Điền Viên Cốc Hương

Quyển 2 - Chương 47: Không thấy Hạ Xuyên




Cuối thu mát mẻ, trởi trong xanh cao vút.

Ruộng lúa đã cắt xong chỉ còn lại rơm rạ chất đống khắp nơi. Lúa mùa thu gặt xong sẽ không giữ nước, qua nắng gió, đất cũng mềm mại, ruộng vườn trở thành khu vui chơi thiên nhiên. Bọn nhỏ trong thôn trang mỗi ngày lăn lộn ở vùng đất bùn mềm nhũn hốt lên phơi nắng, có đứa đụng vào đống rơm rạ bổ nhào, vừa dựng lại đống rơm, vừa khanh khách cười không ngừng.

Toàn bộ thôn trang hiện tại vội vàng lo đại sự sửa cầu, còn lại không có gì, chỉ còn chờ mùa đông mừng năm mới. Bọn nhỏ không cần phải nói, cả ngày ầm ĩ không có người quản.

Vì thế, thôn trang thường xuyên truyền đến tiếng mắng như có như không của phụ nữ, không có phẫn nộ cùng tự trách, chỉ là một loại giận dữ thân thiết thôi, "Đồ ranh con, lại lăn lộn ngoài ruộng, đống rơm rạ của của ta đã bị các ngươi làm tan tác, lần tới thấy xem không đánh các ngươi!" Lần tới thật sự gặp, cũng chỉ là giận muốn đuổi, một đám nhóc như chim chạy khắp nơi, bị đuổi thế nào đều cười ha ha, không nơi nào không có tiếng trẻ ầm ĩ.

Cốc Vũ mặc vào một cái áo đơn, thân mình có vẻ cao hơn, lúc này nàng hy vọng mình có thể nhỏ một chút, nhỏ đến tuôi không có giới hạn của giới tính, đi theo một đám nhóc tại đây lăn lộn phơi nắng, cười phô hàm răng trắng như tuyết nhìn bầu trời mùa thu xanh thẳm. Tuổi này, theo như thôn trang đã có thể đính thân, sẽ không có người ra ngoài hồ nháo. Cốc Vũ thầm thở dài, chung quy do mình là lo xa, nghĩ nhiều.

Gần đây An Cẩm Hiên liên tiếp về nhà, nói là trong cửa hàng lại có một tiểu nhị, hắn không cần mỗi ngày đều đi. Cốc Vũ rất ngạc nhiên, luôn thấy mình có vấn đề gì muốn hỏi hắn, nhưng lúc đến bên hắn muốn há mồm hỏi lại không nhớ rõ mình muốn biết cái gì, đành phải từ bỏ.

An Cẩm Hiên cũng cẩn thận, lúc đi bờ sông lấy nước gặp Cốc Vũ vừa giặt quần áo vừa ngây người nhìn đồng ruộng, đăm chiêu đi về. Chờ Cốc Vũ đi về vẫn không yên lòng, liền hỏi nàng. Cốc Vũ thở dài, "Thật ra ở thôn trang cũng thú vị, nhưng chúng ta chưa từng chơi đùa ở thôn trang, mà khổ cực từ đầu tới đuôi lại ăn qua một lần."

Nghe giọng điệu tang thương của Cốc Vũ, An Cẩm Hiên buồn cười và không hiểu, "Lời không đầu không đuôi này có ý gì?"

Cốc Vũ bất đắc dĩ cười, gãi đầu nói, "Ta cho rằng cuộc sống thôn trang không phải là đông gia dài, tây gia ngắn, lời đồn đãi bay đầy trời, thiếu ăn thiếu mặc tin tức bế tắc, mỗi ngày vì ngày tháng mà phát sầu, đây là đau khổ, chúng ta đã ăn qua. Trước kia ta nghe người ta nói hồi nhỏ ở thôn trang chơi rất vui, nào là đi ra đồng thả diều, sau này ta đọc sách còn nói là đi câu cá câu tôm, đi ra ruộng vụng trộm hái gì đó của người ta rồi coi diễn, mọi thứ nghe rất vui, ta cho tới bây giờ cũng chưa trải qua." Kỳ thực Cốc Vũ cũng không có khái niệm gì, đơn giản là muốn trải quả cuộc sống như trong kịch dân dã lúc trước mình học qua, cảm thấy đi hái trộm gì đó ăn tương đối ngon thôi.

An Cẩm Hiên đột nhiên bật cười, "Đó là ngươi cho là ngày tháng ở thôn trang như thế thôi, hiện tại qua không tốt sao, nơi nào còn có ý nghĩ đó, thôn trang không có người làm sinh ý, còn không phải ngươi làm? Cuộc sống mỗi người không giống nhau. Như thế này không tốt, không cần nghĩ người ta tốt ra sao..."

An Cẩm Hiên còn chưa nói xong, Lí Hà Thị vội vàng chạy vào sân, "Hạ Xuyên ở trong nhà sao?"

Cốc Vũ thấy thần sắc nàng khác thường, lắp bắp kinh hãi, Hứa Thị hỏi, "Không phải nói hôm nay ở bên kia sao, Tiểu Hàn, Đại Hàn cũng ở bên đó a, sao lại qua đây tìm?"

Lí Hà Thị lúc đó gấp đến chảy nước mắt.

Cốc Vũ vừa thấy vội kéo nàng, "Nãi nãi, ngươi đừng vội, ngươi trước tiên nói chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng đi tìm. Không chừng ở sau nhà. Nắng gắt quá bọn họ đi chỗ râm mát cũng là bình thường." Kỳ thực trong lòng nàng so với ai gấp hơn, nhưng nếu không làm cho Lí Hà Thị an tâm nói chuyện xảy ra, mọi người càng không biết làm gì.

Lí Hà Thị vỗ đùi nói: "Vừa rồi Hạ Xuyên ở bên kia, cùng Tiểu Hàn, Đại Hàn cùng nhau chơi, ba người còn kéo thùng nhỏ lấy nước, ta còn cố ý để một cái thùng nước to nơi đó, nghĩ bọn họ muốn chơi bùn nước gì đó. Một hồi lại thấy bọn họ tìm được một cái cuốc nhỏ Giang mang về, ở trong sân không biết làm gì, cũng không biết thả cái gì  trong thùng, Tiểu Hàn, Đại Hàn tại kia chơi cái gì... cái gì hòa thượng nâng nước..."

Nếu không vì đang sốt ruột Cốc Vũ sẽ cười, lời này nàng từng nói qua, ai ngờ ba tên nhóc kia để bụng.

Lí Hà Thị tiếp tục nói: "Lập Thu kêu ta đi tìm cho nàng mẫu thêu, vốn đặt ở trong rương đột nhiên tìm không thấy, lấy rương đổ ra, lại thấy ở bên kia..."

Cốc Vũ không quan tâm Lập Thu mẫu thêu gì đó, chỉ là thấy Lí Hà Thị dong dài quá mức lợi hại, có chút chịu không nổi.

Hứa Thị càng nóng vội, hai đứa con trai của mình ở nơi nào còn không biết, "Nương, ngươi đến cùng nói bọn họ đi chỗ nào? Này vạn nhất rơi vào chỗ nào phải làm sao?"

Lí Hà Thị lắc đầu, còn đang đắm chìm trong lời trần thuật của mình, "Ta vừa ra tới bọn họ đã không thấy tăm hơi, ta còn tưởng đến bên này."

Hứa Thị vừa nghe nóng nảy, thật vất vả có hai đứa con đang tốt lành tự nhiên không thấy. Đây chính là gốc rễ của nàng.

Cốc Vũ cũng gấp, Hạ Xuyên là gốc rễ của cha mẹ. Nàng nghĩ đến thùng nhỏ, cái cuốc nhỏ, bên trong thùng có thể đựng đồ.  Cốc Vũ trong lòng có nghi điểm, "Nhị bá mẫu, ngươi không cần gấp, ta kêu bọn hắn cùng nhau đi tìm, Hạ Xuyên trước kia từng bị sặc nước, chắc không dám ra bờ sông vọc nước, không cần lo lắng. Ta nghĩ có phải đi ra ruộng làm gì không? Bên ngoài vắng vẻ như vậy, phân công nhau đi tìm sẽ biết."

Hứa Thị không nói thêm, xoay người đi ra ngoài, Cốc Vũ giữ nàng lại, "Nhị bá mẫu, ngươi không cần gấp, ngươi ra bờ sông tìm, ta gọi nương ta, tỷ tỷ và Đại Lâm ca bọn họ phân công nhau đi tìm, lỡ té chỗ nào cũng không tốt, bất luận tìm được hay không, đến lúc đó tập trung ở cầu là được."

Hứa Thị đáp ứng chạy đi. Cốc Vũ kêu Vương Thị, Tiểu Mãn bọn họ, vài người phân công nhau đi tìm. Tiểu Hà, Trần Giang Sinh, Giang thị bọn họ cũng đi qua. Một người vội vàng đi ra đường, người qua lại thôn trang nghe nói không thấy Hạ Xuyên bọn họ, không kịp buông cuốc đòn gánh trong tay, vội theo đi tìm.

Nhiều người tìm tới tìm lui, trong lòng Cốc Vũ thoáng xác định, cùng An Cẩm Hiên một đường chạy vào rừng đào.

Toàn bộ rừng đào cũng không có ai, tìm một lần lại đi ra phía cầu. Cầu vẫn là cái cầu đơn giản, ba đứa trẻ không dám đi qua mới đúng, nên không quan tâm phía bên kia, vùng ruộng đồng chung quanh đều là người, càng ngày càng nhiều người gia nhập đội ngũ tìm người, tiếng hô chung quanh vang dội, nhưng vẫn tìm không thấy Tiểu Hàn, Đại Hàn và Hạ Xuyên.

Trong lòng Cốc Vũ như bị mèo cào, tuy nàng thường nghĩ không thể quản hắn quá mức, cái gì đều muốn cùng hắn nói, có đôi khi gấp cũng mắng qua, hiện tại thật hối hận, vạn nhất thật sự không thấy phải làm như thế nào cho phải. Cốc Vũ bi thống kêu, "Hạ Xuyên "

Nương Khánh Nhi tử ruộng trở về, "Cốc Vũ, ngươi đang tìm Hạ Xuyên hả? Hắn dắt theo Tiểu Hàn, Đại Hàn ở trong ruộng của ta bắt chuột đồng, ba đứa nhỏ mới bây lớn các ngươi cũng yên tâm để bọn họ ra ngoài một mình. Ta thấy cũng buồn cười, chút sức đều không có, tìm được một bờ ruộng đã dùng cái cuốc ra sức cuốc, Tiểu Hàn, Đại Hàn đi múc nước, khiêng nửa ngày cũng không nhúc nhích, nơi nào bắt được con chuột, ta nói bọn họ không nghe. Hạ Xuyên lớn hơn một chút, ta muốn hỗ trợ cũng không chịu, ta chất xong đống rơm, thấy các ngươi không có ai đi đón bọn họ nên nói dẫn bọn hắn trở về cũng không chịu, định gọi các ngươi đi qua thì nghe ngươi kêu. Đi thôi, ngay tại đầu ruộng bên kia của ta, chỗ lúc trước ta trồng củ từ."

Cốc Vũ thoáng nhẹ lòng, ít nhất là biết ba tên nhóc này không có gì đáng ngại, đang tốt lành dám tự mình chạy ra ruộng bắt chuột, thật là mấy tên quậy! Cốc Vũ biết mảnh ruộng nương Khánh Nhi trồng củ từ, vì thế nhìn nàng nói: "Thẩm, chúng ta đi ra ruộng, còn phiền ngươi thấy mọi người thì nói một tiếng, để nương ta bọn họ đến xem, cũng không tiện phiền toái người thôn trang."

Nương Khánh Nhi nhận lời rồi đi, miệng lầm bầm, người nhà này làm ra những chuyện không bình thường, đứa nhỏ chỉ cảo bằng quả bí đao đã đi bắt chuột.

Cốc Vũ nháy An Cẩm Hiên một cái, hai người cười cười, đi qua cái cầu đơn giản là tấm ván gỗ, thẳng đến ruộng trồng củ từ của nương Khánh Nhi, thấy dấu vết đào động chuột đồng, nhưng không có thùng gỗ nhỏ, cũng không có cái cuốc, bóng dáng ba đứa nhỏ cũng không có.

Cốc Vũ kêu to, cũng không có lời đáp lại, trong lòng bắt đầu nóng nảy, "Cẩm Hiên ca, ngươi nói bọn họ đi nơi nào? Không phải ở trong này canh chuột đồng, cái gì mà bắt chuột đồng, ý tưởng đó ở đâu ra?"

Hai người tìm trong phạm vi mảnh ruộng đó nhiều lần, kêu kêu rát cổ họng vẫn không có người trả lời, phải làm sao bây giờ? Trời đất bao la bát ngát, thanh âm mơ hồ ở trong gió, thoáng chốc đã bị thổi tan tác.

Một lát sau, Vương Thị và Lí Đắc Tuyền tới, sau nữa là Tiểu Mãn, Tiểu Hà và Đại Lâm, Giang và Trần Vĩnh Ngọc, cuối cùng mới là Hứa Thị, ai cũng hưng trí vội vàng, ào ào hỏi Cốc Vũ, "Không phải nói tìm được bọn họ sao?"

Cốc Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, không có cách nào, càng lo lắng hơn, "Vừa rồi nương Khánh Nhi thấy bọn họ ở đây canh chuột đồng, thấy không có người lớn muốn dẫn bọn hắn về, bọn họ cũng không để ý, rồi kêu chúng ta tới, khi chúng ta đến thấy cái động này bị đào lên, nhưng không có bóng dáng ai, chúng ta tìm khắp nơi nhiều lần cũng không có gặp.

Mọi người đứng nhìn nơi đã đào xới qua, nước mắt Hứa Thị chảy ra, "Sẽ không là lúc chuẩn bị đi về từ trên cầu ngã xuống chứ, mấy đứa trẻ nhỏ như vậy đâu có biết bơi, bằng không sao tìm không thấy..."

Nghe như vậy, Trần Vĩnh Ngọc và Tuyền huynh đệ đi dọc bờ sông tìm, người còn lại phân tán bốn phía, lại từ đầu tìm lại một lần.

Cổ họng Cốc Vũ có chút đau, lại thấy thái dương đang ngã về tây, có chút nản lòng, lạch cạch ngồi xuống đống rơm đã bị đảo loạn, toả hơi ấm dào dạt mềm mại, đã nhiều ngày muốn đứng ở đống rơm rạ phơi nắng, nhưng hiện tại trong lòng hoàn toàn không có tư vị, thậm chí còn nghe thấy con chuột ở bên trong xèo xèo kêu hai tiếng, sợ tới mức nàng nhảy dựng lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.