Chương 96:
"Ý mày là... Cận Nham Dư tự xé nhau?!"
Biên tập: Chuối
Rời khỏi Thanh Tiêu Đường, Lục Văn và Cù Yến Đình quay về Lâm Tạ, mấy hôm nay không có sự quan tâm chăm sóc của chủ nhân mà Tư lệnh Hoàng chả gầy đi tí nào.
Lục Văn bế mèo đi loanh quanh ngoài ban công: "Ôi, nửa số hoa còn lại cũng sắp chết rồi."
Cù Yến Đình nghe mà bực mình: "Hôm nay em về một mình đi, anh không đến Nam Loan đâu."
"Đừng anh ơi!" Lục Văn chạy vèo vèo vào phòng làm việc, kiếm cớ nhanh như chớp: "Anh ở đây nhiều năm rồi, Tằng Chấn không biết chắc? Nhỡ đâu lão bảo phóng viên đến chụp ảnh bọn mình thì sao?"
Cù Yến Đình sắp xếp tài liệu tích cóp bấy lâu, anh nói: "Em về rồi thì còn chụp cái gì nữa."
Lục Văn vòng ra sau bàn nói tiếp: "Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, anh yên tâm để em ở nhà một mình ư? Cả thế giới đang chửi em kia kìa, anh không sợ em nghĩ quẩn à?"
Cù Yến Đình hỏi: "Trưa ăn cơm niêu không?"
"Em muốn ăn đùi gà cơ." Lục Văn nói: "Thêm một bát canh hầm Quảng Đông nữa."
Cù Yến Đình giơ cặp tài liệu vỗ đét mông Lục Văn: "Em thế này mà nghĩ quẩn cái gì hả? Hoa của anh chết hết rồi kia kìa, chỉ có em nở rực rỡ nhất."
Lục Văn xấu hổ quá không quậy nữa, thả Tư lệnh Hoàng ra rồi sà vào bàn thu dọn với Cù Yến Đình. Trước giờ chưa từng thấy nhiều tài liệu đến vậy, hắn tò mò mở một quyển ra, phát hiện đây là tài liệu về dự án.
Cù Yến Đình đã bảo Vu Nam photo ra và mang đến đây, anh nói: "Đây là các dự án phim mà Phòng làm việc tham gia, tiến độ khác nhau, hôm nào em thử xem xem có thích không."
Lục Văn khép quyển tài liệu trên tay mình và từ chối: "Em không xem đâu, nhiều chữ quá."
Đùa thì đùa vậy thôi chứ Cù Yến Đình biết tâm trạng của Lục Văn dạo gần đây, vì lên voi xuống chó cần một quá trình chấp nhận và thích ứng, anh nói: "Vậy anh chọn giúp em nhé, anh hiểu khá rõ đấy."
Lục Văn vẫn từ chối: "Không được."
Cù Yến Đình hỏi: "Vì sao?"
"Em không có phim để quay, anh bèn đưa dự án của Phòng làm việc cho em, nhưng bây giờ em là "khối u ác tính của giới giải trí". Em không muốn phá hỏng nguyên tắc của anh, không muốn anh phải khó xử trước mặt nhân viên và đối tác."
Cù Yến Đình không muốn thấy vẻ tủi thân của Lục Văn, anh phản bác: "Ai bảo em là khối u ác tính? Ngoan, nghe anh, đừng để ý đến dư luận nữa. Còn nguyên tắc của anh, nó rất quan trọng nhưng không bao giờ quan trọng bằng em."
Hầu kết Lục Văn chuyển động: "Em chỉ cần những lời này của anh thôi, dù có flop sấp mặt cả đời cũng không sao."
Cù Yến Đình xỏ dép lê, mũi chân hơi nhón, hôn lên trán Lục Văn trong tiếng lạch cạch, cơ thể bỗng nhẹ bẫng, Lục Văn giữ eo bế bổng anh lên.
Mông tì lên bàn, Cù Yến Đình chưa kịp ngồi vững thì Lục Văn đã chống hai tay hai bên chặn anh lại, anh ngước mắt nói: "Chưa sắp xếp xong đâu, đừng có quấy."
Lục Văn chống tay lên mặt bàn: "Em trả đũa thôi mà, ai quấy trước hả?"
Cù Yến Đình nhìn xuống, tầm mắt dễ dàng lọt vào cổ áo rộng rãi của Lục Văn, chiếc sơ mi mới được đặt may riêng, trên cổ thoang thoảng mùi nước hoa Creed Jardin d'Amalfi, ban sáng hắn ăn diện đẹp đẽ chỉ để đến lúc gặp Tằng Chấn được ra oai thôi đấy.
Chưa từng nghĩ cái sự trẻ người non dạ cũng làm lòng ta điêu đứng cho được, Cù Yến Đình gẩy gẩy cúc áo trước ngực Lục Văn. Lục Văn nắm lấy tay anh bắt đầu tính sổ: "Thì ra ngoài Tằng Chấn, hồi học Đại học còn có rất nhiều bạn nữ thích anh nữa phải không?"
Cù Yến Đình vòng vo Tam quốc: "...Em đừng tin lời ông ta nói."
"Muộn rồi." Lục Văn đè thấp giọng nói thẳng: "Lúc ông ta nói, em ngồi ở bên ngoài mà lòng ghen ghét phát điên."
Cù Yến Đình không hay đỏ mặt đâu, mà giờ không kiềm chế được đỏ bừng mặt mũi hết cả. Nắng gắt ban trưa tràn lan khắp chốn, Lục Văn cúi đầu hôn anh, từ nông đến sâu, làm tình làm tội chiếc bàn tới nỗi kêu kẽo kẹt.
Cù Yến Đình cụp tấm chắn nắng xuống: "Ăn cái tiên sư nhà em."
Lục Văn cười ngu, thấy Cù Yến Đình mãi không thèm để ý đến hắn bèn táy máy tay chân xoa xoa bụng người ta, chuyển sang nói chuyện nghiêm chỉnh: "Thầy Cù ơi, khi nào chúng mình quay phim thế?"
Hai mắt Cù Yến Đình lim dim giống một chú mèo lười hơn cả Tư lệnh Hoàng: "Không biết."
"Sao lại không biết?" Lục Văn nói: "Anh đã tuyên bố với Tằng Chấn rồi thì nhất quyết phải quay chứ."
Cù Yến Đình lầu bầu: "Làm phim đâu dễ thế, từ người quay phim đến thư ký trường quay, đội ngũ nòng cốt phải trên trăm người, kinh nghiệp quay chụp, khán giả, danh tiếng, chẳng có gì sất."
Lục Văn lo lắng giảm tốc độ: "Phức tạp thế à, sao lúc anh nói thì tự tin thế?"
Lông mi Cù Yến Đình rung rinh, ậm ờ đáp: "...Thì bực quá nên mới thế."
Quay về Nam Loan, cơm trưa gộp vào với trà chiều luôn, chị Linh Linh thông cảm cho họ dạo gần đây buồn phiền nhiều việc, không giúp được gì khác bèn dốc hết sức thay đổi thực đơn liên tục và phong phú.
Chị biết Cù Yến Đình từng sống tại Tứ Xuyên nên đã chuẩn bị riêng một bữa cơm đầy bất ngờ, ngoài bánh rán mật [1] và chè thạch lạnh [2] ra thì toàn là món Tứ Xuyên chính cống đỏ chót cay xè. Sau bao ngày nhạt mồm nhạt miệng, cuối cùng Cù Yến Đình cũng thấy thèm ăn, sắp ứa cả nước miếng đến nơi rồi.
[1] Bánh rán mật:
[2] Chè thạch lạnh: Hình như trong đây nó có cả cái rượu và nhiều topping khác.
Chưa kịp ngồi xuống, Lục Văn đã nghiêm túc và chính trực nói: "Không được đâu, hôm nay thầy Cù không thể ăn món cay, dầu mỡ và lạnh."
Cù Yến Đình hối hận xanh cả ruột, tất cả là tại cuộc chơi hoang đàng phóng túng trong phòng làm việc ở Lâm Tạ... Dạy con từ thuở còn thơ, dạy chồng từ thuở bơ vơ mới về, đúng là không dạy được sẽ phải trả giá đắt.
Ấy thế mà chị Linh Linh cũng hiểu có chết không cơ chứ, chị phản ứng vô cùng nhanh nhạy: "Không sao không sao, chị đi chuẩn bị mấy món thanh đạm ngay đây."
Cù Yến Đình gắng gượng ăn hết một bát cháo ngọt, vừa mệt vừa mất mặt chết đi được, bèn lên nhà ngủ trưa.
Đồng hồ cây bên tường báo giờ, Lục Văn lau miệng, bế Tư lệnh Hoàng ôm vào lòng, đi vài bước lại vòng về cầm xâu bánh rán mật. Hắn khệnh khạng đi ra ngoài hiên, đón hai chiếc xe chậm rãi chạy vào sân.
Một người vận suit đi giày da bước xuống, Lục Văn nhìn kỹ, đoạn kinh ngạc nói: "Chú Trịnh, sao chú cũng tới đây thế?"
Từ sau khi gặp chuyện, lão Trịnh vẫn để ý tình hình suốt, chú bước tới và nói: "Đến thăm cháu tiện thể góp vui."
Lục Văn cười bảo: "Cháu ổn lắm, xem như được một kỳ nghỉ rảnh rang."
Đôi mắt lão Trịnh đong đầy niềm vui nhìn hắn: "Nghỉ mà suốt ngày gọi người ta đến họp à?"
Đoàn người sải bước đến phòng khách phía Đông, Lục Văn không để ý lễ tiết nhiều, mời mọi người cứ ngồi thoải mái. Những người này đều là cấp quản lý của Quỹ Văn Gia nên đã quen cả rồi.
Từ lúc quyên tặng cát xê của bộ phim "Đêm đầu tiên", Lục Văn bắt đầu tiếp xúc với hoạt động của Quỹ từ thiện, mùng 4 Tết hắn đã hứa trước mộ mẹ rằng sau này sẽ tiếp nhận quản lý công việc của Quỹ Văn Gia.
Lão Trịnh ngồi một bên không hỏi han gì công việc mà tạm thời làm một bậc cha chú quan tâm con cháu: "Tiểu Văn, cháu định làm gì?"
"Không làm gì cả, giờ cứ xử lý lạnh đã." Mạch suy nghĩ của Lục Văn hết sức rõ ràng: "Cháu đánh người là thật, mọi hậu quả cháu sẽ gánh chịu, mà công chúng thì chỉ muốn cháu cúi đầu xin lỗi thôi, nằm mơ đi."
Miệng lưỡi thiên hạ sắc bén lắm, lão Trịnh thấy đứa cháu nhà mình phải chịu tội thì không đành: "Cháu có thấy bây giờ mình bị động quá không, chúng ta cũng có thể tìm truyền thông để đáp trả mà."
Lục Văn bác bỏ: "Không được đâu ạ, e rằng bất cứ tin tức nào bênh vực cháu cũng sẽ dấy lên cuộc chống trả căng thẳng hơn thôi. Theo cách nói thịnh hành hiện này thì trong mắt quần chúng, cháu đã ô uế rồi, không tẩy trắng được nữa, càng bôi càng đen thôi."
Lão Trịnh bật cười: "Cháu thấu tỏ phết nhỉ, nhưng cháu không thể đen mãi được."
Lục Văn nhướng mày ra vẻ cool ngầu, khẽ giọng đầy gian ác: "Chỉ khi Tằng Chấn cũng vấy bẩn và bẩn hơn cả cháu, đến lúc đó người khác so sánh cháu với lão thì cháu sẽ trắng ngay thôi."
Đây là cách làm cực kỳ đểu cáng nhưng rất hữu hiệu. Đánh một đạo diễn danh tiếng lẫy lừng khiến người người phẫn nộ, nhưng phang một kẻ khốn nạn thì chắc chắn kết quả sẽ khác ngay.
Lão Trịnh đã hiểu, chú nói: "Nhưng hình ảnh của Tằng Chấn bao năm qua luôn đẹp đẽ, hơn nữa có cái tiếng đạo diễn tài ba, trước buổi họp báo còn tung ra tin tức lao động công ích."
Sau chuyện đó Lục Văn mới hiểu rằng Tằng Chấn đã tính hết mọi khả năng có thể xảy ra, mà tung tin lao động công ích là bước đệm đầu tiên, một khi hắn gây rối trong buổi họp báo thì cảm xúc căm ghét của khán giả sẽ được phóng đại lên gấp nhiều lần.
Lợi dụng việc lao động công ích để đạt được mục đích; mó tay vào khoản hỗ trợ sinh viên nghèo; trước khi công chiếu phim, lợi dụng việc từ thiện để cứu vãn danh tiếng của Cận Nham Dư... Lục Văn đoán, thông thạo cỡ này thì bao năm qua Tằng Chấn lấy việc từ thiện làm công cụ không chỉ lần một lần hai.
Lão Trịnh hỏi: "Thế nên cháu đã lén điều tra Quỹ từ thiện Sách - Ảnh?"
Lục Văn thừa nhận: "Tằng Chấn không quan tâm nhiều đến công việc của Quỹ Sách - Ảnh, cứ điều tra từ những bài thông báo mà lão đã đăng thì không có gì quá khó cả. Gì thì gì cứ phải bới cho bằng được vụ lão mó tay vào khoản hỗ trợ."
Ban đầu chính lão Trịnh là người phục trách điều tra Cù Yến Đình nên ông hiểu ngay: "Cháu vì..."
Lục Văn gật đầu: "Chú Trịnh, muốn tấn công Tằng Chấn không khó, nhưng liên quan đến chuyện riêng và vết thương của thầy Cù thì cháu thà bị phong sát cũng sẽ không giải thích nửa lời, nên đành ra tay từ đây thôi."
"Cháu thật là." Lão Trịnh than thở: "Bố cháu có biết không?"
Lục Văn nói: "Bố cháu có biết hay không không quan trọng, tạm thời không được để thầy Cù biết."
Trên danh nghĩa, Tằng Chấn và Vương Minh Vũ cùng sở hữu Quỹ Sách - Ảnh, Lục Văn đã nghĩ cả rồi, nếu ảnh hưởng đến Vương Minh Vũ thì Cù Yến Đình chắc sẽ khó xử lắm, vậy cứ giấu trước đã.
Hắn nói: "Nếu ảnh hưởng đến biên kịch Vương thật thì cháu không muốn thầy Cù phải áy náy, mình cháu đóng vai ác là được rồi."
Lão Trịnh xót xa nói: "Điều tra cần thời gian, ngày nào chưa có kết quả thì ngày ấy cháu còn phải chịu chỉ trích."
Lục Văn dịu dàng vuốt lông mèo, giọng điệu thì lại hết sức đanh thép: "Trên đời không có bức tường nào hoàn toàn kín gió, chuyện Tằng Chấn đã làm, cháu tin sẽ điều tra được thôi. Mười ngày không được thì một tháng, một tháng không được thì một năm, hoặc chăng ba năm, năm năm, xem ai lì hơn ai."
Trong mắt lão Trịnh toát nên vẻ kinh ngạc, đứa nhóc ranh từ bé đã cả thèm chóng chán, đến tuổi choai choai thì trẻ trâu bồng bột, trưởng thành vẫn bộp chộp xốc nổi, ông không tin được Lục Văn trước mặt mình bây giờ.
"Dù thế nào đi chăng nữa." Lục Văn nói: "Cháu cũng phải khiến Tằng Chấn thân bại danh liệt."
Cù Yến Đình nằm sấp ngủ một giấc, phòng ngủ không kéo rèm, ánh sáng rọi vào thay đổi nhiều lần, dần chuyển sang màu vỏ quýt. Anh tỉnh dậy trong ánh chiều tà, vô thức duỗi tay sờ chiếc gối bên cạnh.
Trong vườn có tiếng xe ô tô, Cù Yến Đình định xem xem thế nào mà hơi nhúc nhích tí thôi thắt lưng đã nhức nhói, anh ngã nằm ra giường. Không lâu sau tiếng bước chân vang lên, Lục Văn bế Tư lệnh Hoàng rón ra rón rén mở cửa.
Cù Yến Đình cười bảo: "Anh dậy rồi."
Bấy giờ Lục Văn mới bước nhanh tới, sung sướng nói: "Em bế Tư lệnh Hoàng đến tận chiều, giờ nó không nhe nanh múa vuốt với em nữa rồi, lại còn liếc mắt đưa tình với em cơ."
Cù Yến Đình khom lưng ngồi dậy, lo lắng bảo: "Em thả nó ra mau lên, nhìn em dính đầy lông rồi kia kìa."
Lục Văn ngoan ngoãn thả mèo ra, ngồi xuống bên giường dang hay tay để Cù Yến Đình cầm cây lăn làm sạch lông giúp hắn. Điện thoại trong túi quần rơi ra, lúc họp hắn đặt chế độ im lặng, màn hình sáng lên nhắc nhở về thông báo Hot topic trên weibo.
Hai người đang chán internet nên chẳng ai thèm để ý, dọn sạch lông, Cù Yến Đình mang theo cơn buồn ngủ lơ mơ nằm nhoài trong lòng Lục Văn, nghiêng đầu ngắm mặt trời lặn.
Trong phòng dần tối đen, chỉ còn điện thoại Lục Văn lập lòe như rồ.
"Nhiều thông báo thế."
"Không có gì đâu, chắc bọn Minh Tử ấy mà."
"Bạn bè lo lắng cho em lắm phải không?"
"Chúng nó sợ em u uất nên ngày nào cũng gửi ảnh động tấu hài, phiền chết đi được."
Cù Yến Đình nhủ bụng, em cũng tấu hài mà còn chê người ta phiền. Brừ, điện thoại hắn đặt bên gối rung lên, rồi nhận được hơn chục tin nhắn.
Ngay sau đó, Tôn Tiểu Kiếm gọi cho Lục Văn.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, thấy sai sai, nhưng chuyện đã đến nước này thì có gì mà phải hốt nữa... Chắc không phải lộ ảnh giường chiếu đâu nhỉ?
Lục Văn ấn loa ngoài, giơ điện thoại lên giữa hai người: "Alo?"
Tôn Tiểu Kiếm gào điếc tai: "Vãi nồi! Cậu mau xem trang đầu mới nhất đi! Mau!"
Cúp máy, Lục Văn và Cù Yến Đình chụm đầu vào xem, weibo lag hơn cả cái ngày tuồn ra tin tức hắn đánh người, mà trang đầu và hot search đã bị tên Tằng Chấn chiếm cứ hết.
Lục Văn không kịp đọc bài viết, ấn thẳng vào video đính kèm, đó là video trích xuất từ camera trong thang máy -----
Tằng Chấn đối mặt với camera, một người khác đưa lưng về phía camera, không biết hai người nói gì mà Tằng Chấn ôm đối phương và cúi đầu hôn một lúc.
Người còn lại mặc áo khoác và đội mũ kín mít, không thể nhận ra là ai, nhưng cách ăn mặc và hình thể đủ để biết đó là một người con trai.
Lục Văn ngơ ngác mất một lúc: "Hình, hình như đây là thang máy ở Sophie?"
Cù Yến Đình cũng hoàn hồn: "Quần áo của Tằng Chấn... Hình như là hôm họp báo?"
Lục Văn xem lại lần nữa, họp báo, thời gian là buổi sáng, trong thang máy của Sophie, áo khoác đen và đội mũ, chiều cao thấp hơn hắn.
Giật mình nối tiếp giật mình, hắn bảo: "...Là Cận Nham Dư."
Điện thoại lại vang lên, Lục Văn mở wechat ra, Liên Dịch Minh hỏi hắn thấy tin tức chưa. Đầu óc hắn choáng váng, hỏi thẳng luôn: "Minh Tử, mày đăng video đấy à?"
Liên Dịch Minh nói: "Tao rảnh đâu mà suốt ngày nhìn chằm chặp camera, dù có thì tao cũng phải tuân thủ quy tắc trong nghề, không được can thiệp vào việc riêng của người khác."
"Thế sao..."
Liên Dịch Minh: "Nhưng nếu người trong cuộc yêu cầu video và tự đăng thì đương nhiên tao sẽ sẵn lòng dốc sức rồi."
Lục Văn trợn mắt: "Ý mày là... Cận Nham Dư tự xé nhau?!"
"Cụ thể thì tao không rõ lắm." Liên Dịch Minh nói: "Nhưng cậu ta nhờ tao chuyển lời cho mày."
Lục Văn đờ đẫn, nhớ đến ngày đó Cận Nham Dư bảo còn nợ hắn một lời xin lỗi, hắn hỏi: "Gì cơ?"
Liên Dịch Minh chuyển lời: "Cận Nham Dư bảo ----- Xám Anh, vụ này thanh toán xong xuôi rồi nhá."