt tơi bời."

Lục Văn ngồi trong xe cười hô hố, cười xong chợt nhận ra điều gì đó, bỗng ngây ngẩn cả người.

Tiếng gõ cửa vang lên, Cù Yến Đình vùi đầu sau bàn làm việc, chẳng ngẩng lên mà nói "Mời vào". Vu Nam đẩy cửa ra, bê một chồng tài liệu bước vào.

Trước khi quay phim phải xem xét bối cảnh để lựa chọn địa điểm, rồi nộp một loạt đơn xin phép liên quan đến việc quay chụp cho địa phương ấy, Vu Nam đã soạn xong cả đống tài liệu, đặt lên bàn và nói: "Anh đại, hướng dẫn cụ thể em đã đánh dấu cho anh dễ tìm rồi đấy."

"Được, vất vả cho cậu rồi." Cù Yến Đình vẫn chẳng ngẩng đầu, đọc hết dòng cuối cùng trong bản hợp đồng mua máy móc rồi kí tên đóng dấu vào góc dưới bên phải.

Vu Nam nói tiếp: "Anh đại, có một chương trình liên hệ với chúng ta."

Cù Yến Đình nói thẳng: "Liên hệ với chúng ta làm gì, cậu hỏi biên kịch Kiều xem có muốn tham gia không, cô ấy đẹp."

Vu Nam nói: "Anh đại ơi, ekip chương trình chỉ đích danh muốn mời anh."

Rốt cuộc Cù Yến Đình cũng chịu ngẩng lên, lấy làm lạ hỏi: "Chương trình gì mà quái thế?"

"Đó là một chương trình thực tế." Vu Nam nói: "Tên là Trên sân khấu và sau hậu trường, anh sẽ hợp tác với thầy Lục."

...

Preview chương 99:

"Hình như to hơn thì phải?"

"Người ta xấu hổ lắm ứ nói đâu."

"Muốn một anh người yêu có tiền quá đi, chỉ cần mua được thịt là ngon rồi, chứ loại bạn trai ngay cả thịt cũng không cho mình ăn thì yêu đương nỗi gì."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.