Điền Viên Cốc Hương

Quyển 2 - Chương 96: Hốt hoảng mà đi




Tiểu Hà mừng thầm, vừa vào sân là nhìn sắc mặt Phan Phú Quý, rồi liếc nhìn cái cuốc đặt dưới mái hiên, lại quay đầu nhìn hắn, ánh mắt hai người tới lui vài lần, cười lạnh một tiếng.

Phan Phú Quý đã từng đi xa, từng gặp qua một ít thể diện, cũng biết chuyện nhỏ không nhịn sẽ bị loạn đại kế, nghĩ lại vừa rồi Tiểu Hà thầm nói cho hắn ăn cuốc, tựa hồ thấy cái cuốc bổ trên người mình, không lý do rùng mình một cái.

Tiểu Hà hèn mọn cười, lúc sải bước tới kia cửa, thần sắc biến đổi, sự cung kính đã về tới trên mặt, bước vội đến trước mặt hai lão giả, “Nhị thúc công, Tam thúc công, nương ta, nàng không về được.”

Hai người kia nhìn nhau, đợi lâu như vậy, nghĩ chuyện chỉ là một câu nói mà ngồi lâu như vậy, một quả phụ thôi, còn nói mình không về được, trong lòng không vui thét lớn một tiếng, “Sao lại không về được?”

Phan Phú Quý đã lén lút tặng lễ trước cho hai lão giả, nếu lúc này bị vắng vẻ, lần tới đến sợ phải chuẩn bị một hai phần, phải chi tiền tương đương cắt thịt hắn, nhất thời không vừa ý, không còn kể tới cái gì là nhẫn tâm, là không đành lòng, “Hà nha đầu, ngươi thật đúng là kẻ lừa đảo, vừa rồi đã nói là đi mời nương ngươi, sao không thấy tăm hơi, đừng ở trong này sĩ diện giả bộ, ngươi dù có chuyện lớn đến trời cũng không thể chậm trễ tiếp đãi trưởng bối như vậy đúng không?”

Vẻ mặt Tiểu Hà không được tự nhiên, muốn nói lại thôi bộ dáng thật bất đắc dĩ, tiếp theo nhẹ thở dài một tiếng, “Lời này ngươi nói sai rồi, sao chúng ta lại chậm trễ tiếp đãi trưởng bối chứ? Nhà chúng ta tổng cộng chỉ có ba người, ta phải đi mời người, dĩ nhiên không thể tiếp đón trưởng bối, nếu không đi lại ngỗ nghịch ý của trưởng bối, may mắn ngươi cũng đến, tìm người ngươi làm không được, chẳng lẽ?” Ý trong lời, đúng là Phan Phú Quý lỗi.

Tam thúc công khụ khụ hai cái, “Không nói chuyện đó, rốt cuộc là chuyện gì?”

Tiểu Hà có chút không thoải mái, nếu không đánh trả, vừa rồi có phải thành lỗi của mình? Hai lão già kia, bây giờ tới nơi này ra vẻ, lúc cả nhà mình chịu khổ bọn họ chạy đi chỗ nào tự tại? Nghĩ như vậy nhưng sắc mặt nàng không lộ ra, chỉ có chút đau lòng, “Vừa rồi nương ta thật là qua bên kia viện ngồi, nhưng lúc ta qua, còn nói là đi tới nhà Quỳnh thẩm, ta lại đi đến nhà Quỳnh thẩm, tới lui cũng không biết chạy bao nhiêu lần, nào ngờ gặp phải một người, nói nương ta tiện đường xe đi ra ngoài, còn nói là nương ta nhớ ca ta, nói là đại khái có một số việc cũng không biết chừng, bình thường ca ta rất khờ khạo, cầm đồ nghề cái bào gì đó, không cẩn thận không chừng sẽ cắt phải, vạn nhất...”

Tiểu Hà nói xong muốn khóc. Trong lòng Phan Phú Quý gấp gáp, nhưng không có biện pháp, đương gia không ở nhà, tiểu nha đầu nhìn hoà thuận nhưng không vừa ý là mỏ nhọn lợi hại, vạn nhất tưởng thật đi ra ngoài gọi người thôn trang tới, khi không bị thiệt, hiện tại nghe nàng nói rõ ràng, có chút tâm phiền ý loạn, “Ngươi khóc cái gì mà khóc, vậy nương ngươi ở cửa hàng bên kia có phải không? Chúng ta đi qua tìm cũng được.”

Tiểu Hà trong lòng hận không thể cho hắn hai bạt tai, còn hếch mũi lên mặt, thật sẽ đi bên kia tìm chứ, tròng mắt vừa chuyển, “Hay là Nhị thúc công có chuyện gì phân phó, ta nhất định nói với nương ta.”

Phan Phú Quý nơi nào chịu, rõ ràng muốn đánh một cái trở tay không kịp, vội nghiêm túc nói: “Ngươi một cô nương, quản nhiều chuyện làm gì, còn không bằng ta đi tìm nương ngươi nói rõ ràng tốt hơn.”

Tiểu Hà cũng nổi giận, “Ta không muốn đương gia, chẳng qua ai kêu trong nhà chúng ta chỉ có vài người? nếu cha ta không đi sớm, hà tất chúng ta phải chịu uất ức như vậy, lúc trước ngay cả cơm cũng không có mà ăn, còn nói đương gia với không đương gia cái gì.”

Một câu nói ngoài mặt là chống đối Phan Phú Quý, bên trong ngầm trách cứ hai vị trưởng bối trong tộc, nếu bọn hắn lúc trước ra mặt, thúc bá đâu thể kiêu ngạo như vậy.

Mắt thấy Nhị thúc công, Tam thúc công không muốn ở lại, “Tốt lắm, cũng không phải là chuyện lớn gì, chúng ta đi qua cửa hàng tìm cũng thế thôi.”

Tiểu Hà lại muốn khóc, thấy Giang bá mẫu còn chưa đến, phải làm sao bây giờ, nếu tìm được cửa hàng, tính tình đại ca như vậy, vạn nhất đám người Tuyền thúc hiểu lầm thì không tốt, dù không phải việc này cũng không thể để bọn họ đi, ai biết có tâm địa gì mà ngay cả cửa hàng đều hỏi thăm rành rẽ. Sốt ruột quá, lại lập tức nghĩ đến một chủ ý.

“Nhị thúc công, Tam thúc công, các ngươi thật muốn đi cửa hàng?” Vẻ mặt tự cho là đúng ba ba hỏi.

Phan Phú Quý thật cho rằng Văn Thị ở bên kia, “Dĩ nhiên muốn đi, chẳng lẽ một chút chuyện còn để bọn họ chạy vài lần sao?”

Vài lần? Mệt ngươi nghĩ ra được! Tiểu Hà trong lòng thóa mạ một câu.

Trên mặt cũng là kinh hỉ, “Nha, thật tốt, các ngươi cũng biết chúng ta ở thôn trang này vốn là người ngoài, này thật vất vả xây nhà ngói, thiếu rất nhiều nợ...”

Không biết sao Phan Phú Quý cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, nhìn ánh mắt Tiểu Hà lòe sáng lên làm người hoảng.

Tiểu Hà không quan tâm, lôi kéo ống tay áo bằng vải thô màu chàm giặt có chút trắng bệch của Tam thúc công, tiếp tục reo lên: “Tam thúc công là người tốt, vừa rồi nương ta nói giữ mọi người lại, nàng đi trước xem, nói vậy muốn đi y quán bên kia, bảo ta tận lực mượn bạc đưa qua, các ngươi cũng biết người ở y quán dạng gì cũng có, chỉ cần không chịu khổ tự nhiên tốt nhất. Ta vừa rồi thật hoảng hốt, nghĩ các ngươi ở đây lại không thể bỏ đi miễn cho có người nói ta chậm trễ tiếp đãi trưởng bối, mà vay tiền cũng không được. Là ta hiểu sai, các ngươi đã là trưởng bối, ít nhiều cũng thương tiếc chúng ta, làm sao có thể trơ mắt mặc kệ chúng ta có phải không?”

Phan Phú Quý thầm kêu khổ, nghĩ mình đến thực không đúng lúc, thật là trộm gà không được còn mất nắm gạo, một tiểu nha đầu lừa đảo cũng không đối phó được, nên tức giận đứng yên một chỗ.

Chung quy là không cam lòng, lại sợ vạn nhất đi qua gặp chuyện không may phải làm sao bây giờ? Có đáng để mạo hiểm hay không?

Giang Thị vừa tới nghe bên trong không có tiếng ầm ĩ, ngược lại là thanh âm vui mừng của Tiểu Hà, dứt khoát nghe một hồi, lúc này mới ba ba tiến vào, vẻ mặt oán trách, “Ngươi cái nha đầu! Kêu ngươi đi mượn bạc sao còn ở đây nói đâu đâu, ca ca ngươi còn ở bên kia. Nhanh đi, nhanh đi... Di, trong nhà có khách à?”

Tiểu Hà vừa nghe là biết Giang Thị vừa rồi nghe thấy, dĩ nhiên hùa theo nói, có chút buồn cười lại không thể cười, “Bá mẫu, ngươi không biết, đây là Nhị thúc công nhà ta, vị này là Tam thúc công, trong nhà quang cảnh còn có thể, còn có vị này là Phan thúc thúc, buôn bán vải, cũng có chút sâu xa, đang lo mượn không được bạc phải không? Bọn họ đã tới rồi, cũng không nói chuyện gì, chỉ nói muốn đi cửa hàng bên kia, ta không cần phải mượn bạc, giải cứu ta lúc khẩn cấp.”

Giang Thị hiểu ý cười, thầm nghĩ nàng dâu này thật sự hợp ý mình, vô duyên vô cớ ba người lớn tới nhưng không có cách nào, nếu người đối với ta tốt ta tự nhiên là có ân tất báo, nhưng nếu gặp người muốn thiêu thân cũng không thể chùn tay, Tiểu Hà này có tâm tư biết tiến biết lui, Giang Sinh là người hàm hậu, hợp lại như vậy thật vừa vặn.

Nghĩ đến vừa lòng nên hơi mỉm cười, “Ai nha, thì ra là trưởng bối, ta đã nói Đại Lâm có phúc khí, một khi có chuyện là có người giúp đỡ, dù sao cũng là một nhà, thật đúng là làm phiền các ngươi giúp đỡ, mau đi xem, Tiểu Hà phải ở lại giữ nhà.”

Mặt Nhị thúc công, Tam thúc công lúc xanh lúc trắng, muốn từ chối mà không được, nghẹn hơi không ra được, đành hung hăng nhìn Phan Phú Quý.

Giang Thị còn ghét bỏ không đủ, “Tiểu Hà, nếu không... Lần trước còn thiếu ta hai lượng bạc, vốn không quá gấp, lần này có thân thích bực này, có thể nói Nhị thúc công ngươi gom góp, ta muốn cưới dâu, đang cần xài bạc a.”

Mặt Tiểu Hà đỏ lên, không biết trả lời thế nào.

Lúc này không cần nói, Nhị thúc công, Tam thúc công và Phan Phú Quý vội đứng dậy, còn ngồi nữa không biết còn náo ra chuyện gì, cửa hàng bên Đại Lâm xem ra không đi được, thật không hay ho, cố đưa ra khuôn mặt cười nhưng so với khóc còn khó coi hơn, “Vị tẩu tử này khách sáo, trong nhà ta còn có chuyện, không ngờ tới một hồi đã chậm trễ lâu như vậy, phải đi về thôi.”

Nhị thúc công, Tam thúc công cười có bậc thềm đi xuống, hùa theo muốn cáo từ.

Giang Thị liên thanh nhắc Tiểu Hà cảm tạ, còn ra vẻ dặn dò, “Đi cửa hàng bên kia ngàn vạn lần phải cẩn thận, ở bên ngoài vắng vẻ không thể gọi người được, ngươi cũng biết thương gia làm lớn như vậy không trông coi hết được, nên nuôi vài con chó dữ a, đều là ở trong rừng, nếu bị cắn không biết là tình trạng gì nữa, lỡ bị què chân nương Tiểu Hà càng áy náy...”

Vốn Phan Phú Quý muốn chờ Nhị thúc công, Tam thúc công cùng đi, nên khuyên giải an ủi một phen, tiếp đó tự mình qua bên kia tìm hiểu một chút, như vậy xem ra, mặc kệ chuyện chó dữ là thật hay giả, hai người bọn họ sao không cản lai, nước cờ của mình xem như đi kém, hoàn toàn thâm hụt tiền mua bán.

Nếu không phải thấy nhà bọn họ khá giả, hơn nữa mình buôn bán lỗ vốn, mới có ý nghĩ như vậy, dù sao Đại Lâm là người hàm hậu, vừa vào cửa có một đứa con, về sau còn không phải nữ nhi mình đương gia tác chủ, trợ cấp nhà mẹ đẻ ai có thể nói chữ không chứ? Nghĩ như vậy lòng hắn cuối cùng là dễ chịu một chút, bắt đầu khuyên giải an ủi rồi bước nhanh đi tới bên lão nhân.

Thấy bọn họ đi xa, Tiểu Hà phun ra một hơi, cười hì hì ngửa đầu hỏi Giang Thị, “Giang bá mẫu, ta phải đi mượn tiền trả ngươi hai lượng bạc?”

Giang Thị bước qua, chỉ vào trán Tiểu Hà, “Còn theo ta nói nữa, nhà các ngươi không nợ bạc ta, chỉ thiếu người thôi!”

Mặt Tiểu Hà nhất thời đỏ bừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.