Pháo nổ đì đùng, chiêng trống vang trời.
Ăn mừng thứ nhất, ôn thần rời đi. Cả nhà Bồi Phú sau khi bồi thường bạc cho thôn trang, cùng lúc thanh toán nợ cũ, kết quả là tân tân khổ khổ tính kế lâu như vậy bồi thường sạch sẽ, không cam lòng nhưng sợ bị cáo lên nha môn ngồi tù, đành phải mang theo cả nhà xám xịt mà đi. Ăn mừng thứ hai, trong khoảng thời gian này u ám trong lòng người Đào trang đã biến mát. Đã do Bồi Phú tính kế, như vậy những lời đồn tự sụp đổ, về sau như cũ qua những ngày bình tĩnh an tường. Ăn mừng thứ ba, Thống Tử và Tiểu Bình chuyển vào nhà của Bồi Phú xây dựng mấy năm nay. Tuy bọn họ có chút ngạc nhiên nhưng cuối cùng cũng bị thuyết phục, coi như là giúp đỡ trông coi tòa nhà đó. Về sau nếu ai có vấn đề về nhà ở cũng có thể chuyển vào. Dù thuyết phục thế nào Thuần đại ca cũng không chịu, nhất quyết ở lại nhà của mình, mọi người đành phải tổ chức cử người đi giúp đỡ sửa chữa lại.
Tiếng pháo chiêng trống thường dùng trong dịp chúc mừng thăng quan. Kỳ thực thăng quan là thật, xua đi xúi quẩy cũng là thực.
Cốc Vũ đứng ở cửa nhà, sáng sớm cũng đã đi qua. Trong lòng Tiểu Bình có chút không thoải mái, nàng khuyên một hồi, "Về sau thanh thản ổn định ở, nhà này không phải của Bồi Phú mà là đền bồi cho thôn trang, nếu không có người ở sẽ dễ dàng hư hại. Các ngươi vào ở vừa khéo thích hợp, chờ về sau tốt hơn sẽ tự mình xây nhà lúc đó chẳng phải giống nhau, bằng không hiện tại không có người ở, về sau có người muốn ở lại không có chỗ, các ngươi coi như là trông coi, cũng vì thôn trang ra một phần lực." Có thế Tiểu Bình mói không nói gì thêm.
Lúc này Cốc Vũ nghe âm thanh vang dội không khỏi nhớ tới cảnh tượng trước kia người lao động đánh địa chủ, tuy chưa có thấy qua, nhưng là đại khái nghe nói. Là như vậy? Rất nhanh bật cười vì ý nghĩ cua mình.
Sau khi cười xong đã có một tia cay đắng len lỏi trong lòng.
Không thể coi như không có gì xảy ra. Mấy nơi trong rừng đào bị chặt giống như miệng vết thương bị xé rách, chói mắt kinh tâm. Chuyện bên An Cẩm Hiên cũng không biết như thế nào. Thư của Kinh Trập thảo luận nói lui về Đào trang, không là lui mà là tiến. Cho tới bây giờ Cốc Vũ cũng không hiểu rõ ý tứ đó. Mặt khác, chuyện xảy ra như nói với Cốc Vũ, thôn trang cũng không thái bình. Tuy vài nhà khá giả nhưng đại bộ phận là nông dân vẫn khốn cùng. Xem nơi Thuần đại ca ở, nếu hắn có biện pháp đâu cần phải làm như vậy? Còn có Thống Tử và Tiểu Bình, có sức khoẻ lại không có ruộng, muốn qua ngày lành cũng không được. Tuy lời đồn do Bồi Phú truyền ra, nhưng nếu người thôn trang không có chút ý tưởng, sao lại truyền đi nhanh chóng như thế.
Nàng không nghĩ như thế nhưng lại có cách nào có thể lấy lùi làm tiến, có năng lực để người thôn trang không còn khổ. Hiện tại nàng không nghĩ ra được. Tính đến sinh ý của mình, mứt đào, dù trúng mùa cũng không cần nhiều người. Cửa hàng gia cụ cần phải có tay nghề mới được. Máy tuốt hạt càng không thể giúp gì. Nàng cảm thấy một khi mình tìm được, có lẽ vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng, lúc này một cái gật đầu cũng không.
Hạ Xuyên cầm bánh trong tay, lại có một xâu gừng ngâm xuyên vào cây trúc, vui mừng chạy đến bên người Cốc Vũ, "Nhị tỷ! Ta vào bếp lấy, ăn ngon lắm!" Vừa nói vừa đưa xâu trúc tới bên miệng Cốc Vũ.
Cốc Vũ há mồm cắn một khối trên cùng, cay, giòn, ăn thoải mái. Hắn một thân mồ hôi, không có một chút phiền não. Từ lúc trong thành về thôn trang, tựa hồ cho tới bây giờ hắn không cảm thấy không quen, ngược lại thường nhắc tới, muốn chuẩn bị thứ này cho cha mẹ, cái kia cho Nhị thúc công, ngay cả Khưu thẩm cũng không quên. Hiện tại hắn cầm gừng trong tay, gừng non cắt thành lát ngâm cùng với tiêu, mùa hè ăn thì không còn gì tốt hơn. Cốc Vũ ăn một miếng cảm thấy có chút cay, không biết Hạ Xuyên đứa nhỏ này mới mấy tuổi làm sao mà ăn, không khỏi lo lắng, "Ngươi không thể ăn tạp như vây. Ăn cay coi chừng đau bụng. Theo kiểu ăn của ngươi thì không nên ăn nhiều, bằng không lúc đi về béo biến thành quả cầu."
Hạ Xuyên ha ha vui sướng, vẻ mặt lơ đễnh, "Biến thành cầu ta sẽ không cần đi, lăn mau hơn!"
Cốc Vũ trừng mắt, còn chưa nghĩ ra phải giáo huấn hắn thế nào thì Hạ Xuyên đã lịch bịch chạy vào nhà, "Hai người các ngươi, ta đã lấy được thức ăn, mau ăn đi!"
Thời tiết nói thay đổi là thay đổi. Vừa mới nắng chói chang, mây vừa tới trời liền âm u, gió nổi lên, thổi bụi mù mịt, mưa to tầm tã rơi xuống, hơi nước ngập không gian. Mọi người vô cùng náo nhiệt tránh ở trong phòng nhưng không khí vui mừng không hề giảm. Một đám tụ lại tán gẫu.
Mưa tới nhanh đi cũng nhanh. Sau cơn mưa to mát mẻ không it. Mùi bùn đất lan toả trong không khí, len vào xoang mũi. Vùng đất cao hơn của thôn trang trở nên gồ ghề. Một dòng nước nhỏ chảy quanh qua đám bùn lầy xuôi về hướng thấp. Vài đứa nhỏ bất chấp bùn lầy, chân trần đang đùa với nước, thờ ơ không để ý đến tiếng của mẹ mình đang quát to. Đám thiếu niên nhất thời hưng trí, rủ nhau cầm lưới ra sông bắt cá.
Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu xuống. Phía chân trời ẩn hiện cầu vồng.
Hạ Xuyên thấy náo nhiệt như vậy dĩ nhiên ngồi không yên, mang theo Tiểu Hàn, Đại Hàn đi tìm một cái sọt đựng cá.
Cốc Vũ phát hoảng, "Không thể đi bờ sông!" Bộ dáng không thể thương lượng.
Thấy bọn họ cương quyết không chịu bỏ qua cơ hội, Cốc Vũ nhớ đến lúc trước bọn họ còn chui vào đống rơm trốn, trong lòng biết hôm nay chạy không thoát, mình một người không thể nhìn bọn hắn chằm chằm, đành phải nghĩ cách làm cho bọn họ đánh mất ý niệm, "Hay là, chúng ta... chúng ta đi rừng cây hái mộc nhĩ đi, vừa vặn buổi tối cùng nhau ăn."
Hạ Xuyên lập tức nói tốt, "Đúng, chúng ta đi hái mộc nhĩ đi. Nếu chúng ta đều đi bắt cá, đến lúc đó chỉ có thể ăn cá. Chúng ta đi hái mộc nhĩ, lại nói bắt cá phải có sức, chúng ta chỉ có thể bắt được cá nhỏ, so với hái mộc nhĩ khẳng định chúng ta hái mau hơn rất nhiều.
Tiểu tử này còn có thể nghênh ngang tránh sở đoản?
Tiểu Hàn hoà theo, "Ta biết nơi nào có, lần trước ta đi theo nương ta tới hái."
Đại Hàn có chút không hiểu, vò đầu hỏi, "Chúng ta hái mộc nhĩ so với bọn hắn mau hơn?"
Hạ Xuyên chọc vào đầu hắn, "Thực ngốc, chúng ta xoay người nhanh gọn hơn, bọn họ xoay người rồi hái đương nhiên chậm. Giống Nhị bá phụ, bàn tay lớn như vậy, mộc nhĩ cũng không dễ hái, chúng ta... "
Bốn người cười ha ha, Cốc Vũ lập tức phân phó, "Các ngươi qua bên kia sân lấy giỏ trúc, một người một cái xem ai hái nhiều hơn."
Ba đứa nhỏ lập tức chay như bay đi. Cốc Vũ dẫn theo bọn họ, đi ra phía sau nói một tiếng với Giang Thị đang nấu cơm, "Giang bá mẫu, ta dẫn bọn hắn đi cánh rừng bên kia hái mộc nhĩ, không lâu sẽ trở lại."
Mặc dù có nắng nhưng không gắt, chiếu vào bọt nước phát ra ánh sáng rực rỡ, bùn trên đường mềm nhũn, in dẫu chân dẫm lên trên. Ba đứa nhỏ và một cô nương, tay cầm giỏ trúc, thay một quần áo vải thô ngắn, trông rất có khuôn có dạng. Người qua đường hỏi đi làm gì, mấy đứa nhỏ lại ấp úng, thì ra là: "Không nói cho bọn họ, chờ bọn hắn ăn mới nói là chúng ta hái."
Tiểu tử này thật nhiều ý kiến.
Mộc nhĩ sinh trưởng ở cạnh bụi cỏ trong rừng, xanh biếc nửa trong suốt nhìn rất khả quan, cầm trong tay rất đầy đặn, có chút giống như một miếng thạch hoa quả. Cốc Vũ không có mang rổ, xoay người hái một ít bỏ vào rổ của Hạ Xuyên, hắn vội lấy tay che, "Không cần bỏ vào rổ của ta, lát nữa ta thắng lại không được tính." Tiểu Hàn, Đại Hàn cũng như vậy, Cốc Vũ nhìn mộc nhĩ trên tay bị ghét bỏ, không khỏi buồn cười, chống thắt lưng đứng lên nhìn bọn hắn giống như con chuột nhỏ đang chui rúc.
Cốc Vũ chân trần đứng trên cỏ, cỏ thấm qua nước mưa mềm nhũn, lại có chút ngứa. Chung quanh vài tên tiểu tử đang thu thập mộc nhĩ, xa một chút là thượng lưu sông, có người chống thuyền nhỏ bắt cá, bên cạnh là rừng đào, ngẫu nhiên có thể thấy được vài quả đào chín muộn, bình tĩnh vui mừng. Cốc Vũ nghĩ đến cái gì, mắt sáng ngời.
Mà giờ phút này ở thành Vân Châu không bình tĩnh như thế.
Cửa hàng An Cư lâm vào nguy cơ. Sư phụ rành nghề đồng loạt bỏ việc mà đi.
An Cẩm Hoa hứa hẹn tăng tiền gia công, lại hứa hẹn công ích thoả đáng như phường nhuộm thành bắc, nhưng không có tác dụng gì, sứt đầu mẻ trán.
An Cẩm Hiên nhàn nhã chờ xem kết quả, như cũ tới lui giữa phường nhuộm và cửa hàng, lại thường xuyên đi Bát Phương Lâu uống trà ăn cơm, rất thoải mái tự tại.
Nghe được tiếng bước chân lên lầu có chút dồn dập, An Cẩm Lâm xuất hiện trong tầm mắt, "Đại ca, có việc lạ."
An Cẩm Hiên vốn đang chờ tin tức từ An Cẩm Lâm, muốn xem đến cuối cùng Tạ Hồng có lộ diện hay không. Nghe An Cẩm Lâm nói như vậy, bất động thanh sắc hỏi: "Tạ Hồng không có động tĩnh gì sao?"
An Cẩm Lâm ngồi xuống, cầm lấy cái cốc trên bàn, thấy bên trong là nước trà, lại buông xuống, nuốt một ngụm nước miếng, "Không biết có phải là Tạ Hồng không, dù sao những người này bỏ đi, hắn không có biện pháp gì. Hôm nay một đám sư phụ từ Bình Châu đến. Buổi sáng lúc ra cửa ta cố ý dò xét hắn vài câu, những người đó dĩ nhiên là từ Bình Châu đến, chẳng lẽ là Tạ Hồng cho hắn mượn, đây là tình huống gì?"
An Cẩm Hiên nhướng mày. Hắn thật sự không biết Tạ Hồng muốn làm gì, chẳng lẽ thật là quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi? Thoạt nhìn lại không giống, nếu là như vậy sẽ không có chuyện năm đó. Theo tin tức từ Kinh Trập thì sẽ không là như thế này. Theo lý mà nói, lúc này Tạ Hồng nên hy vọng An Cư không tốt, tiếp đến là trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Nếu hiện tại bất động, đại khái chỉ có một khả năng, chính là thời cơ chưa tới, đối thủ kiên nhẫn chờ.
An Cẩm Hiên giữ chặt An Cẩm Lâm, "Ngươi không cần lo lắng, nếu bây giờ hắn ra tay, nhiều lắm là chuyện bên hắn, không liên lụy đến chúng ta. Hắn ở Bình Châu, chúng ta ở Vân Châu, An Đại xảy ra chuyện, thu lợi lớn nhất dĩ nhiên là ngươi. Hắn đối phó được một người sẽ có người kế tiếp, không bằng giúp An Đại một phen, trước mượn sức sau hồi mã thương. Năm đó.... chẳng phải như thế sao?"
An Cẩm Lâm nghe, chính là lý này, nhưng lại không cam lòng, "Thật là cáo già! Bất quá ta cũng không muốn đợi, không phải muốn chúng ta tranh chấp sao? Không biết còn có thể rơi vào cạm bẫy gì nữa, vừa vặn sư phụ bỏ việc không có nơi đi, chúng ta thu vào, hắn sẽ không phục, cục diện như vậy thấy thế nào?"
An Cẩm Hiên gật đầu, "Chẳng qua không cần kéo lâu lắm. Hắn có toàn bộ An Cư gia nghiệp, chúng ta quả thật không kéo dài nổi, mọi thứ đều do mình kiếm từng chút mới có."
"Yên tâm, trong lòng ta đều biết."