Xe ngựa vừa ngừng, Cốc Vũ và Hạ Xuyên đi xuống, gân cốt rã rời, đã bị nhóm người vây quanh, vô cùng náo nhiệt tiếng cười một chuỗi tiếp theo một chuỗi. Nàng cẩn thận nhìn mới phát hiện đều là những gương mặt quen thuộc: cả nhà Đại Lâm, Tiểu Mãn, huynh đệ Lí Đắc Giang, cả nhà Trần Vĩnh Ngọc, náo nhiệt chào hỏi.
Lúc Hạ Xuyên rời đi vẫn còn là đứa bé, hiện tại đã được mấy tuổi, biết chuyện không it. Cốc Vũ nói là ai, hắn liền ngoan ngoãn kêu, làm cho người ta ngạc nhiên là hắn thế nhưng cũng nhận ra năm sáu phần.
Một đứa bé y y nha nha chạy tới, trong tay còn cầm một congấu bông, là Tiểu Đào, mặc váy màu phấn, nhìn rất đáng yêu. Đi còn chưa vững, đã nhào tới Hạ Xuyên, ngọt ngào êm ái kêu lên, "Cậu, cậu —— "
Trên đường trở về trấn Lâm Giang, Hạ Xuyên còn tự an ủi mình nói nếu Tiểu Đào không nhận ra mình thì cả ngày ở trước mặt nàng cho đến khi nàng nhận ra hắn mới được, còn lo lắng hỏi Cốc Vũ, "Tỷ tỷ, ngươi nói nếu nàng khóc thì phải làm sao bây giờ?"
Cốc Vũ đâu biết làm sao, đành phải an ủi hắn: "Tiểu Đào sẽ không như vậy đâu. Trẻ con biết ai thương nàng."
Bây giờ Tiểu Đào lại thân với Hạ Xuyên như vậy, Hạ Xuyên vui mừng quá đỗi, ở trong túi móc móc, lại móc không được gì, cuối cùng đem khoá vàng trên cổ mình đeo lên người Tiểu Đào. Người chung quanh giễu cợt một hồi, Đại Lâm nói quà quý trọng quá, Tiểu Mãn lại không khách sáo. Hạ Xuyên cùng Tiểu Đào thân, lại là em ruột, cho lễ gặp mặt cũng hợp lý. Hai đứa đều là đứa nhỏ, nàng mới không làm chuyện chán ghét kia.
Tiểu Hàn, Đại Hàn lớn lên rất giống nhau, đã lâu không thấy Cốc Vũ không phân biệt được, bọn họ một trái một phải đứng bên Hạ Xuyên.
Nghe thấy tiếng cười Hạ Xuyên đã có chút không cưỡng lại được, vội ôm lấy Tiểu Đào, bỏ chạy.
Tuy Hạ Xuyên khỏe mạnh, nhưng đến cùng vẫn là đứa trẻ, hắn lại nóng vội bỏ chạy làm người lo lắng, đi theo sát.
Tiểu Đào không biết chuyện gì, cạc cạc cười. Hạ Xuyên nhất quyết không để người khác bế Tiểu Đào, rõ ràng đã mệt đến thở không ra hơi còn dỗ Tiểu Đào, "Đi, ta mang ngươi đi gặp nãi nãi, chính là bà cố ngươi!"
Cốc Vũ chậm bước chân. Lúc trước Lí Hà Thị đối với hắn rất tốt, khó trách hắn nhớ bà.
Hứa Thị thấy bốn người đi tới, nói với Cốc Vũ: "Ta biết các ngươi sẽ sớm trở về. Mứt đào làm không sai biết lắm, vừa khéo mọi người tụ họp, đi ra thấy xe ngựa Tiểu Hàn còn nói các ngươi đã trở lại, ta cười hắn nhơ Hạ Xuyên, không ngờ thật là hai tỷ đề các ngươi. Đã lâu ta không gặp nương ngươi, sao không thuận dịp trở về đây chơi."
Cốc Vũ khó mà nói chuyện trong thành, đành ha ha ngây ngô cười, "Nếu nương ta trở về, trong nhà ngay cả người nấu cơm cũng không có."
Hứa Thị ngẫm nghĩ thấy cũng đúng. Vương Ninh Thị đã già đi, còn lại Lí Đắc Tuyền, ông ngoại Cốc Vũ, thêm một sư công, như thế quả thực đi không được, "Ta hồ đồ, nàng cũng thật đi không được. Nàng dâu Hạ Xuyên vào cửa cũng còn lâu. Lần sau ta vào thành đi thăm nàng cũng được."
Cốc Vũ cười nói: "Lúc đó Nhị bá mẫu phải ghé qua, nhanh như vậy đã nghĩ đến chuyện cưới dâu sao?"
Sắc trời tối dần, tia ánh nắng chiều cuối cùng cũng chầm chậm mất đi ánh sáng.
Hạ Xuyên ôm Tiểu Đào cười đùa trong phòng Lí Hà Thị.
Ngọn đèn dầu le lói. Nửa căn nhà ngói vẫn là nửa căn nhà ngói, phía sau như cũ là cỏ tranh, Cốc Vũ không khỏi ngẩn ra. Xây nhà ngói có lẽ cần xài nhiều tiền, nhưng muốn xây nốt nửa căn còn lại đại khái cũng không khó; Huống hồ hiện tại đám con trai đều có tiền nhàn rỗi. Cái khác không dám nói, hàng năm Lí Đắc Tuyền đều gởi tiền về, nàng sĩ diện như vậy, chẳng lẽ nguyện ý tiếp tục ở nhà như vậy sao?
Kỷ niệm lại về. Cốc Vũ nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy căn nhà này, trong lòng tràn ngập hy vọng. Nào những chuyện kế tiếp lại là như thế.. Lúc này hồi tưởng lại, muôn vàn tư vị xâm chiếm tâm tư.
Trong phòng truyền đến tiếng cười đùa của Tiểu Đào và Hạ Xuyên. Hứa Thị thấy nàng dừng bước chân, "Đi thôi, đi vào xem, giường trước kia cua ngươi đã trải xong."
Cốc Vũ nghe vậy thoải mái một it. Nàng còn lo lắng chuyến này trở về quá mức vội vàng, không chuẩn bị kịp phải ở bên nhà Lí Hà Thị. Nghĩ đến khuôn mặt cả ngày sưng xỉa của Lí Hà Thị, không biết sao trong lòng thấy sợ hãi, nhất là thời gian ở lại không ngắn tuỳ theo tình huống trong thành. "Nhị bá mẫu, ta ở lại đây, không đuổi ta không đi!"
Hứa Thị ha ha cười, "Ta muốn giữ ngươi, chỉ sợ con gái lớn không giữ được. Đến lúc đó ta giữ ngươi, sợ là ngươi tự mình trốn đi."
Vừa thấy mặt đã nói đến việc này, Cốc Vũ bất ngờ, vội nhấc chân vào cửa.
Vào đêm, xem ra đã đến lúc đi sang bên Lí Hà Thị và Lí Lão Đầu. Cốc Vũ nhất nhất vấn an, sau đó đem đồ Vương Thị chuẩn bị đưa cho họ, "Gia gia nãi nãi, cha mẹ bọn họ không rảnh về đây trong lòng rất áy náy, kêu tỷ đệ chúng ta trở về hiếu kính các ngươi."
Lí Lão Đầu ha ha cười nhìn Cốc Vũ, tiếp nhận quà lễ, "Các ngươi qua hảo là tốt rồi."
Lí Hà Thị nhìn vòng ngọc kia, âm dương quái khí nói, "Mỗi lần đều đưa vòng tay. Ta già đi, mấy thứ này còn có công dụng gì,? Bọn họ về đây nhìn ta cũng không được, ghét bỏ ta tay chân già cả..."
Cốc Vũ thở dài không biết nên tiếp lời như thế nào.
Hứa Thị vội tiếp lời nói, "Nương, xem ngươi nói. Đầu tháng không phải Tuyền đến sao, xương cốt ngươi còn cứng rắn mà."
Lí Hà Thị nhất quyết không tha, "Nga, theo lời ngươi nói, ta nhất định phải nằm trên giường mới về xem ta à? Ta biết một khi vào thành là ta nuôi không một đứa con. Đừng nói trong thành, ngay ở đây chẳng phải mười ngày nửa tháng không thấy bóng dáng đâu. Ta mà dựa vào các ngươi ngay cả ngụm nước cũng không có mà uống. Nuôi bốn đứa con trai, người bên ngoài nói cái gì một đứa so với một đứa càng có tiền đồ, ở trước mặt ta không có một đứa..."
Lão Lí ngượng ngùng, lão bà tử này, hai năm nay đầu đã bạc hơn. Ngọc Nga bên kia không cần tiếp tế. Lớn nhất lạc thú của nàng là đi dạo khắp thôn trang, gặp người đến nói nàng có phúc khí là nàng bắt đầu nói chuyện nghẹn họng người ta, dần dà không có ai để ý đến nàng. Có mấy nàng dâu vây quanh nàng, nàng lại ghét bỏ người ta nói chuyện không thư sướng. Việc nhà không cần nàng làm, đi ra ngoài khoe khoang không có ai để ý, trong lòng buồn chán, nhìn thấy tiểu bối khó tránh nói vài câu. Hắn sợ Cốc Vũ da mặt mỏng chịu không nổi, "Xem ngươi nói kìa. Cốc Vũ thật vất vả vừa trở về, có gì từ từ nói."
Sắc mặt Lí Hà Thị cũng không khá hơn, trừng mắt liếc lão gia tử một cái, trách hắn không đồng long với mìh, "Thế nào? Quanh năm suốt tháng không thấy mặt, chẳng lẽ ta không thể nói tới."
Hạ Xuyên và Tiểu Đào náo, Cốc Vũ vội nháy mắt cầu cứu hắn, Hạ Xuyên thông minh, hướng Lí Hà Thị lăn một vòng, "Nãi nãi, ta muốn ăn bánh ga-tô ngươi chưng, ta ở trong thành ăn không được, một đường đều nhớ tới nó."
Lí Hà Thị đối với Hạ Xuyên rất tốt, cũng không nghĩ lúc đã tối, liền đứng dậy đi làm, "Thật tội nghiệp! Trong thành có gì tốt mà tranh nhau vội vàng đi, ngay cả cái bánh ga-tô cũng không có mà ăn!"
Cốc Vũ âm thầm dựng ngón cái với Hạ Xuyên, vốn nghĩ để hắn hò hét Lí Hà Thị, hắn vừa ra tay, Lí Hà Thị không chỉ im tiếng, còn đi nhà bếp. Được thanh tịnh một chút, nàng nên làm rõ ràng tình huống, bằng không cơn tức của Lí Hà Thị đến đột xuất không ai hay, vạn nhất chĩa súng về phía nàng, nàng chịu không nổi.
Hạ Xuyên nắm Tiểu Đào, "Đi, cậu dạy ngươi nhóm lửa, đến lúc đó để bà cố thưởng ngươi một chén bánh ga-tô."
Hai người liền đi về phía nhà bếp.
Có thế Lí Lão Đầu mới hỏi tình huống trong thành, Cốc Vũ tự giác bỏ qua nguyên nhân trở về lần này, cũng ăn ý chưa nhắc đến chuyện Kinh Trập nhận tổ quy tông, gạt hai người bọn họ. Lí Lão Đầu còn đỡ, nếu để Lí Hà Thị biết còn không giơ chân giơ tay, không biết sẽ náo thành bộ dáng gì nữa.
Trừ mấy chuyện đó ra, hết thảy đều tốt. Lí Lão Đầu cũng yên tâm.
Lúc này, Trương thị tự mình đi tới kêu tỷ đệ Cốc Vũ ăn cơm, "Nhị bá mẫu ngươi đã ăn rồi. Hôm nay nóng quá, ta vừa từ ruộng về, vừa vặn các ngươi đến. Không ghét bỏ cơm rau dưa, qua cùng nhau ăn."
Trương thị đã làm nãi nãi, người hòa khí không it. Năm nay đến phiên Lập Xuân, Lập Hạ thành thân, lại đều có việc làm, mỗi một năm càng tốt hơn. Nói đến đều nhờ nhà Lí Đắc Tuyền, nên thấi độ của nàng đối với Cốc Vũ không quá kém. Cốc Vũ cảm kích, "Đại bá mẫu nói đến đâu rồi. Người một nhà đâu phải người ngoài."
Nàng ngẩng đầu nhìn cảm thấy ánh mắt Trương thị lòe lòe nhấp nháy có chút không bình thường.
Đi xuông bếp nói vói Lí Hà Thị một tiếng. Lí Hà Thị vừa nghe liền phân phó Trương thị, "Không được, Hạ Xuyên muốn ăn bánh ga-tô, đợi lát nữa đi."
Cốc Vũ nghĩ hôm nay về nhà ăn nhiều một chút. Lúc gần đến trấn Lâm Giang, nàng đã không muốn nhai lương khô, còn tưởng rằng trở về sẽ được ăn ngon một chút, nào ngờ phải đi chào hỏi. Thật vất vả nhịn xuống, bụng đã sớm réo gọi từng hồi, lúc này nói ngực dán vào lưng cũng không đủ. Lí Hà Thị một câu nói, chờ!
Trương thị cười, người vẫn tráng kiện, giọng cũng như xưa rất lớn, "Nương, cũng không có gì. Hạ Xuyên đi ăn trước, lúc bánh chín ngươi đem bánh ga-tô qua là được, cũng chỉ có hai bước đưòng thôi."
Lí Hà Thị không vừa ý, "Nhiều người như vậy lại để ta chạy tới chạy lui. Ngươi có sống đến một trăm tuổi, ta còn chưa chết thì vẫn là nương ngươi."
Trương thị nhẫn nhịn, không có bùng nổ, "Được, vậy chúng ta chuyển cái bàn tới, gần như vậy thì không cần nương chạy."
Lí Hà Thị rầm rì một tiếng, "Vậy còn được."
Một bữa cơm chỉ có Hạ Xuyên nói nhiều nhất. Trương thị vài lần muốn ngắt câu chuyện hỏi thăm Cốc Vũ, đều bị Lí Hà Thị cản lại. Cốc Vũ yên lặng cười, ăn không có gì hưng trí.
Rốt cục cũng đến lúc về phòng.