Điền Viên Cốc Hương

Quyển 2 - Chương 27: Ngàn lời vạn chữ




Cốc Vũ ngốc ở trong sân, trong tay cầm lấy một đoạn trúc, gạch gạch trên mặt đất một chút rồi phủi đi.

Nàng đang tính sổ, vì để mọi người an tâm, lúc mua quả đào trả tiền mặt. Chi ra 18 lượng, còn lại 77 lượng, nàng dùng gậy trúc viết trên mặt đất tính xem có đủ hay không.

(Mình cũng không biết sao chỉ còn 77 lượng. Phần trên nói tiền vốn là 100 lượng, trừ đi 18 lượng tiền mua đào, số còn lại phải là 82 lượng. Nhưng tác giả viết như vậy, mình theo nguyên văn.)

Vài người không ngừng đi vào trong viện, đều là nghe nói Cốc Vũ trong nhà muốn mượn người, làm những việc đơn giản như gọt vỏ bỏ hạt, người tới hỏi tự nhiên rất nhiều, suy nghĩ của Cốc Vũ bị bọn họ làm gián đoạn, nhất thời có chút bực bội, nhưng rồi nàng không buồn ngẩng đầu, trực tiếp để bọn họ đi tìm Nhị bá mẫu. Hứa Thị ở thôn trang một thời gian dài, làm việc lưu loát công đạo, Giang thị muốn tị hiềm cũng chỉ có thể hỗ trợ, Văn thẩm và Vương Thị không quá quen thuộc người ở thôn trang, vẫn nên để Hứa Thị chọn người tốt hơn.

Tiểu Mãn thấy Cốc Vũ phiền lòng, nên chuyển ghế ngồi ở sân thêu thùa, nếu có người tới hỏi, liền kêu bọn họ trực tiếp đi tìm Hứa Thị.

Có thế Cốc Vũ mới yên tĩnh một chút. Trong đầu lại nghĩ bảy mươi bảy lượng bạc, phải mua đường mạch nha, phải mua bình, còn phải mướn nhiều người như vậy, tiền công khó tính. Nếu ban đầu lúc đào vừa chín tới làm mứt đào, căn bản sẽ không gặp mấy vấn đề này, nàng hoàn toàn có thể hái trước một phần quả đào, mua ít đường mạch nha và bình, là có thể tiết kiệm được tiền nhân công, nhà mình làm tốt rồi bán, cứ như vậy tuần hoàn, liền cho dù mỗi lần đều không thuận lợi bán đi, ít nhất so với hiện tại thoải mái hơn nhiều. Hiện tại không được rồi, quả đào không để được vài ngày, hái trễ hư rụng càng nhiều, rất mệt. Huống hồ lúc này hái về, phải mướn người gọt vỏ tách hạt còn phải dựng nồi và bếp, toàn bộ làm cùng lúc, tính thế nào đây, bạc không đủ, lại nói còn phải lưu một ít để người đi bán mứt đào có chút lộ phí.

Bởi vậy, bạc cũng là vấn đề khẩn trương, hoặc là đi lấy bạc xây nhà ngói của Lí Đắc Giang bọn họ, Cốc Vũ nói không nên lời, không thể vét sạch vốn ban đầu, vạn nhất mứt đào bán không được, một chút tiền trong nhà đều không có. Hoặc là bỏ bớt một phần quả đào, đường mạch nha và bình mua ít đi, nhưng Cốc Vũ lại không cam lòng, không thể trơ mắt nhìn quả đào hư trên đất, nàng không nghĩ để người có cơ hội chế giễu.

Càng nghĩ đầu Cốc Vũ đều lớn, nàng dùng cây trúc trên đất phủi đi, rồi viết đến mức đã nhớ không nổi viết gì, chỉ là máy móc lặp lại động tác, ngồi trên mặt đất, Hạ Xuyên đi lại cũng bị nàng quát lớn trở về, Tiểu Hà vội ôm Hạ Xuyên vào phòng không để hắn đi ra.

Cốc Vũ như lão tăng nhập định, nhìn chằm chằm vào cái bóng của cây gậy do ánh mặt trời chiếu vào.

Bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, một đôi chân mang giày vải xuất hiện trước mặt, giày vải đã dính một ít bụi đất, Cốc Vũ dùng gậy trúc điểm và đếm, bốn chiếc, hai đôi, ngẩng đầu vừa thấy, kinh hỉ kêu lên: "Ca! Ca!"

Kinh Trập và An Cẩm Hiên đứng cười, rồi An Cẩm Hiên ngồi xổm xuống, "Cốc Vũ, thu mua toàn bộ quả đào, làm buôn bán lớn như vậy cũng không bảo chúng ta trở về hỗ trợ? Tự mình ở đây nghĩ vỡ đầu chưa?"

Cốc Vũ ngây ngốc cười, trong lòng rõ ràng, An Cẩm Hiên ở trấn trên làm tiểu nhị trong tiệm vải, cách mấy ngày trở về đón mình đi y quán đã là quá mức phiền toái hắn, nếu có việc kêu bọn họ về, Cốc Vũ không nghĩ làm như vậy, lại nói Kinh Trập ở trấn trên đọc sách, đừng nói bản thân không gọi, cha mẹ cũng không đồng ý, vì thế tự mình nghĩ.

Nghe An Cẩm Hiên nói như vậy, Cốc Vũ nghiêm cẩn nói: "Cẩm Hiên ca, ngươi ở bên ngoài làm tiểu nhị cho người ta, thu tiền công, không thể tự tại như vậy, phải bị người ta quản thúc, ca ở trấn trên đọc sách là chính sự, cũng không thể kêu về."

An Cẩm Hiên ngồi phốc một tiếng, khụ khụ hai tiếng, mới đứng vững thân mình, "Uh, là làm tiểu nhị, bất quá lão bản còn ở đó, Kinh Trập cũng đi tới chỗ ta ở xem như có bạn, thức ăn các ngươi về sau cũng không cần mang tới, Kinh Trập ăn chung với ta, chỉ là tiền công ít chút mà thôi."

Cốc Vũ gật đầu, thầm nói như vậy đã không sai, thấy An Cẩm Hiên bọn họ như vậy, Cốc Vũ muốn trấn an một chút, "Các ngươi nên biết đủ đi, làm tiểu nhị đã thật không sai, nếu Cẩm Hiên ca không làm tiểu nhị, ca ca ta mỗi ngày phải trở về nhiều phiền toái lại nói còn có ăn, ngươi một người làm hai người ăn ở, tính ra là buôn bán có lời, còn có tiền công, lão bản các ngươi thật không sai."

Kinh Trập xoay lưng đi cười.

Cốc Vũ lại nói: "Là như vậy, bên cậu cũng ngượng ngùng đi phiền toái hắn, các ngươi đi ra ngoài cũng không có ai nhàn thoại, ha ha, bất quá các ngươi trở về cũng tốt."

Kinh Trập và An Cẩm Hiên nhìn nhau cười gian một hồi, tiếp vẫn là Kinh Trập nói: "Chuyện làm mứt đào thế nào rồi, lần trước là Cẩm Hiên đề ra, chúng ta còn tưởng rằng toàn bộ thôn trang cùng nhau làm đâu, ai ngờ hôm qua gặp người thôn trang mới biết được là nhà chúng ta tự mình làm."

Trước mặt bọn họ, Cốc Vũ cái gì đều có thể nói, "Ta nghĩ cả một buổi sáng, tiền mua quả đào xong còn lại bảy mươi bảy lượng bạc, đây là toàn bộ, cái khác không nói, phải mua một số đường mạch nha, còn có tô, bình, rồi ở sân trước chúng ta phải dựng một loạt bếp lò, rồi mướn người, hái quả đào cũng phải muốn người, vốn ngày đó nghĩ bao gồm cả chuyện hái đào vào trong tiền mua quả đào, chỉ là lúc đó mềm lòng nên không có nhắc đến, gọt vỏ tách hạt linh tinh cũng cần một số lớn người, thời gian không đợi người, ta vội muốn chết, còn không dám để bọn họ biết lại sốt ruột."

An Cẩm Hiên nghe xong gật đầu, rồi nói: "Không được, đầu tiên Cốc Vũ ngươi không thể dựng nồi và bếp ở sân trước, lúc chúng ta làm mứt đào ngươi cũng biết, nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ, dù sao không thể để mọi người biết đến. Lời nói không xuôi tai, đây chính là bí phương của chúng ta, nếu thật sự kiếm tiền, về sau để người ngoài thôn giành lấy sinh ý không là chuyện tốt. Ta nghĩ chuyển máy tuốt hạt ở hậu viện ra, rồi xây một loạt bếp, dùng người một nhà là được, Tiểu Hà, Tiểu Mãn bọn họ có thể nhóm lửa, trình tự làm việc không cần thiết phải lo lắng, một người coi lửa là đủ rồi, lúc cần quấy mứt ta, Kinh Trập, và Tuyền thúc bá phụ bọn họ đều có thể làm, vậy là không sai biệt lắm."

Cốc Vũ nghe xong sửng sốt, An Cẩm Hiên quả nhiên là người có khiếu buôn bán, đầu tiên đã nghĩ đến chuyện sau này, nói rất có đạo lý.

An Cẩm Hiên thấy bọn họ không có phản ứng, tiếp tục nói, "Tiền không đủ cũng cần tính qua, ngoại trừ mấy hạng mục ngươi tính, còn có mục khác ngươi chưa tính vào."

Cốc Vũ kinh ngạc nói: "Còn có? Bạc càng thêm không đủ!"

An Cẩm Hiên cười cười, ra vẻ việc không đáng lo, "Hiện tại chúng ta đều nghĩ ra được mọi vấn đề, nên giải quyết, phải lập tức tiến hành, bằng không làm rồi càng thêm nhiều vấn đề, gọi là ma đao không lầm người đốn củi. Tỷ như ngươi muốn chưng, ngươi còn không có tô bát theo yêu cầu đâu, nồi cũng cần tiền, rồi lò chuyên dụng đâu? Có lò chuyên dụng cho nhân công đâu? Nơi nơi cần tiền. Mặt khác còn phải chú ý, kêu Trần bá phụ phái người canh rừng đào, các ngươi cũng biết ở thôn trang có một số người không muốn nhà người khác tốt, quả đào của thôn trang vốn không có việc gì, nếu biết ngươi dùng để kiếm tiền, nói không chừng cũng muốn phá một ít mới cam tâm, để Trần bá phụ phái người canh chừng ổn thoả lúc chúng ta còn chưa hái hết quả đào, chúng ta mua quả đào yêu cầu này cũng không quá phận, còn có gọt vỏ đóng bình linh tinh cũng phải chú ý, tuy là mướn người, nhưng phải có người canh chừng mới được, chúng ta làm ăn, không thể bị người thừa dịp gây chuyện không may. Lo lắng trong ngoài, còn có ông trời, nếu ông trời không thương chúng ta phải làm sao bây giờ, không thể để lúc chuận bị xong xuôi lại gặp mưa là kiếm củi ba năm thiêu một giờ có phải không?"

Cốc Vũ giật mình há to miệng ra. Kinh Trập lắc đầu, nhưng không nói gì, kéo An Cẩm Hiên và Cốc Vũ, "Ai nha, nhiều chuyện như vậy, chúng ta vẫn nên đi ra sau viện đi, nơi này người đến người đi không tiện."

Lúc này Cốc Vũ mới phát hiện có vài người đến xin việc ở phía sau bọn họ, nghe bọn họ nói chuyện.

Ba người đến hậu viện, dù sao cũng cách xa nhà chính, người ta ngại đi vào.

An Cẩm Hiên tiếp tục thao thao bất tuyệt nói, "Mọi chuyện đều phải lo lắng chu toàn, vấn đề nhiều như vậy, chúng ta bắt đầu giải quyết từng việc một là được."

Toàn bộ quá trình tựa hồ chỉ là một mình hắn tự hỏi tự đáp, Cốc Vũ còn tưởng mình suy nghĩ không sai biệt lắm, lúc này thật xấu hổ, nàng chỉ lo lắng làm mứt đào cần mấy hạng mục lớn cần chi tiền, nên không hoàn toàn tính hết. An Cẩm Hiên vừa nói, các phương diện đều phải lo lắng, xem quả đào, mướn người, giữ bí mật, thời tiết .. đều có, Cốc Vũ chỉ lắng nghe. Kinh Trập ở phía sau viện làm.

An Cẩm Hiên tiếp tục nói tiếp ý nghĩ của mình, "Đại khái là mấy vấn đề này, chúng ta giải quyết từng việc là được, về phần nồi bát ngươi yên tâm, ta ở trấn trên có người quen, chắc có thể giúp, ta nói với hắn xong phái người đi lấy về, bạc thì chờ chúng ta bán mứt đào rồi trả. Sau đó là nhân công, ngươi cũng biết đây là khâu không dễ dàng khống chế nhất, ngươi nhất thời hồ đồ, không cần trả mỗi người mười văn tiền một ngày, Nhị bá mẫu nhìn người vừa chuẩn lại sắc bén, cũng nói là không cho người trà trộn vào, người khác không nói trong viện ngươi còn có vài bá mẫu, lúc trước ngươi ra chủ ý, hái một khuông quả đào trả một văn tiền, rất tốt, chúng ta có thể cho bọn họ gọt vỏ bỏ hạt, dùng thùng của Tuyền thúc, một thùng thịt quả đào đưa người ta bốn văn hoặc năm văn tiền, như vậy là đủ rồi, và chúng ta dễ khống chế hơn, cũng không để người khác lợi dụng thời gian lười biếng, nếu có người siêng năng, có thể để bọn họ đi vào rừng đào hái rồi làm thành đào thịt cho chúng ta, mưa hay không mưa cũng không sợ ..."

Cốc Vũ thầm thở dài, làm buôn bán thật khó, ngàn lời vạn chữ đều phải quan tâm, không thể có một điểm sai lầm, chỉ là hiện tại nàng nghĩ bạc không đủ, An Cẩm Hiên nói nhiều như vậy, đến cùng vẫn không nói đến giải quyết vấn đề bạc thế nào, "Nhưng Cẩm Hiên ca, hiện tại chúng ta không đủ bạc a, đường mạch nha, bình làm sao bây giờ? Còn có quả đào cũng không chờ được."

An Cẩm Hiên cười xua tay, kêu lên, "Kinh Trập!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.