Điền Viên Cốc Hương

Quyển 2 - Chương 67: Tính toán rơi vào khoảng không




Từ ngày từ rừng đào trở về, Tiểu Mãn khôi phục một ít tinh thần, ngoại trừ nói ít đi một chút, thì không có gì khác biệt. Vương Thị âm thầm thở dài một hơi, sau lưng nói cùng Hứa Thị, việc hôn nhân của Tiểu Mãn vẫn nên đợi sau này hãy tính, bằng không cô nương tâm trọng, nếu không hợp ý cũng mặc cho cha mẹ làm chủ, sợ tổn thương nàng.

Hứa Thị cũng đồng ý, còn có chút chuyện Hứa Thị không nói ra, là lúc Vương Thị đi theo sau xem Tiểu Mãn, Trần Thị đi lại qua, bị nàng nói mấy câu đuổi về, nàng càng cảm thấy chuyện không đơn giản, Trần Thị vốn là người không có lợi sẽ không làm, lúc trước nói là bên Ngọc Nga có người trong sạch muốn tìm khuê nữ, cho rằng lúc vui miệng nói nên không thèm để ý, nào ngờ thường xuyên quan tâm, không phải nàng xem thường Trần thị, nhưng biểu hiện rất không bình thường. Nàng không biết phải nói sao với Vương Thị, bây giờ Vương Thị hạ quyết tâm, thì không thể tốt hơn.

Hứa Thị thở ra nhẹ nhõm, "Như vậy là tốt rồi, Tiểu Mãn vừa nhìn là biết có phúc phận, chúng ta không cần lo lắng quá mức, chuyện cũng không gấp, tuổi vừa vặn, đâu thể nói chậm trễ là chậm trễ."

Linh Nga trở về nhà thấy Lí Hà Thị bực bội, nghĩ bên kia không có chuyện gì, dứt khoát lại ở mấy ngày, vừa lúc khuyên nhủ Lí Hà Thị, cũng yên long hơn.

Ngày ấy Cốc Vũ và An Cẩm Hiên đến trấn trên xem, ở trong y quán bận rộn một hồi, định đi nhà Nhị cô cô nhưng cũng không muốn đi. An Cẩm Hiên nói cũng đúng, hỏi thăm cũng phải một lúc, có hắn và Kinh Trập ở đây, chỉ để ý ở nhà chờ là được.

Về nhà Cốc Vũ cũng cảm thấy Tiểu Mãn có chút biến hóa, nhưng là gì nàng nói không ra, không nôn nóng bất an như trước đây, tựa hồ là... có chủ ý quyết tuyệt? Cốc Vũ thầm nói không tốt.

Linh Nga ở bên cạnh, Giang Thị cũng thường tới làm bạn, vài người tụ lại muốn nấu chút gì đó, nhưng cũng vội, một nhà có bốn đứa trẻ chạy tới chạy lui cần có người trông coi. Cần Nhi tuổi còn nhỏ, hơn nữa lại là bé gái, Hạ Xuyên cùng Tiểu Hàn, Đại Hàn đều nghe nàng, bốn người không sao ngồi ở trên ghế không nhúc nhích, nhìn đồ ăn trước mắt, nuốt nước miếng nhưng vẫn không nhúc nhích.

Tư thế giằng co lâu lắm làm người lớn ai cũng để ý, cuối cùng vẫn là Linh Nga ôm lấy Cần Nhi mới biết, thì ra lúc trước cầm đến một ít mứt tằm, vài đứa nhỏ nói là tằm cha mẹ đẻ ra bảo bảo về sau tự mình nuôi. Vì thế không dám cử động giống như gà ấp trứng, làm cho bọn họ vừa tức giận vừa buồn cười. Linh Nga tát Cần Nhi một cái, lại nhịn không được nở nụ cười.

Hứa Thị thấy bọn họ chơi vui như vậy, giật mình, "Về sau đưa Cần Nhi qua cho ta tốt lắm."

Linh Nga hé miệng cười, "Nàng ầm ĩ như vậy, ta không cần nàng."

Tiểu Mãn vừa khéo đi ra cửa phòng nghe được lời này, trong lòng cũng không phải tư vị, "Việc này cần suy nghĩ cẩn thận, bằng không đến khi bọn hắn lớn lại oán trách."

Mọi người không để ý, Tiểu Hà thần bí đi tới lôi Tiểu Mãn đi.

Như thế mấy ngày lại trôi qua.

Linh Nga không nhìn thấy động tĩnh gì, cùng Vương Thị nói vài câu chuẩn bị trở về nhà, sợ nãi nãi Cần Nhi làm lụng vất vả nhiều ngày nay mệt mỏi, bên kia chắc cũng nhớ Cần Nhi, dù sao cách không xa cũng dễ đi, muốn trở về cũng dễ dàng.

Vì thế thu thập này nọ, Vương Thị nói với nàng chờ buổi chiều để Tuyền đánh xe trâu đưa mẹ con nàng về nhà.

Lí Hà Thị nghe nói nàng muốn trở về nhà, ai thán một câu. Linh Nga biết nhiều ngày này nàng không thoải mái, nói: "Nương, ngài cũng không cần quan tâm quá mức, con cháu có phúc của con cháu, Nhị tẩu, Tam tẩu bình thường đều tốt, chỉ là Tiểu Mãn... Có chuyện gì, ngài không cần cùng nàng so đo, lúc đó chẳng phải nàng bị bức nóng nảy sao, cũng là bởi chuyện trước kia đối với các nàng không tốt đúng không? Ngày thường ngươi cũng nên ra ngoài đi dao, ôm tôn tử, không lo ăn uống, phải là lúc hưởng thanh phúc mới đúng."

Tính tình Lí Hà Thị bướng bỉnh, nhưng khuê nữ mình khuyên bảo vẫn có thể nghe vào một câu nửa câu, không nói thêm gì, cầm cái rổ lấy vài thứ cho Linh Nga.

Trương thị, Trần Thị lo lắng nhất là Ngọc Nga tới cửa, luôn lấy đồ trong nhà về, Nguyệt Nga và Linh Nga khá giả hơn, mỗi lần trở về đều mang bao lớn bao nhỏ đến, tuy ca ca tẩu tử đều ra riêng, nhưng mỗi nhà mỗi hộ đều có phần, cho dù lấy về nhà cũng chỉ là chút điểm tâm trứng gà, cho nên các nàng không cần thiết đề phòng.

Nghĩ cái gì sẽ đến cái đó.

Linh Nga tính toán buổi chiều đi về thì Ngọc Nga đến cửa.

Linh Nga trong lòng có chút vội, nhưng đã lâu không gặp mặt, nên đi qua chào hỏi, nào ngờ Ngọc Nga thấy nàng tuy thân thiện, nhưng cảm giác không quá thích hợp, nói mấy câu liền đi theo Trần Thị trốn vào phòng, cũng không biết thì thầm cái gì.

Linh Nga có chút giận, vừa trở về không từ mà biệt, ít nhất cũng chào hỏi cha mẹ một tiếng, cha ở nhà Lão Thiết Đầu chơi cờ, Lí Hà Thị ở gần ngay trước mắt, cũng không đi kêu một tiếng, liền đi theo em dâu vào phòng khoá cửa lại. Có gì chuyện tốt chứ! Bực bội, Linh Nga đi vào phòng Lí Hà Thị, ánh nắng chiếu qua căn phòng gỗ cũ kỹ, nảy lên ý nghĩ nhìn hòm xiểng của Lí Hà Thị.

Kết quả không thể ngờ được, đồ mình biếu không còn lại thứ gì, ngay cả tiền và vải vóc Nhị tẩu, Tam tẩu biếu, chỉ còn lại hai bộ xiêm y nương Cốc Vũ làm, trong thùng còn hai khối bạc vụn, nương ở nhà căn bản không tiêu xài gì, chẳng lẽ đều trợ cấp đi? Khi nào mới ngừng đây?

Linh Nga ngồi trên giường Lí Hà Thị, tức giận lại bất đắc dĩ, muốn đi ra nói Ngọc Nga mấy câu.

Thanh âm trong phòng Trần Thị càng lớn hơn.

Thì ra lần này Ngọc Nga tới là muốn kêu Trần Thị nói cùng bên kia. Trần Thị có chút không thoải mái, lười biếng ngấm ngầm hại người, nói đến chuyện tiền bạc.

Ngọc Nga khẽ cắn môi nói chờ sau khi xong chuyện sẽ cho nàng hai lượng, không biết sao còn lỡ miệng, Trần Thị là kẻ không buông tha người, hai người có chút lớn tiếng, giành công lao về phần mình, Ngọc Nga còn nói Trần Thị chút mạo hiểm đều không có, chuyện khó thì giao cho nàng, Trần Thị nói Ngọc Nga tham lam cắt xén bạc, mỗi lời đều châm chích đối phương.

Hai người sớm đã có mâu thuẫn, lần này tới không thấy có người ở nhà, hơn nữa không ai nhường ai, ở bên ngoài nghe giống như đang cãi nhau.

Trần Thị chửi thề một câu, "Mỗi lần còn không phải là ta lo, ngươi xem ngươi không làm cái gì hết, chỉ là đi mấy con đường, còn muốn cắt xén nhiều thế này, còn muốn lên mặt, bằng không chúng ta đi trấn trên giáp mặt đông gia kia nói rõ ràng!"

Ngọc Nga phi phi hai tiếng, "Không có ngươi ta vẫn được việc! Thật là lòng tham không đáy, nếu không là ta nói với ngươi, ngươi có thể nghĩ ra chủ ý này, còn có chuyện của Tuyền bên kia, đừng tưởng rằng ta không biết!"

Trần Thị nơi nào nhận thua, "Ta tham! Còn không biết là ai tham đâu! Truyền ra ta chỉ là người ngoài, còn ngươi, tiền cưới em gái mình cũng kiếm, cháu gái ruột của mình cũng muốn gả cho ông già, cũng không nhìn coi lão già sắp xuống lỗ, cũng không nói bà vợ thứ ba chỉ còn một hơi thở, vậy mà ngươi cũng được, ngươi mất mặt hay ta mất mặt!"

Hai người nói qua nói lại, thình lình cửa bị cây đập mạnh vào mở ra, là Linh Nga với vẻ mặt đầy tức giận.

Ngọc Nga tưởng tính tình Linh Nga vẫn hiền lành nhút nhát như xưa, tuy lời nói mới rồi bị nghe được có chút xấu hổ, nhưng không thấy những người khác, tưởng không sao nói, "Linh Nga, ngươi làm gì? Làm ta giật mình nhảy dựng, không phải nói muốn về nhà sao?"

Trần Thị cũng không nói gì nữa.

Tay Linh Nga phát run, chỉ vào các nàng run rẩy nói, "Các ngươi nói, các ngươi nói! Lại làm chuyện tốt gì?"

Ngọc Nga thấy Linh Nga kích động như vậy, liền nở nụ cười, "Không gì, đến lúc đó ta tỉ mỉ nói với ngươi."

Linh Nga cắn môi, có chút không thể nhịn được nữa, "Nhị tỷ, ta còn gọi ngươi một tiếng nhị tỷ, ngươi tự mình nghĩ chuyện ngươi đã làm, ngày ta xuất giá, bên Triệu gia không bàn tính rõ ràng sao? Các ngươi vụng trộm đổi thành chân giò gỗ. Vốn thuận lợi vui vẻ xuất giá, người ta cũng không phát hiện gì, sau khi ta vào cửa lúc cùng bà bà nhàn thoại mới biết được, ngươi là chị ruột của ta a!"

Ngọc Nga có chút thẹn thùng, nhưng vẫn mạnh miệng, "Ta đâu biết đâu, cũng không phải do ta thu xếp."

Nước mắt Linh Nga chảy xuống, chỉ vào Trần Thị nói, "Các ngươi đừng tưởng ta không biết, lúc đó chọn mua không phải là ca ca tốt của ngươi sao? Tâm tư thu xếp cao thấp hoàn hảo, Nhị tỷ, nếu không là ngươi cùng nương nói thì có thể trộm long chuyển phượng sao? Đã xảy ra ta cũng chấp nhận, nghĩ các ngươi không khá giả, nhiều năm qua không nói các ngươi, hai người các ngươi có tự nhìn lại mình không? Nhị tỷ! Ngươi nhìn một cái đi, ngươi nhìn xem hòm xiểng nương còn lại gì sao? Ngươi có thể an tâm qua ngày sao? Mình có tay có chân bây giờ muốn tính kế trên đầu cháu gái mình! Tiểu Mãn chọc ghẹo gì ngươi? Ông trời đang nhìn, thanh thiên nhật nguyệt đang nhìn chằm chằm, các ngươi không sợ mất tay gãy chân!"

Trần Thị thấy Linh Nga nói đến nói đi chỉ nói Ngọc Nga, thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Đều là ý của nhị tỷ ngươi, ta ở thôn trang đâu thể mưu tính nhiều như vậy!"

Trong tay Linh Nga còn cầm một đôi đế hài không biết Lí Hà Thị là lúc nào, ném vào mặt Trần Thị, "Ngươi không cần phủi bỏ trách nhiệm! Nuôi không quen bạch nhãn lang! Ngươi nói ngươi gả vào nhà họ Lí chúng ta đã làm chuyện tốt gì! Cũng đừng tưởng không có người biết, Nhị tẩu, Tam tẩu đều nhường các ngươi mọi bề, cuộc sống khá hơn một chút là muốn giúp đỡ các ngươi, bây giờ thì tốt rồi, tính kế lên đầu nhà mình, ngươi ở bên ngoài dám nói sao. Chỉ biết khi dễ người nhà thôi!"

Hai người kia vốn đuối lý, thấy Linh Nga phá vỡ mưu tính của mình, các nàng đều muốn tận lực che giấu đi.

Ngọc Nga một bước ra cửa, "Ta không cùng ngươi nói, nha đầu ngươi ăn cái gì mà nói bậy bạ, trong nhà ta còn có chuyện."

Linh Nga ngăn cản không cho đi, muốn đem sự tình nói rõ ràng, đẩy tới đẩy lui, không có sức như hai người, Linh Nga xoạch một tiếng té ngồi trên đất.

Vừa vặn Hứa Thị ôm Cần Nhi đang ầm ĩ muốn gặp nương vào cửa, nhìn thấy như vậy, Cần Nhi khóc lớn lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.