Chuyện một Bộ đầu vào ở nhà Cốc Vũ đa số người thôn trang đều biết đến. Đúng như bọn họ dự liệu, không có người tới cửa gây chuyện cũng không có người ở bên ngoài nói bàn ra tán vào. Chẳng lẽ mọi người không dám chọc Bộ đầu, hay là nhà Cốc Vũ ở thôn trang có thanh danh, người ta sẽ không nghĩ bậy hoặc nghĩ bậy cũng không dám nói lung tung?
Vô luận như thế nào đây coi như là một chuyện tốt. Người thôn trang trước hết là tò mò, thường tìm cớ vào nói hai câu, đa phần là muốn nhìn người trong nha môn, không nhìn thấy gì đặc biệt, lại nói Thạch Bộ đầu thường xuyên xuất hiện ở thôn trang, lâu dần thành việc không đáng bận tâm. Tận lực giải quyết một ít lông gà vỏ tỏi cũng ào ào tìm tới cửa, cái gì má chồng không vừa mắt nàng dâu, mất trứng gà linh tinh đều tìm đến, càng kỳ quái hơn là nương Nhị Căn, trong nhà heo không ăn cũng tới cửa hỏi.
Thấy thế cả nhà đều dở khóc dở cười, Tiểu Mãn bất đắc dĩ nói: "Bá mẫu, heo không ăn cũng đến tìm người ta, chẳng lẽ là muốn đóng gông heo của ngươi sao?"
Cốc Vũ ở một bên vui sướng khi người gặp họa cười trộm, "Có gì không được, người ta là Bộ đầu có bản lĩnh, bá mẫu có thể gọi hắn đi điều tra vì sao heo không ăn, không chừng là bị ai không cẩn thận cho ăn cái gì, hoặc bị chó dọa? Tóm lại rất nhiều nguyên nhân, cùng đạo lý tra án thôi, dù sao người ta có rất nhiều thời gian, dù không giống tra án nhưng cũng có thể tra heo đi."
Lời còn chưa dứt Tiểu Hà phốc một tiếng, nhịn không được cười ha ha, Cốc Vũ cũng cười theo, cuối cùng vẫn là Cốc Vũ cười quá cút vào lòng Hứa Tần Thị kêu nàng xoa bụng.
Tiểu Mãn giận liếc các nàng một cái, "Các ngươi hai người thật là điên, có gì đáng mà cười thành như vậy, không chừng ngươi ta thật sự đến tra án thì sao?"
Không cần Cốc Vũ mở miệng, Tiểu Hà cũng nói: "Tiểu Mãn tỷ ngươi cũng nói là không chừng? Nhiều án như vậy không đi tra, ta không thấy gì, mỗi ngày ngốc ở nhà nếu không ra ngoài đi dạo, ngươi nói đúng không Bộ đầu? Huống hồ lúc trước nhà chúng ta bị người ném chết gà cũng không thấy hắn tới a."
Thạch Bộ đầu ở một bên cứng miệng nói không nên lời, nhưng cũng không biết xấu hổ, tựa hồ gặp nhiều trường hợp như vậy, thật lạnh nhạt, khom người cùng Vương Thị nói chuyện.
Cốc Vũ xuy một tiếng bĩu môi nói: "Cũng không biết học từ đâu, còn tuổi nhỏ giả bộ thâm trầm, nơi này cũng không phải công đường."
Thấy Cốc Vũ và Tiểu Hà đối đãi Thạch Bộ đầu như vậy, Tiểu Mãn rất băn khoăn, chỉ tiếc nàng không tiện nói gì. Chỉ có thể ý tứ nhìn Thạch Bộ đầu, nào biết hắn vừa vặn nhìn qua, gật đầu, bộ dáng không có để ý, làm nàng yên lòng.
Cứ như vậy không mặn không nhạt qua hai ngày.
Trần Vĩnh Ngọc đến thỉnh Thạch Bộ đầu, thuận tiện cùng Lí Đắc Tuyền, Lí Đắc Giang vào nhà, cố ý giao phó kêu Giang thị và Trần Giang Sinh ngốc ở bên cạnh.
Đoàn người trở lại sân, Trần Vĩnh Ngọc nhìn ra cửa sân, thấy không có người khác, muốn đóng cửa lại.
Thạch Bộ đầu lại nói: "Không cần, như vậy không chừng có người nghe lén, mở rộng như vậy, có người vào là thấy được, không ngại."
" Tiểu Thạch nghĩ chu đáo." Lí Đắc Tuyền nói.
Trần Vĩnh Ngọc kỳ quái nhìn Lí Đắc Tuyền, sao Thạch Bộ đầu lại biến thành Tiểu Thạch. Nhưng Thạch Bộ đầu lại gật đầu, "Không ngại, là ta nói Tuyền thúc kêu, vốn ta gọi Tiểu Thạch, cha ta lúc đó nghĩ lớn một chút đặt lại tên khác, nhưng rồi quên đi, cũng may Thạch Bộ đầu cùng Tiểu Thạch cũng chỉ kém một chữ."
Mọi người cười cười.
Lí Đắc Giang âm thầm thán phục trong lòng, Tiểu Thạch không kiêu ngạo, tuổi không lớn làm chuyện gì cũng cẩn thận, nói cười như vậy khiến cho mọi người yên lòng, một khi yên tâm tự nhiên có thể mở miệng nói chuyện.
Trần Vĩnh Ngọc gật đầu nhìn Tiểu Thạch, rồi nói: "Tiểu Thạch, Thạch Bộ đầu, vẫn là kêu Tiểu Thạch trôi chảy hơn. Ngươi cũng ở nhiều ngày rồi, chúng ta thực không có giấu giếm ngươi, chuyện đã như thế, địa phương ngươi cũng xem qua, đây xem như chuyện lớn, hội dâng hương cũng không biết kết quả ra sao, nếu lúc này bắt người chỉ sợ bên nha môn sẽ có người kêu oan."
Tiểu Thạch trầm mặc không nói, đến đây là để điều tra chuyện hội dâng hương. Có người ở Tiểu Tiền Trang nhỏ bẩm báo nha môn, nói ở thôn trang có người bắt cóc con bọn họ. Bắt cóc trẻ con là đại sự, chẳng lẽ còn có thể cướp người sao? Lúc đó Tiểu Thạch cảm thấy có cổ quái, đưa ra nghi vấn mới biết chuyện không đơn giản như vậy, hắn nói đứa bé, chính là ở Đào trang, đã hơn một tuổi, kêu Lí Thiên Bẩm, trẻ con hơn một tuổi người khác làm sao bắt cóc? Nghe khẩu khí tựa hồ chuyện đã qua thật lâu, như vậy càng không có khả năng, đứa bé lúc đó chẳng phải càng nhỏ? Vì sao hiện tại mới đến nói?
Đến lúc này đã nghĩ kêu toàn bộ người Đào trang đến hỏi, nhưng chuyện như vậy tồn tại đã lâu, không thể đưa tới nha môn, còn không biết rước lấy chuyện gì, nhưng không làm cũng không được.
Đình Trưởng cân nhắc tới lui, là Tiểu Thạch ra chủ ý, Đào trang nghe rất quen tai, thừa dịp thời gian này không có chuyện gì, để mình đến ở mấy ngày, thăm dò tình huống trở về làm việc cũng tốt.
Nếu là trước đây, Tiểu Thạch làm việc sẽ không nóng vội như vậy, lúc này không biết vì cái gì, luôn cảm thấy mình muốn đến xem. Chờ hắn chuẩn bị từ trong gói đồ lục ra một hầu bao thêu chuỗi dây leo, bỗng nhiên nhớ tới một cô nương, quay đầu liếc mình mỉm cười, ánh mặt trời chiếu trên người nàng thật rực rỡ.
Hắn nói với chính mình, có lẽ đi vì nụ cười rực rỡ này.
Thời gian hắn ở đây, nghe Tuyền huynh đệ còn có Lí chính nói như vậy, biết rõ ràng mọi chuyện, ngay cả hội dâng hương cũng biết đại khái.
Hắn thầm thở dài một hơi, bất giác nói, "Sự việc này thật khó xử."
Vì lúc trước Lí Đắc Giang không có con nên càng cảm khái, "Nói đến cùng cũng là chuyện nhà của Tam thúc, Thiên Bẩm là tên của cháu Tam Thúc, sao lại ra chuyện như vậy, nói đến cùng người bên kia có ý đồ gì, lại nói đứa bé này không chắc là người nhà họ, tuy cha Thiên Bẩm chưa biết sống chết ra sao, nhưng chuyện trong nhà ai biết rõ ràng."
Tiểu Thạch có chút khó xử, chuyện như vậy không phải là lần đầu tiên, trước kia cũng có người vì hội dâng hương đi kêu oan, chỉ là được khuyên nhủ. Bây giờ làm lớn chuyện hắn mới đến, trước kia không rõ, hiện tại có chút hiểu, lúc trước trong nha môn thấy người nọ khóc sướt mướt kêu trời kêu đất cảm thấy đáng thương. Lúc này ở đây lại cảm thấy nếu cố tình chia rẽ nhà người ta nghiệp chướng càng nặng nề, nhưng làm tới cũng không biết đứa bé là ai, nhất thời nhức đầu.
Trần Vĩnh Ngọc thấy hắn do dự, ngập ngừng nói: "Vốn không có chuyện như vậy, hay là đi Liễu Bá Tử? Ta thấy nương Thiên Bẩm cũng không phải loại người như vậy, thật là thanh quan khó phán việc nhà, nếu thật người ta làm phải làm sao bây giờ? Nếu bị chia rẽ, cả nhà Tuyền Tam thúc làm sao sống?"
Tiểu Thạch cũng gật đầu, "Mạng người quan trọng, nhưng chuyện này so với mạng người càng khẩn cấp hơn, bằng không sẽ không tới đây, nếu nghĩ sai không biết sẽ hại biết bao nhiêu người, không nói Đào trang các ngươi nhà không giống nhà, nếu hội dâng hương có một điểm sai trái, xử án càng phán không rõ ràng."
Cuối cùng Trần Vĩnh Ngọc cùng Tiểu Thạch nói: "Ngươi xem như vậy được không, đem chuyện ở đây nói với Đình Trưởng, hội dâng hương qua nhiều năm như vậy, không xảy ra chuyện gì. Chuyện lần này, tốt nhất không nên để lộ ra. Còn nữa khuyên nhủ người kêu oan, đứa bé này sinh ra từ bụng mẹ, bà đỡ đẻ có thể làm chứng, dựa vào cái gì nói là con của hắn, nếu tính như vậy, chẳng phải về sau đều rối loạn, lời thật mất lòng, lúc Giang chưa có Tiểu Hàn, Đại Hàn, cũng không thể xem con người ta là con mình đi."
Đề cập đến người họ Lí liên lụy đến toàn bộ thôn trang, càng trọng yếu hơn là đứa nhỏ tên Thiên Bẩm, nói đến cùng là cháu của mình, lúc Lí Đắc Giang nói chuyện tự nhiên sẽ thay bên này suy nghĩ, "Lúc đó đại tỷ không nhắc qua sao, người đi hội dâng hương không cần thông báo tên họ lai lịch, có phải là sai rồi? Bên kia có gì để nói?"
Tiểu Thạch khó xử, hắn đã tự mình chèo xuồng đi qua Liễu Bá Tử, chỉ thấy cành liễu khắp nơi, nghe nói hội dâng hương năm nay cũng vừa qua đi. Hắn lúc đó có chút đỏ mặt, may mắn là một người đi, chèo xuồng vào giữa hồ sen, ngây người một lúc lâu mới đi về.
Lúc này nghe Lí Đắc Giang nói như vậy, Tiểu Thạch lắc đầu, "Không khó, quy củ là người định, dĩ nhiên cũng do người phá vỡ, hai người sống, nhắc tới chút cũng không có người biết."
Thảo luận không có kết quả.
Cuối cùng mọi người đều có chung nhận thức, tạm thời không cần lộ ra việc này, cũng không cần để nhà Tuyền Tam thúc biết, miễn cho cuộc sống cả nhà loạn thất bát tao. Tiểu Thạch đi về trước đem sự tình nói rõ ràng cùng Đình Trưởng, đến lúc đó nếu có biến hóa gì, Tiểu Thạch lại tới nơi này cùng mọi người trao đổi xem phải làm sao.
Cuối cùng việc bắt cóc trẻ con vạn lần không thể phát sinh, bằng không sẽ không đơn giản là một đứa bé như vậy, con Lí gia bị người cướp đi, vô luận là gia tộc họ Lí hay người Đào trang đều không đáp ứng, nói không chừng người hai thôn sẽ đánh nhau, đến lúc đó hậu quả càng nghiêm trọng hơn.