Điền Viên Cốc Hương

Quyển 2 - Chương 28: Khởi công




Kinh Trập nghe An Cẩm Hiên kêu, xoay người lại, ôn nhuận cười rồi gật đầu, "Chuyện này đã biết từ hôm qua, lúc đó chúng ta đã đi xem, nghĩ lại không cần đi nhiều chặng đường phí công, nên hôm nay mới trở về, buổi trưa hôm qua hai chúng ta đi qua bên tiểu cô cô."

Cốc Vũ vừa nghe An Cẩm Hiên nói như vậy, tựa hồ mỗi chuyện đều dính líu với nhau, ý nghĩ choáng váng hồ hồ, rất nhiều chuyện còn chưa kịp tiêu hóa, nhưng thấy bọn họ cảm thấy yên tâm hơn, chắc là có biện pháp, bây giờ nghe được Kinh Trập nói tiểu cô cô, nhất thời không phản ứng kịp, "Ngươi đi tiểu cô cô làm gì?"

An Cẩm Hiên kéo Cốc Vũ, chỉ vào chân Kinh Trập, "Ngươi thật đúng là vội đến hồ đồ, ngươi nhìn đó là cái gì? Người có sẵn lại không nhờ, không tìm tiểu cô cô ngươi vậy ngươi nói tìm ai?"

Cốc Vũ chậc một tiếng, vỗ ót thầm mắng mình xuẩn, Linh Nga từng đưa tới nhiều bình như vậy, sao mình không nghĩ tới đi qua bên nàng đặt chứ, "Vậy các ngươi đặt bình rồi? Như vậy lúc chúng ta trả bạc có thể không thanh toán tiền trước?"

Kinh Trập gật đầu, thoáng nhìn cái bình trên đất, rồi nhìn Cốc Vũ nói: "Bình không là vấn đề lớn gì, là sinh ý của tiểu cô cô, chúng ta qua đặt bọn họ cũng nguyện ý, nói là chuyện mua bán lớn, ngươi cũng biết giao tình lúc trước của cha và Triệu gia, bọn họ nói chúng ta cứ việc lấy về dùng, chuyện tiền bạc tính sau. Bình không còn là vấn đề, ngươi quên chuyện đường mạch nha sao, lúc trước tiểu cô cô cầm về ngươi còn thích ăn, là con gái lớn Triệu gia tự mình ngao chế bán. Nói là thân thích nhưng cách một tầng, ta nghĩ hôm nay về trước coi các ngươi ở nhà trù bị như thế nào, làm thử một vò mứt đào cho ta mang đi cùng tiểu dượng đi qua nói chuyện." Nói xong thấy ánh mắt Cốc Vũ có nét buồn lo, vỗ bờ vai nàng: "Yên tâm, đều là người một nhà, mặc dù là giá cả không sai biệt lắm, có thể để chúng ta đặt cọc trước một nửa rồi thanh toán sau coi như đã giải quyết vấn đề chúng ta."

Hôm đó, theo lời của mọi người, Cốc Vũ làm một nồi mứt đào, Kinh Trập lần đầu tiên ăn, ăn xong khen không dứt miệng. Nghe Cốc Vũ bọn họ nói là đi tìm người làm việc, Hứa Tần Thị lại thu thập một ít hoa hồng hoa tương, quả đào cũng ngâm một vò, đều để Kinh Trập mang đi, nói là thăm người thân cũng tốt, nói là tặng lễ cũng xong. Tóm lại một phần tâm ý của người nhà.

Trước khi đi, Lí Đắc Tuyền kêu Kinh Trập vào trong phòng, hai người nói một hồi mới đi ra. Cuối cùng Lí Đắc Tuyền vẫn cứ lo lắng, nghe nói Kinh Trập chạm trán Triệu gia ở trấn trên, lúc đưa Kinh Trập đến trấn trên, thấy người của Triệu gia mới đứng dậy đi về.

Người ở thôn trang cũng bận rộn, đầu tiên Trần Vĩnh Ngọc để cha Đại Trụ đi trông coi rừng đào, nếu ai giở trò xấu ném bậy quả đào thì bắt trở về.

Bên này Trương thị lại phá lệ tới cửa, cười nói nhà mẹ đẻ có huynh đệ chuyên môn xây bếp cho người ta, nói không chừng có thể giúp, Cốc Vũ có ý bỏ qua một bên, nhưng nhất thời không có cớ từ chối, nếu đồng ý nếu bếp lò xảy ra vấn đề lại trì hoãn đại sự, không đồng ý lại còn mặt mũi của Lí Hải, không nỡ bác bỏ đại bá phụ thành thật này.

Đang lúc khó xử, Lí Đắc Giang đã mang thợ thủ công về, Cốc Vũ đành phải nói là không có cách nào, đây là lúc vội vàng, nên phải cần một nhóm người như vậy, nói xong nàng thấy vẻ mặt thất lạc của Trương thị và Lí Hải, không nghĩ làm lạnh lòng đại bá phụ, vì thế để bọn họ giúp đỡ ở sân trước, có chuyện gì thì giúp một tay, nhiều không có, một ngày trả hai mươi văn tiền công. Trương thị mừng khôn tả xiết đi về, không thiếu được khoe khoang, Trần Thị thấy Trương thị được tiện nghi cũng đi lại tìm việc, bị Lí Đắc Hà đuổi trở về.

An Cẩm Hiên nói Lí Đắc Hà là người rõ ràng, có thể để hắn giúp đỡ thu người khác giao tới thịt quả đào, Trần Thị là người so đo, để nàng đi các nhà nhìn xem thịt quả đào có sạch sẽ không, lúc đổ mưa thì giúp đỡ chuyển này nọ, ứng phó chuyện xảy ra.

Rốt cục mọi chuyện được làm theo dự tính, coi như hợp tâm ý mọi người, Lí Hà Thị và Lí Lão Đầu cũng thường qua ngồi, đi ra ngoài nói chuyện cũng cảm thấy hãnh diện, có người muốn đến làm việc nên nói tốt, Lí Hà Thị càng thích đi bộ trên đường thôn. Trương thị được một tấc lại muốn tiến một thước muốn Lập Xuân, Lập Hạ qua hỗ trợ, Cốc Vũ thật sự không dùng được bọn họ, cũng chỉ đành cho bọn họ đi ra rừng đào giúp đỡ mọi người hái quả đào, thuận tiện trông coi rừng đào bên kia, hái một ngày trả một ngày tiền công, nghĩ hái vài ngày là có thể hái xong, xài không bao nhiêu văn tiền.

Rốt cục đã có thể chính thức khởi công, Cốc Vũ thấy có chút mệt, mình làm buôn bán vất vả như vậy, việc rất nhiều còn phải lo lắng tình huống đột phát, nếu có chuyện phải làm thế nào với người trong viện... Ý nghĩ này cứ quay cuồng trong đầu. Nhưng đã đến bước này, chỉ đành kiên trì cứng rắn chống đỡ.

Hứa Thị tuyển xong người, đều là người đáng tin, tựa như Hoa tỷ tỷ, nương Thanh nhi đều tự mình đi hái quả đào, rồi ở nhà làm việc là được, một thùng thịt đào tính năm văn tiền, chỉ cần đem thịt đào tới, để Lí Đắc Hà xem qua là trả tiền mặt. Ngoại trừ vài người này, những người khác để ở sân trước, các nam nhân hái đào chuyển về, đặt ở sân, như cũ một thùng một văn tiền, gọt vỏ tách hạt cộng lại bốn văn.

Đám người bận rộn, đặc biệt các phụ nữa tay chân lanh lẹ vừa làm việc, vừa nói, cười, mắng, âm thanh náo nhiệt, hương đào dập dờn trong không khí, chung quanh đều tràn ngập thơm ngọt hơi thở.

Bếp ở hậu viện đã xây xong, để ở nơi đó, ngày mai sẽ dùng, Cốc Vũ không muốn để người khác nhìn bọn họ làm mứt đào như thế nào, chiếu theo lời An Cẩm Hiên, là bí phương, tự nhiên không chỉ cho người khác, không nấu ở sân trước, nhà bếp ở phía trước viện cũng không dùng tới, như cũ để nấu cơm.

Nhân viên đã an bày xong, Tiểu Hà, Tiểu Mãn, Vương Thị phụ trách nhóm lửa, Lí Đắc Tuyền, Giang còn có Giang thị Hứa Tần Thị, Đại Lâm phụ trách quậy đào, cuối cùng lúc ra nồi để Trần Vĩnh Ngọc và An Cẩm Hiên, Trần Giang Sinh mấy người đổ vào bình, dùng sáp niêm phong bình giao cho Văn Thị. Đương nhiên, đây là bước phân công ban đầu, đến lúc đó ai rảnh thì giúp một tay, không cần so đo nhiều.

Ngày kế, may mắn Hứa Thị mượn người không nhiều, thịt quả đào cũng không ít, người làm việc ở nhà không cần phải nói, rảnh lúc nào làm lúc đó, ngay cả người đến nhà làm cũng ở lại làm đến trời tối mới về. Ngày thứ hai qua nhanh, từng thùng thịt đào đặt trong nhà chính, Lí Đắc Hà cầm hai mươi văn tiền công, hơn nữa cảm thấy đây là chuyện của nhà mình, vội trên gấp dưới, căn bản không chỉ ở đó phát tiền, thấy việc gì cũng làm, Trương thị bọn họ ở sân trước cũng bị hắn gọi tới làm việc. Cốc Vũ nhìn ở trong mắt, thầm nói Tứ thúc chịu khó, sao cưới phải một Trần Thị thích ngầm chiếm tiện nghi như vậy.

Không thấy bóng dáng của Kinh Trập bọn họ, Cốc Vũ có chút lo lắng. An Cẩm Hiên kêu nàng an tâm chờ, bọn họ đi như vậy, chắc là không có vấn đề, nếu chuyện không thành, bọn họ sẽ ở lại trấn trên sao, phải khẩn cấp trở về, vả lại còn chưa tới lúc cần đường mạch nha, nếu thật sự không được thì chưng thịt đào trước rồi nói, cũng không chiếm chỗ.

Chỉ có thể làm như vậy, một đống bát đã rửa sạch để ở phía sau sân trong nhà bếp tạm, xếp theo hàng lối, nghe nói khởi công, Trần Giang Sinh vội vàng đi bưng bát, suyt chút làm vỡ, may mắn không sao, vì thế bị Giang Thị mắng, Tiểu Hà ở một bên vỗ tay cười.

Chuẩn bị bắt đầu nhóm lửa, Hứa Tần Thị không biết hỏi thăm từ nơi nào, dùng lá trà nấu nước ở phía sau viện vái bốn phía một lần, vừa vái vừa lẩm bẩm, khẩn cầu phù hộ. Đợi nàng khấn vái xong, mọi người mới bắt đầu đốt lửa.

Thịt đào chia ra bỏ vào trong chén, chưng cách thủy.

Rốt cục Kinh Trập có tin tức. Do Lập Xuân vội vàng chạy về sân kêu, Lí Đắc Giang đi ra hỏi rõ ràng, rồi đi vào nói Kinh Trập bọn họ gần về đến, mang theo đường mạch nha, ở bên kia cầu, kêu mọi người mang sọt ra khiêng về.

Không lâu, Triệu Thạch và Kinh Trập cùng nhau về, hai người ở nhà chính nói qua chuyện bên kia, Kinh Trập rất thoải mái, "Lúc đi may mắn mỗ mỗ đưa hoa hồng tương và quả đào muối, còn giúp bên kia làm xong một mối làm ăn, hơn nữa dượng cam đoan, chúng ta mượn đường mạch nha về, nghĩ tới chúng ta không cần thiết lấy đường chế biến tinh tế như vậy, chuyển một khối đường thô về, còn có thể rẻ hơn một chút."

Triệu Thạch gãi đầu ngây ngô cười, "Ta đã nói với tỷ tỷ, lần tới không trực tiếp làm thành khối, đường nước là được, bên này có thể tiết kiệm củi lửa lại có thể tính tiện nghi một chút. Nga, còn có, mứt đào nếu làm tốt, có thể đặt ở cửa hang tỷ tỷ bán, bọn họ hiếm lạ mấy thứ này."

Cốc Vũ kích động kêu một tiếng, "Thật sự!"

Kinh Trập bật cười, "Dĩ nhiên là thật, người trấn trên ăn mấy thứ không nhiều lắm, thôn trang có thể ra tiền mua không có vài người, nhưng trong thành thì không như vậy, rạp hát dùng được, tửu lâu dùng được, nhà giàu càng không thiếu được, chúng ta mua đường mạch nha bên kia, bên này quả đào có sẵn, đến lúc đó bán đi, thật tốt."

Đều là người một nhà, có đường mạch nha mọi người không ở không, tự làm việc của mình, bên này không ngừng chưng thịt đào, chưng xong đổ vào nồi trộn với đường mạch nha, vừa đốt lửa nhỏ vừa dùng cây dài to bản không ngừng quấy, không cần để dính nồi là tốt nhất.

Triệu Thạch không đi vào xem, ngồi không ở nhà chính cũng không được, nên cáo từ. Bị Cốc Vũ bọn họ một mực giữ lại, nói là ít nhất phải ăn qua cơm chiều mới được đi.

Triệu Thạch hắc hắc nở nụ cười, "Cái kia... Khó được đi một chuyến vào thành, tỷ tỷ cho ta không ít thứ tốt, cũng không có gì, ở cửa hàng bên cạnh mua hai xấp vải và quyên hoa, hai mẹ con bọn họ còn chờ ta."

Thấy Triệu Thạch như vậy, Cốc Vũ từ trong đáy lòng thay tiểu cô cô cao hứng, mấy năm trước ăn khổ như vậy đáng giá, gả cho một người như vậy. Mọi người không khuyên nữa, kêu hắn đợi một chút, mứt đào làm xong liền múc vào một vò, để hắn cầm trở về cho người bên kia nếm thử.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.