Ninh Bác và Thấm Nhi lần đầu tiên vào thành, bởi vì chuyện trong thành năm đó tạo thành bóng ma trong lòng Hứa Thế Cùng nên cố ý đưa ra điều kiện sau khi thành thân không cho bọn họ vào thành sống. Nhưng Ninh gia có gia nghiệp ở thành Vân Châu, mỗi một năm Ninh Bác từ từ tiếp nhận. Thấm Nhi đi theo hắn một năm trở về một hai lần đa số thời gian là ở trong thành. Cốc Vũ tin tưởng, không bao lâu nữa bọn họ sẽ ở luôn tại thành Vân Châu, mình lại thêm một chỗ để đi.
Ở trấn Lâm Giang, không biết khi cậu biết được kết quả này sẽ thở dài nói nữ nhi gả đi ra ngoài như nước hắt ra ngoài, hay sẽ trách Ninh Bác không giữ lời. Có vẻ như Thấm Nhi không phiền não về phương diện này. Một người xuất thân từ tửu lâu luôn có món mới cho mọi người nhấm nháp, còn hỏi thăm có chỗ nào không thích hợp trở về thay đổi.
Mọi người đều nói ăn ngon, chỉ có Đình Hữu nói món này mặn cái kia tanh, chỉ có điểm tâm trong nhà hắn hợp khẩu vị. Hạ Xuyên đối với món ăn vốn không thèm để ý, nghe Đình Hữu nói chuyện bày đầu, lại nhét hai viên cá viên vào miệng, không kịp bình luận gì với Đình Hữu, chỉ có thể không ngừng gật đầu, làm mọi người cười một trận.
Ninh Bác lau miệng đùa với Vương Ninh Thị vui vẻ. Hai người kỳ thực đều coi như người nhà, kêu nãi nãi cũng được, kêu một tiếng lão cô nãi nãi cũng không có người bắt bẻ.
Cốc Vũ thường cảm thấy vị giác Đ6ình Hữu không chỉ mẫn cảm, ăn vào mà có thể nói ra được dùng nguyên liệu gì. Mọi người rất ngạc nhiên để hắn nói, hắn lại không nói được vì sao, tới lui lại chuyển đến điểm tâm nhà mình, làm mọi người cười. Cốc Vũ cũng không nói nhiều, theo mọi người mỉm cười, nhưng nếu chú ý có thể phát hiện đáy mắt không cười.
Nhẹ nhàng nhợt nhạt không gợn sóng.
Trời nóng, tuy mặt trời lặn đã lâu, lại không có dấu hiệu tối đi. Bọn họ cáo từ, chủ nhà mời mọi người có rảnh đi Ninh gia làm khách, tất nhiên là có sự lưu luyến ra về.
Ninh Bác theo An Cẩm Hiên ra cửa, đứng trước cửa hàng nói chuyện thật lâu, cuối cùng vỗ vai rời đi, câu nói còn vang lại là có khó xử có thể tìm hắn. Cẩm Hiên đương nhiên biết lời này không giả vờ. Giao tình của hai người chưa từng gián đoạn. Hiện tại Ninh Bác tuổi không lớn, nhưng ở Ninh gia đã có thể đương gia tác chủ.
Nghe nói năm vị thiếp thất của cha hắn ỷ vào nhiều năm ân sủng, ghét bỏ hắn thậm chí vu oan giá họa, một lòng muốn đưa con mình lên. Cũng may có lão thái thái che chở Ninh Bác mới không bị hại. Hai năm nay, thiếp thất đó cùng đứa con thân sinh không còn thấy bóng dáng, nghe nói đã bị Ninh Bác bán, nghe đồn là đứa con thiếp thất sinh cũng bị tội bất hiếu đuổi ra. Hắn không trách Ninh Bác ác độc. Nếu là hắn, hắn cũng sẽ đi bước này, bằng không Ninh gia đâu được an bình, ít nhất người mình để ý sẽ không bị ủy khuất, vậy là đủ rồi.
Hai ba ngày kế tiếp, Cốc Vũ luôn lơ đãng đi theo Hạ Xuyên ra ngoài. Nàng có thể cảm giác được luôn có ánh mắt chằm chằm theo dõi phía sau, mà nàng luôn "thuận đường". Vì Thấm Nhi đến, hai ngày nay nàng phải đi ra ngoài, trong lòng muốn biết là loại người nào theo dõi nhưng lại sợ, chỉ đành hy vọng An Cẩm Hiên có thể sớm làm rõ ràng mà thôi.
Ở khách sạn đối diện phủ nha, một bóng người lẻn đi vào, rất nhanh hai người khác lại vào.
Bóng người quen thuộc đến thượng phòng, gõ cửa đi vào, âm thầm nói: "Bọn họ đi phủ nha, không có cơ hội xuống tay. Đã nhiều ngày nay nha đầu kia đi dạo, không phải đi phường nhuộm thì đi đến đường Đông Thuận, lúc trở về đón người. Không biết có phải họ đã phát hiện không. Có cần bắt hết không?"
Cây quạt vỗ xuống một cái, một khuôn mặt cáo già tươi cười bày ra trước mắt, nếp nhăn đã sâu, gật đầu, "Không nóng nảy, biện pháp kia không thể để lộ ra, bằng không tri châu đại nhân có thể bỏ qua cho ngươi sao? Bước này đi không được sẽ có nhiều đường khác, ngươi tìm người canh chừng cả hai đầu..." Thanh âm thấp đi, đưa lỗ tai đến thì thầm.
Rất nhanh, hán tử đi vào hiểu ý cười, "Chiêu này của ngài thật sự cao minh. Nếu thành công, không chỉ có chặt đứt đường lui, nói không chừng không cần chúng ta ra tay."
Ngày kế, lại là hán tử đó, đi vào khách sạn, lúc này là đến tranh công, "Không có việc gì, nghe nói nha đầu kia kêu Như Ý, chuyện đó người trong phường nhuộm không ai không biết. Ta có một cháu gái làm việc ở đó. Cháu ta là tiểu quản sự, bọn họ làm việc sẽ dễ dàng thôi. Ngươi nói vở diễn này càng dài càng đẹp mắt."
"Lúc tiêu diệt không thể quên công lao của ngươi."
Mấy ngày nay, Cốc Vũ và Hạ Xuyên tâm thần hoảng hốt. Đi Đông Thuận vốn là lấy mứt đào. Đến nơi lại quên mình muốn làm gì, đi rất xa mới nhớ được, lại quay đầu trở về. Cả người đi ở trên đường tâm thần không yên.
Vừa vặn hôm nay, nàng muốn đi phường nhuộm. Mí mắt nháy liên tục.
Trong phường nhuộm, Như Ý thuần thục chỉ mọi người dùng hoa lâu cơ như thế nào, "Hôm nay tốt, chúng ta ra hàng cũng mau, vừa khéo xong trước lúc giao hang. Bận hết đợt này là có thể nghỉ ngơi hai ngày dưỡng sức."
Hồng Nhi ngẩng đầu cười nói, "Như Ý tỷ nóng vội làm cho xong như vậy, chờ lão bản tới chắc sẽ khen ngươi!"
Như Ý nghĩ tới An Cẩm Hiên, ý cười trên mặt lại nhiều một phần, "Dù các ngươi nói đúng, lúc chia bạc, của các ngươi có mất miếng nào không?"
Có người đi theo ồn ào, "Coi bộ dáng của Như Ý tỷ kìa, còn sốt ruột để bụng như chuyện của nhà mình vậy."
"Nói bậy gì đó, vốn chính là chuyện trong nhà của người ta."
Như Ý không biết là tư vị gì. Vốn sau chuyện này, nàng không tính đợi chờ thêm, bằng không mình lại là một Hoa Ti Nhu thứ hai. Có đôi khi nàng cảm thấy chuyện của người trọng yếu là quan trọng nhất, dễ dàng làm mờ mắt bỏ qua người chân chính tốt với mình. Xem như nàng may mắn, ít nhất Cốc Vũ và Kim lão bản không trách cứ... Nàng nghĩ đến lời nói hôm qua, thở dài một tiếng, đại khái là mình có thể vì cửa hàng làm được một việc cuối cùng. Qua hai ngày nữa nàng sẽ đi theo người kia, cùng nhau ly khai. Nếu lúc trước mình không gặp bọn họ, không chừng mình sẽ làm tiểu thiếp cho một nhà nào đó, hiện tại có mạng hay không là một chuyện, dù là có mình cũng không còn là mình, làm sao có được duyên phận hôm nay. Ân cứu mạng sợ là không báo đáp được, về sau mỗi người đều có con đường riêng, trước mắt chỉ có thể làm bấy nhiêu.
Nàng không biểu hiện ra ngoài, ngọt ngấy cười, tựa hồ thật thích mọi người nói như vậy, trong mắt cũng là lãnh ý, đánh giá người dẫn đầu hai ngày nay Hồng Nhi.
Đến lúc này vẫn an phận a...
Nếu không nhờ Cốc Vũ nhắc nhở, mình thật không có phát hiện.
Lúc trước nàng đã để Hoa Ti Nhu vào phường nhuộm lấy đoạn hoa, nàng sẽ không phạm sai lầm như vậy lần thứ hai.
Hồng Nhi bất quá mười ba tuổi, đã là như thế này sao? Quá mức nóng vội. Này không, việc trong tay không ngừng cao thấp tung bay, miệng cũng không ngừng, thấy Như Ý không nói gì, ngẩng đầu liếc Như Ý một cái.
Như Ý vội thu liễm thần sắc, làm bộ thẹn thùng, "Các ngươi biết cái gì —— "
Hồng Nhi hì hì cười, thầm nghĩ chuyện đường thúc mình giao phó xem ra rất nhanh có thể hoàn thành, đến lúc đó hai lượng bạc sẽ tới tay, tốt hơn mình làm sống làm chết mới có. Huống hồ Như Ý dựa vào cái gì cả ngày chỉ trỏ, tưởng mình là lão bản nương sao? Lão bà gả không ra, xấu tính! Ngươi mắng ta, xứng đáng gặp xui xẻo.
Nhìn trời sắc tựa hồ không sai biệt lắm. Nàng ngừng việc trong tay, "Ta đi nhà xí."
Hồng Nhi đi nhà xí, ở trước sân đi bộ một chút, thật mau trở về, vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt Như Ý, còn thở gấp, ồn ào, "Như, Như Ý tỷ! Không... không tốt, Kim lão bản, hắn, hắn —— "
Nhắc đến chuyện của Kim lão bản, quả thực Như Ý nóng nảy, "Như thế nào? Lại bị cái giá tạp trúng sao? Ai nha! nói chuyện với ngươi chậm chậm rì rì, mau dẫn đường!"
Hồng Nhi càng thích thú trong lòng, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi, ngươi đừng có trách ta! Sau đó mình sẽ nói là gặp một tên tiểu tử nói, bất quá chỉ là người truyền lời, mọi thứ đều phủi sạch không còn một mảnh!
Hai người từ phía sau viện chạy đến đằng trước, vừa khéo phía trước không có người ở, chắc là bị ca ca của mình sai đi chỗ khác hết rồi, mà góc tường để vài viên đá nhỏ, Cốc Vũ đã đến.
Trời cũng giúp ta!
Còn vài bước nữa là Như Ý chạy đến trước mặt An Cẩm Hiên, thấy hắn vẫn tốt lành đứng đó, bên người không có ai, há mồm định hỏi, lại bị cái gì đó ngáng chân, hoảng sợ bổ nhào tới, An Cẩm Hiên vừa khéo đỡ ôm vào lòng.
Hồng Nhi nhân cơ hội thu hồi chân của mình lại, cửa lớn vừa khéo mở ra, nàng bất động thanh sắc nhìn biến hóa, thấy Cốc Vũ trợn mắt há hốc mồm.
Khóe miệng giật giật, đợi lát nữa nhất định sẽ rất phấn khích. Một tri châu kết nghĩa, một nha đầu già, có ngốc mới không biết chọn người nào. Hơn nữa ánh mắt Kim lão bản nhìn Cốc Vũ, kẻ ngốc mới nhìn không ra chuyện gì. Cốc Vũ nhất định nổi giận, nhiệm vụ của mình không tính là hoàn thành. Như Ý cho rằng nàng có lợi gì sao? Nói không chừng qua hai ngày cuốn gói chạy lấy người.
Cốc Vũ đi nhanh hai bước, run run nói, "Các ngươi, các ngươi —— "
Như Ý muốn biện giải, mặt đỏ bừng, bộ dáng giấu đầu lòi đuôi, "Chúng ta... chúng ta cái gì cũng chưa làm, vừa rồi Hồng Nhi nói Kim lão bản bên này đã xảy ra chuyện, ta sốt ruột chạy đến xem." Nói xong giãy dụa muốn đứng lên, chân tựa hồ bị thương vẫn ở trong lòng An Cẩm Hiên.
Cốc Vũ càng phẫn nộ, nói hai câu làm mọi người bên trong đến xem náo nhiệt.
Hồng Nhi thổi thêm lửa, "Ta không có nói Kim lão bản thế nào a." Cũng không sai, vừa rồi nàng nói Kim lão bản, lại chưa nói hắn đã xảy ra chuyện.
Trong lòng Như Ý lo sợ.
An Cẩm Hiên cũng không giải thích được rõ ràng cảnh này.
Cốc Vũ lạnh lòng, lúc xoay người rời đi nói một câu không bao giờ tin lời hắn nói nữa.
Hồng Nhi chút mặc kệ ánh mắt phẫn hận của Như Ý, như người vô sự, "Vừa rồi kỳ thực ta muốn nói là Kim lão bản cầm ra mây tía cẩm, rất xinh đẹp."
Như Ý trừng mắt nàng, nói không ra lời.
Bộ dáng có khổ nói không nên lời làm Hồng Nhi trong càng vui vẻ, lúng ta lúng túng nói: "Như Ý tỷ, không phải trong lòng ngươi luôn có người khác sao, đây vừa vặn là một cơ hội." Cho thanh danh ngươi một cơ hội quét rác, trong lòng Hồng Nhi bổ sung một câu.
Nghĩ Kim lão bản nhất định sẽ cùng Cốc Vũ giải thích, Như Ý sẽ mang tội danh quyến rũ không rõ ràng, coi ngươi về sau còn gả ra ngoài được không. Nhìn vẻ mặt Như Ý, Hồng Nhi thoải mái.