Cái cưa ở trong tay kéo đến đẩy đi, vụn gỗ ào ào rơi xuống, dưới ánh mặt trời từ từ rớt xuống.
Từ hướng cát vàng nhìn lại là những sợi trúc, trộn lẫn cùng vụn gỗ bào nhưng không quá mức hỗn độn. Không gian tràn ngập mùi gỗ, mùi trúc, dưới ánh mặt trời nóng cháy, quanh quẩn trong cửa hàng.
Một người ngồi dưới đất, dao trúc trong tay lướt nhanh, khuôn mặt ngăm đen đầy ý cười, định nói gì đó, thấy người đang cầm cưa đen mặt, há mồm nói rõ, “Có gì mà ngượng ngùng, lúc trước có thể làm, hiện tại Tiểu Mãn cũng không nói ngươi, ngươi còn không thông suốt, nghĩ sao mà đem Phan Phú Quý tới được? Còn lôi kéo cả một đoàn người.”
Đại Lâm dừng tay lại, “Bằng không làm sao bây giờ? Hai bên đều không nhận lỗi, chỉ có thể làm cho bọn họ ······” tiếng nói vừa dứt, tựa hồ phát giác bị mắc mưu, bỏ cưa xuống, quay đầu muốn đi.
Triệu Thạch thấy phản ứng của hắn cười ha ha, “Tứ tẩu cùng Cốc Vũ bọn họ một đám người còn ở bên kia, ngươi muốn đi qua với bọn họ hay ở với ta?”
“Ta ra bờ sông được không?” Bước chân Đại Lâm không có ngừng.
“Dĩ nhiên không được. Cốc Vũ cần xài gấp, bằng không ngươi cho là ngươi dễ dàng qua cửa như vậy? Ngươi còn phải cảm kích ta, nói ngươi một câu ngươi đã bỏ đi, tì khí cũng lớn qua, tốt xấu gì cũng kêu ta một tiếng dượng, ta sẽ không so đo với tiểu bối ngươi.” Triệu Thạch hiện tại đã có hai con gái, trong nhà vốn đã tốt, lúc này nâng cao một bước, cả ngày không có chuyện phiền lòng, nói lại càng nhiều hơn.
Lúc này Đại Lâm âm thầm kêu khổ, bất đắc dĩ nghĩ trở lại hậu viện càng thêm gian nan. Từ ngày Cốc Vũ nói những lời này, hắn nghĩ mình sống uổng phí, một đại nam nhân không thể chống đỡ nhà, ngược lại mềm lòng bị người ta lừa không nói, còn suýt chút gây thành đại họa.
Hắn chỉ thành thật, chẳng phải ngốc, lại dễ dàng lay chuyển, bất quá nhốt ở trong phòng cẩn thận suy nghĩ vài ngày, hồi tưởng lúc bắt đầu quen biết Phan Xuân Hoa, nhớ lời nàng nói chung chung, vì thế mới hạ quyết tâm đi tìm Phan Phú Quý. Hắn dĩ nhiên là không thừa nhận, nhưng nương Phan Xuân Hoa còn có lương tâm, lo cho trượng phu của mình, nhìn thấy Đại Lâm liền ăn ngay nói thật, không muốn nữ nhi của mình bị cha làm thành như vậy, vì thế mới có tình cảnh lôi kéo Phan Phú Quý trong cửa hàng.
Mấy ngày sau đốt pháo xua đi xúi quẩy, mọi chuyện qua đi như một trò khôi hài.
Trò khôi hài kết thúc, Đại Lâm thật khổ sở. Hắn có chút không hiểu rõ, mình luôn hy vọng người quanh mình tốt, nhưng vì sao Phan gia không biết xấu hổ làm ầm ĩ như vậy? Vậy mà mình không phát hiện gì cả, thật là ngốc mà! Thật là xuẩn! Cốc Vũ nói không sai chút nào.
Vì thế hắn rất hối hận, trong đầu luôn nghĩ tới lời Phan Xuân Hoa nói lúc bỏ đi, cái gì quá chén muốn vu oan mình xoá trong sạch của nàng. Nghĩ lại rùng cả mình, nếu thật đến bước đó, Tiểu Mãn sẽ không cho mình đường quay lại. Nghĩ đến tình trạng đó, Đại Lâm hận không thể đập đầu mình, thì ra lúc trước mình oan uổng Tiểu Mãn, hại nàng hoài thân mình còn lo lắng hãi hùng. Đại Lâm thở dài một tiếng, buồn cho mình.
Có người đi ra, là Tiểu Hà, còn cầm canh đậu xanh. Triệu Thạch hưng trí bừng bừng qua uống, Đại Lâm buồn bã tiếp tục giằng co.
“Ca! Canh đậu xanh!” Tiểu Hà kêu lên.
Đại Lâm không ngừng việc trong tay, ngược lại quay đầu qua một bên như không nghe thấy, chỉ nghe tiếng kéo cưa sàn sạt.
Tiểu Hà hé miệng cười, “Ai! Cũng không có cách nào. Tẩu tử thật vất vả vác bụng to đi nấu, thì ra có người không ăn, ta đã nói thôi, còn không bằng ······ “
Lời còn chưa dứt, bát trong tay đã bị đoạt đi.
Tiểu Hà cười to, “Xem bộ dáng ngươi kìa, chẳng lẽ ngay cả bát cũng ăn sao?”
Đại Lâm cầm chén không đưa cho Tiểu Hà, rồi tiếp tục công việc, cả người bỗng tràn đầy khí sức, Tiểu Hà đi rồi trong viện cả một đám người đều không biết.
“Ai u, Đại Lâm thật ra sức, đang làm gì vậy? Làm tới làm lui cũng không ngại phiền toái!” Là Giang Thị, Văn Thị, Hứa Thị đến trấn trên tập hợp thuận đường ghé qua bên này xem.
Đại Lâm nghe thấy thanh âm, việc trong tay cũng không bỏ xuống được, quay đầu với một tư thế kỳ quái nhìn các nàng cười cười. Các nàng cũng không so đo, cùng nhau đi ra phía sau.
Tiểu Hà vừa thấy Văn Thị liền kéo qua, hai mẹ con thì thầm không biết đang nói gì. Giang Thị nhìn Tiểu Hà đang trổ mã vừa lòng cười cười, ánh mắt không dời đi được.
Cốc Vũ ở một bên nhìn có chút buồn cười, “Giang bá mẫu, về sau mỗi ngày Tiểu Hà sẽ ở trước ngươi, có rất nhiều thời gian để nhìn, hai ngày nữa ta phải đi, cũng không liếc ta một cái, chậc chậc.”
Giang Thị thấy Cốc Vũ đi tới, ngón tay điểm cái trán của nàng, “Nhìn đi, ngươi còn cao hơn Tiểu Hà, sao cứ giống như một đứa trẻ vậy? Thế nào, lần này phải đi nhanh như vậy? Nghe cậu ngươi nói ngươi muốn tìm chúng ta, cũng không biết có chuyện gì?”
Cốc Vũ đưa canh đậu xanh cho Hứa Thị. Trần Thị ở một bên không biết nói gì với Hứa Thị, sắc mặt đỏ bừng, nhưng Cốc Vũ không cho nàng uống canh đậu xanh, mà đưa qua một chén lớn nước quả thần tiên đã để nguội, thích hợp Trần Thị dùng.
Đưa nước xong xuôi mới kịp trả lời: “Đã đi nhiều ngày nên phải về. Lần trước không phải Hắc tử đại ca đưa mứt đào đi sao? Nghe nói lọ sành nhỏ đã làm xong, mẹ ta nói Cẩm Hiên ca muốn nhập tơ tằm thương hội, là việc lớn nha, hơn nữa nương ta cũng nhớ ta, nếu không có chuyện sự qua một thời gian phải đi về.”
“Nương ngươi không có chuyện gì cũng không về đây chơi, thật là đi rồi là khó gặp mặt.” Hứa Thị luôn thân thiết với Vương Thị, “Hai đứa nhỏ thấy ngươi trở về lại nhắc Hạ Xuyên. Hai đứa còn nói thầm với nhau, mấy thứ Hạ Xuyên gởi cho bọn hắn là thứ tốt, nên bàn bạc phải đáp lễ cái gì, đi qua hỏi bọn hắn không chịu nói, thần thần bí bí rất buồn cười, nghĩ xong còn không phải nhờ ta lấy ra cho các ngươi mang đi.”
Lòng Cốc Vũ ấm áp, Hạ Xuyên có phúc phận, cả nhà giả trẻ lớn bé đều thương hắn, ngay cả Lí Hà Thị có cái gì đều nghĩ tới hắn trước tiên, càng đừng nói tới Tiểu Hàn huynh đệ. Sau khi chuyền vào thành, hắn nhanh chóng thân thiết với cả nhà Đình Hữu, đi theo Kinh Trập ở phủ nha chạy khắp nơi, nơi nào cũng không sợ.
Lúc này trở về nàng muốn ở với Tiểu Mãn lâu một chút, lại nghe thấy chuyện bên kia không tốt, liên tục nửa tháng An Cẩm Hiên đã không có đi tiệm thêu. Tơ tằm thương hội nàng cũng nghe qua, nhưng An Cẩm Hiên nói bỏ qua năm nay, hết thảy đợi đến sang năm lại nói, muốn tạo căn cơ vững vàng trước rồi mới đi bước tiếp theo.
Nhưng hiện tại cũng không biết vì nguyên nhân gì, nàng cảm giác thật không tốt.
Bên này Nhị thúc công cho bí phương, bàn tính qua nàng cảm thấy để Hứa Thị làm không có gì tốt hơn, thứ nhất là có thể tin được, thứ hai là có đủ năng lực ở bên cạnh chăm sóc Tiểu Mãn, thêm nữa là ruộng đất trong nhà không cần các nàng ra tay, nếu có thể về sau ở đây dựng một loạt nhà, dù sao đất nhiều, gần trấn trên, mọi người ở gần một chút cũng không sai, người nhiều ý kiến nhiều, không cần giống Trần Thị nóng nảy, lần tới nếu có Tiểu Bạch Hoa gì thì hoàn toàn không cần cố kị.
Nghĩ thế nên nói Hứa Thế Cùng kêu các nàng đến xem.
Thao tác đơn giản không thể đơn giản hơn, Cốc Vũ nói xong, Giang Thị lập lại một lần là được, thở dài nhẹ nhõm, “Ta tưởng có chuyện gì, giống như chúng ta giặt quần áo thôi, không khó.”
Cốc Vũ không phủ nhận, thứ này nàng ngại kêu vải dầu không thuận tai, nên trôi chảy gội là vải che mưa, “Giang bá mẫu, cứ như vậy ngâm rồi lấy ra đập, đập xong hong khô, rồi lại ngâm, việc không khó chỉ tốn công, chủ yếu là không thể để cho người khác biết.”
Mấy năm nay Giang Thị thấy Cốc Vũ làm mứt đào, máy tuốt hạt đã quen, “Biết! Lại là bí phương gì đó, chờ Cẩm Nhi kiếm đồng tiền lớn là được, chẳng qua thứ này ta làm sao biết gõ đến lúc nào, miễn cho ngươi không trở lại, chúng ta mỗi ngày gõ hoài.”
Cốc Vũ hé miệng cười, mình chưa giảng giải vấn đề này, “Không ngại, chờ hong khô xong ngươi thấy đổ nước lên mà không thấm qua là được.”
Giang Thị đáp ứng không đề cập tới, nói đến chuyện của Giang Sinh và Tiểu Hà, Cốc Vũ không biết có hắn, nói hai người cùng nhau là không sai, sông lớn có sông nhỏ mới có sức sống, không uổng là một sông cái, nhánh sông nhỏ có nước sông mới có thể sống, về sau có con có thể kêu Giang Hà. Giang Thị mừng rỡ, nói thẳng chủ ý này không thể tốt hơn, nhưng theo họ mình sợ Trần Vĩnh Ngọc không chịu vân vân. Cười xong đổi giọng hỏi chuyện hôn sự của Cốc Vũ, “Ngươi gần mười lăm rồi, tính theo tuổi mụ, qua không lâu là mười sáu, từ nhỏ ngươi có chủ ý, nói với bá mẫu ngươi định như thế nào?”
Cốc Vũ khó xử, không nghĩ tới Giang Thị hỏi tới chuyện này. Còn chưa nghĩ thông trả lời như thế nào đây, chợt nghe thấy Tiểu Hà ở bên ngoài kêu to ra tiếng.
Hai người vội vàng chạy đến, đã thấy Văn Thị cầm một cây to, hướng trên người Đại Lâm quất, Tiểu Hà ôm tay Văn Thị lớn tiếng khuyên can. Hứa Thị, Trần Thị cũng đi qua kéo. Văn Thị giận run, mắt đỏ hồng đứng đó mắng, xem ra là Tiểu Hà kể chuyện Phan gia với nàng, khó trách Văn Thị phản ứng như thế.
Đại Lâm cũng không biết trốn, cảm thấy mình sai nê quỳ trên mặt đất để Văn Thị đánh, cũng không biết biện hộ một câu. Văn Thị đang nổi nóng, thấy hắn như vậy càng cho là hắn cứng miệng, tức giận thêm một tầng.
May mắn Tiểu Mãn đi ra nói hai câu, Văn Thị ném cây gậy vào giữa phòng khóc lên, ai khuyên cũng không được, ai cũng nói không xong, mãi cho đến buổi chiều cũng không ra ngoài.
Từ nhỏ Đại Lâm chưa gặp qua cảnh như vậy, càng sợ hãi hơn, càng cảm thấy mình không thể giống trước kia.
Cốc Vũ ở một bên coi chừng, cảm thấy đây không chừng không phải là chuyện xấu, để hắn ăn giáo huấn, về sau nhớ lâu hơn.