Một hơi chạy xa mấy trăm thước, đá nhỏ không làm chết người. Có tiểu nhị vỗ ngực may mắn, "May mắn phía trước chỉ rơi đá nhỏ, cũng may mắn có cây chặn đường."
Không cần biết còn đá rơi nữa không, đám người kinh hồn chưa ổn định bất chấp Chu quản sự, chạy trối chết không cần tiền công. Tiền và mạng cái nào quan trọng hơn? Chu quản sự vốn muốn cho hai người ở lại canh, nghĩ nên để ai ở lại, nhưng bọn họ đã cùng nhau đi hết.
Trong chốc lát mọi thứ đều sạch sẽ, một tiếng vang cũng không. Không biết chim gì, sau một trận lã chã bay đi.
Sau một lúc, vài cái bóng đen từ sườn núi đi đến, không đốt đuốc nên không thấy rõ hình dáng, chỉ có tiếng nói, "Chạy thật mau! Hàng nhiều như vậy cũng không lo?"
"Bọn họ cần mạng, có thể không trốn sao? Chúng ta ra tay chưa từng thất thủ."
Ngôn ngữ tràn đầy châm chọc.
Đúng là người của Liêu Nguyên. Hắn tiến lên xem xét hàng hoá, tuy mặt trên lót rất nhiều tầng giấy, nhưng phòng mưa còn được, gặp tình huống như vậy, đầu tiên là tảng đá, sau lại là một trận bùn đất. Một loạt hàng dệt tốt nhất cũng không bị hư hại nhiều.
Đám người còn tiếp tục ra chủ ý, "Có cần múc nước dơ hắt lên không?"
Hắn thở dài một tiếng, "Hoàn toàn vô dụng, chủ yếu cho người ta giữ tốt chút, không cần vẽ vời thêm chuyện, chúng ta cũng trở về đi."
Bọn họ đều rất rõ ràng, gỡ chặn đường thật là gỗ mục, cùng đất đá phía trên lăn xuống, hơn nữa thêm nươc bùn càng thêm dễ giải thích. Cây đất phơi nắng lại mưa lien tiếp, đã hoàn toàn mục, nước trên đỉnh núi tự nhiên thuận thế chảy xuống.
Hai chữ, thiên tai. Muốn trách cũng chỉ có thể trách vận khí bọn họ không tốt.
Tâm thần Chu quản sự không yên, cũng may chuyến này không có tai nạn chết người, không biết trở về phải giao phó thế nào; một mặt lại muốn, một ít đá nhỏ rơi xuống, nhiều lắm tổn thất hơn một nửa, số còn lại vẫn có thể đi tiếp, lúc trở về cũng có thể ứng phó. Gặp loại chuyện này mình có biện pháp nào chứ, phải suy nghĩ cẩn thận. Lòng có chuyện đâu có ngủ được, trời tờ mờ sáng đã đi tới nơi gặp nạn, hy vọng may mắn tổn thất không lớn.
Đợi đến khi tới hiện trường, thấy tình cảnh trước mắt suýt chút ngất đi. Quả thật đá nhỏ không đập trúng nhiều, chỉ tiếc là nước bùn trên núi chảy xuống lại bẩn vải. Chuyến này xui xẻo coi như hư hết.
Có tiểu nhị ánh mắt tinh tường, "Di? Sao nơi này lại có dấu chân?"
"Người đi dĩ nhiên có dấu chân!"
"Nhưng chúng ta không đi qua lối này. Chẳng phải đêm qua đi từ bên kia qua..."
Chu quản sự sắc mặt âm trầm, dọc theo đường đi ra lệnh luôn cảnh giác, lúc này không biết phải làm sao bây giờ. Thật lâu sau mới phun ra vài chữ, "Trước cho người trở về báo tin đi."
Rồi cùng mọi người dỡ đồ trên xe xuống. Ép buộc một ngày, lại mời người ở phụ cận làm công nhật, cuối cùng cũng thu xếp xong.
An Cẩm Hoa đang uống rượu, không đoán được tai nạn trước mắt. Sau Hoa Ti Nhu lại nạp một tiểu thiếp. Tiểu thiếp này rất nhanh trở nên sa sút không tiếng động, sống một mình ở phía sau Lim Lâu như không hề tồn tại. An Cẩm Hoa cũng học khôn, nếu coi trọng người nào cứ việc nuôi ở bên ngoài, nhiều lắm tiêu phí thêm chút bạc mà trong lòng thoải mái. Nếu không như vậy thì phu nhân làm ầm ĩ giận dỗi không nói tiếng nào, chính hắn cũng cảm thấy phiền chán.
"Gia, không tốt!" Có người từ xa đã ồn ào.
An Cẩm Hoa bực bội, "Có chuyện gì mà ồn ào vậy? Xúi quẩy! Có chuyện không thể từ từ nói sao? Có phải lại có người lười biếng? Lo lắng gì chứ."
Người nọ ngập ngừng khựng lại, "Không... Không phải."
"Vậy là chuyện gì?"
"Phùng Thanh đi theo Chu quản sự đưa hàng, vừa trở về báo tin, nói là hàng bị đất đá trên núi rơi trúng, toàn... toàn bộ bị hủy!"
Lạch cạch một tiếng, cái cốc trên tay biến thành mảnh nhỏ. An Cẩm Hoa hỏi: "Toàn bộ bị hủy? Sao ngươi không nói sớm chút!"
Cách một ngày, An Cẩm Hiên và An Cẩm Lâm cũng biết được tin tức vải bị bẩn, đã vào thành, đi về phía An Cẩm Hoa.
Lúc sự việc này phát sinh bọn họ đã đi được nửa đường. Đoàn Vô Vi đưa hàng Vân Cẩm Các đã đi qua Bình Châu, theo đường thủy đi mấy ngày là tới. Hơn nữa An Cẩm Hoa chuyển hàng đi không mau. Hắn cưỡi ngựa, ngựa quen đường cũ đi mau nhiều lắm.
Hắn và Kim lão bản theo dõi động tĩnh của An Cẩm Hoa, dĩ nhiên không ngốc, biết mọi người đều ngồi trên cùng một chiếc thuyền, người lại có bản lĩnh, tốt hơn mình thế lực yếu làm ăn nhỏ, bởi vậy mọi chuyện để bụng, càng cảm thấy mình tính kế không phải là chuyện sai, nếu không là vài người kéo chung một cọng day thừng, sớm muộn gì cũng đánh không lại mưu kế người khác.
Lúc này, vừa khéo hắn vào cửa, cũng không cần An Cẩm Hiên hỏi đã bật thốt lên: "Là gặp bùn đất trên núi rơi xuống. Ta cố ý đi hỏi thăm, người phụ cận nói đại khái là xảy ra ban đêm, nghe thấy tiếng vang, chẳng qua đã nhiều năm không có phát sinh chuyện như vậy, coi như xui xẻo. Lúc ta trở về thuận đường đi qua tìm người bên kia, cách nói cũng tương tự."
An Cẩm Hiên nhướng mày, cảm thấy không thích hợp, nhưng nếu lúc này đi thăm dò phỏng chừng sẽ không được gì. May mắn là Đoàn Vô Vi để bụng, bất chấp lời khách khí nói thẳng, trong lòng vừa động, "Ngươi nói là nhiều năm, như vậy lần trước là khi nào?"
Đoàn Vô Vi cũng vô tâm nghĩ nhiều, lắc đầu, "Ta không hỏi nhưng nghe nói còn xảy ra mạng người, sau này không giải quyết được gì. Chẳng qua có chút kỳ quái."
"Kỳ quái như thế nào?"
Đoàn Vô Vi vò đầu có chút ngượng ngùng, "Trước kia cũng xuất hiện lở núi nhưng không có nhiều bùn như vậy, lại là ban ngày. Tuy rằng ngày không sập nhà, đêm không bật núi, dù sao chính là không thích hợp. Lại nói dá nhỏ rất sắc nhọn, bằng không sao lại làm hư vải chứ. Còn về phần đều bị nhiễm bùn, ta cảm thấy quá mức đúng dịp sẽ có bất đồng. Chỉ tiếc là không có thời gian, bằng không ta lên núi đỉnh xem, nếu có người động tay động chân tự nhiên sẽ lưu lại chút gì đó."
Trong đầu có dự cảm không tốt, An Cẩm Hiên cố đè lại, "Bên An Cẩm Hoa như thế nào?"
Đây mới là điểm mấu chốt, mặc kệ là thiên tai hay là nhân họa, cho dù người ra tay không có quan hệ với Tạ gia, như vậy chuyện luôn chờ đợi đã đến, chẳng qua không biết Tạ gia sẽ lấy tư thái gì xuất hiện đây? "Qua chuyện này, An Cẩm Hoa dĩ nhiên là sứt đầu mẻ trán, không biết Tạ gia đánh bàn tính gì?"
Tuy An Cẩm Lâm luôn chờ An Cẩm Hoa ăn chút đau khổ mới hiểu chuyện, nhưng khi chân chính đối mặt trong lòng ngược lại không có tư vị gì, là tình cảm anh em sao? Nếu tự mình ra tay giáo huấn hắn sẽ cảm thấy không có gì, nhưng là người khác tính kế, hắn đối với Tạ gia càng sâu hận ý."Mặc kệ là cái gì, chúng ta chờ xem, hiện tại sợ là không dễ làm. Không giao được hàng cho chọn mua tư, người bên An Cư bỏ đi rất nhiều, dù không đi sợ cũng không còn kịp. Nếu như bị phạt gấp ba lần, sợ An Cư sẽ hao hết gia tài, về sau muốn tái khởi càng thêm khó khăn.
Ba người không nói gì.
Đây đúng là vấn đề An Cẩm Hoa đau đầu. Hàng dệt đều dính nước bùn, dù giặt sạch sẽ cũng còn vết bẩn. Muốn nhuộm lại một lần nữa cũng không được, tuyết đoạn cơ bản là hủy. Hắn có hai cái lá gan cũng không dám làm giả mạo.
Biện pháp bổ cứu còn chưa nghĩ ra, trước cho người đi báo tin, nói là gặp chuyện bất ngờ xin thêm thời hạn. Không biết được chấp thuận hay không, hắn vội triệu tập nhân thủ, lại phát hiện thật sự hữu hạn, tơ sống phải chờ chuyển từ Bình Châu tới. Tới lúc rõ ràng thực tế, hắn mới biết mình lâm vào tuyệt cảnh.
Không có tơ sống, không có người, không có thời gian, không có ngân lượng, chỉ có thể cầu lão thái thái bỏ tiền riêng ra, nếu không là không xong. Ngay cả đám hàng hóa này, hắn còn mượn Tạ Hồng một khoản lớn, nói rõ ràng là sau khi giao hàng sẽ thanh toán.
Nghĩ đến Tạ Hồng, mắt hắn sáng lên. Mình thật hồ đồ, lúc trước xảy ra nhiều việc như vậy không phải do Tạ Hồng giúp đỡ chiếu cố sao? Lúc này lại thử thêm một lần, dựa vào giao tình lúc trước, chắc hắn sẽ không cự tuyệt.
Ý niệm vừa khởi, đã có người thông truyền Tạ Hồng tới. Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, An Cẩm Hoa chà tay đi ra cửa nghênh đón, có chút cấp bách.
Hai người vào cửa, Tạ Hồng cũng không hàn huyên, hắn tính kế cho tới hôm nay là lúc tới thu nợ. "Đại cháu, không nói gạt ngươi, ngươi đã chuyển hàng chưa? Ta ngượng ngùng ép bức ngươi, thật sự là trong nhà có mối mua bán lớn, ngươi cũng biết làm buôn bán là chuyện gì xảy ra..."
An Cẩm Hoa như bị sấm đánh. Hắn đang nghĩ nên mở miệng với Tạ Hồng như thế nào để vay tiền, cứ như vậy bị phá hỏng lại không có lý do phản bác. Chứng từ ngày đó đang ở trên tay hắn, đành phải kiên trì, "Tạ thúc, này... thật sự là không có bạc. Hàng của ta trên đường gặp tai họa, hay là ngươi xem như vầy có được không. Trước cho ta mượn người, ta gia tăng tốc độ làm việc vượt qua ải này xong sẽ trả hết nợ."
Bởi vì lo lắng không đủ thuyết phục, An Cẩm Hoa không dám mượn thêm.
Tạ Hồng nghiền ngẫm cười, "A, mượn người? Muốn mượn bao nhiêu?"
An Cẩm Hoa vừa nghe có cửa, bấm đốt ngón tay, "Cũng không nhiều, ba bốn mươi người, đám người cũ cũng được, bọn họ quen việc, ta tất nhiên sẽ ra giá tốt."
Tạ Hồng không tức giận, lại như gặp chuyện rất buồn cười, "Ta đem người cho mượn tới, để công trình của mình không làm xong đúng thời hạn hủy gia nghiệp của mình? Cẩm hoa! Ngươi thấy sao?"
Thấy hắn nhìn chằm chằm đi tới, An Cẩm Hoa có chút hoảng hốt. Đây là lần đầu tiên hắn dùng ánh mắt như vậy nhìn mình."Tạ thúc... vì giao tình của ngài cùng tiên phụ..."
"Ngươi còn không biết xấu hổ nói giao tình với ta? Trong một năm ta giúp ngươi bao lần rồi? Ngay cả ngươi cũng không tính ra, bây giờ rắc rối, lớn như vậy, ta là không có cách nào giúp ngươi. Ta mặc kệ ngươi là mượn hay bán gia nghiệp, bạc chỉ có ba ngày là đã hết lòng giúp đỡ, bằng không gặp nhau ở nha môn."
Nói xong lời này, Tạ Hồng phất tay áo, trợn mắt mà đi.
An Cẩm Hoa liệt trên mặt đất, còn tưởng là gặp thế âm bồ tát cứu khổ cứu nạn, ai ngờ là tiểu quỷ tới đòi mạng.