Quá khứ hay tương lai, chỉ cần đề cập đến ích lợi, đều kích động mọi người, đặc biệt ở nơi đây một văn tiền hận không thể nghiền nát thành mấy cánh để xài.
Lúc nàyCốcVũ đứng trong sân, bỗng nhiên cảm thấy mình thật xa lạ, nhìn người trong viện có người tranh cãi, có người khuyên can, có người ở kia bàng quan, tựa hồ đều biến thành kỳ quái không có liên hệ gì với mình, phảng phất như mình đang xem TV, bọn họ là những nhân vật trên màn hình.
Hiện thực không như đang coi TV, đây là nơiCốcVũ sinh sống, mặc kệ bằng lòng hay không bằng lòng, nàng vẫn phải sinh hoạt tại thôn trang này, mà ở thôn trang chuyện gì cũng có thể xảy ra, chung quyCốcVũ không thể không đếm xỉa đến, người ầm ĩ lại nhiều hơn. Nàng thở dài một hơi, vội đem suy nghĩ kéo về.
Miệng Rộng cảm thấy mình đúng, mọi người đều nghe nàng, rất đắc ý. Vốn là người không buông tha người ta, nàng còn tưởng mình chiếm hết lý, lúc này không chỉ mắng một nhàCốcVũ, mà còn tìm kiếm người ủng hộ trong đám người vây quanh, "Ta nói với các ngươi, đương gia nhà các ngươi cũng khổ cực đi bán quả đào, đây là chuyện thôn trang chúng ta cũng không có gì để nói, nhưng ngươi nói chúng ta thiên tân vạn khổ kiếm tiền về, sao lại để nhà bọn họ phá hư, cái gì mứt đào, ngươi nhìn một cái chỉ là cháo, tiền người ta không có chỗ xài sao đi mua mấy thứ này, vạn nhất bán không được thì sao? Mọi vất vả trước kia đều uổng phí có phải không? Ai bồi thường nhà chúng ta a? Còn không biết người ta có mưu đồ gì, ngươi nói nếu bán đi, bị chiếm đoạt, chúng ta đây chính là người ngu, cả một thôn trang đều là người ngu, hợp lại vất vả nuôi béo cả một nhà!"
Miệng Rộng nói xong là có người ở kia nói thầm, "Nhưng ngươi cũng thấy, người ta làm ra thứ kia ăn cũng ngon, sao không bán được, còn có thể để dành từ từ ăn."
Miệng Rộng nói rõ ràng, "Các ngươi là đồ khờ! Người ta nói mứt đào các ngươi cũng tin, không chừng là mua đường về nấu, ném vào hai cái đào là ra, thay đổi biện pháp dụ người!"
Tiểu Hà, Tiểu Mãn trong lòng không phục, muốn đi đối chất bị Hứa Thị kéo vào phòng, nói nhỏ: "Các ngươi không cần đi ra ngoài! Loại chuyện này không có thắng thua, chỉ sợ thanh danh mỏ nhọn truyền đi, rất ngốc, ta đi đemCốcVũ vào."
CốcVũ ở trong sân nhìn những người này, nàng không nóng nảy. Nàng dễ dàng phản bác lời của Miệng Rộng, nói gì đều vô dụng để mọi người tận mất nhìn là được, nhưng nàng không nghĩ làm như vậy. Hứa Thị đến kêu, nói đi vào phòng không cần cùng những người đó tranh cãi, miễn cho về sau thanh danh truyền ra không xuôi tai.CốcVũ cười, lắc đầu nhưng bất động. Hứa Thị thấy nàng mỉm cười, không nói gì cũng không kích động, lẳng lặng ở một bên nghe, tựa hồ hết thảy không có quan hề gì với, thoáng yên tâm một ít. Tiểu Hà và Tiểu Mãn thấyCốcVũ không có đi vào, lại đi ra, không nói chuyện ở một bên xem.
Lí Đắc Tuyền tức giận, bước thẳng đến trước mặt Miệng Rộng bọn họ, "Ngươi nói cái gì?"
Miệng Rộng không sợ, huống hồ chung quanh đều là người thôn trang, "Ôi uy, ngươi nói đi, các ngươi nói đi, chúng ta bất quá là tới nói rõ lí lẽ, ngươi luyện võ công chúng ta biết, chẳng lẽ muốn động thủ với phụ nữ, có phải thủ đoạn nham hiểm bị vạch trần đến hăm doạ? Chúng ta kiếm tiền bị ép phải ném vào đống đào đó, chúng ta là ngốc à? !"
Lí Đắc Tuyền giận đến mức đỏ bừng, nhưng không thể động thủ, cứng người đứng một chỗ.CốcVũ đi qua, đứng bên người Lí Đắc Tuyền, cất cao giọng nói: "Các ngươi nhìn thấy cha ta động thủ sao, các ngươi nói lý lẽ, sao lúc tối không nói, không đi nói với lí chính, bằng chứng nào nhận định chúng ta lừa tiền các ngươi?"
Nghe câu hỏi, Miệng Rộng nghẹn lời.
Một số phụ nhân ngượng ngùng, nhưng vẫn có người nói, "CốcVũ, nếu mứt đào nếu bán không được, chúng ta lỗ vốn sao?"
CốcVũ bất động thanh sắc, nhịn lửa giận xuống, lạnh nhạt nói: "Làm buôn bán có kiếm có bồi, không có khả năng luôn kiếm, lời như vậy ta không nói được, chỉ có thể nói chúng ta ra tiền vốn, cùng nhau làm, đến lúc bán mứt đào mọi người cùng đi cũng được, chọn người đáng tin đi cũng được, nhà chúng ta sẽ không dính vào nửa điểm, nếu muốn một vốn bốn lời hoặc chỉ lời không lỗ, ai dám cam đoan như vậy? Vừa muốn kiếm tiền lại không muốn phiêu lưu, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy."
NgheCốcVũ nói như vậy, có một số người không lạnh nhạt, "Như vậy, vạn nhất bán không được, chúng ta không chỉ không kiếm được tiền trước kia về, còn phải mất không biết bao nhiêu công phu? Không bằng không cần mạo hiểm, cầu hoãn lại một năm cũng được, sang năm bán quả đào lại nói chẳng phải tốt hơn? Lại nói hiện tại cầu không thể không đi được sao?" Nói xong lại hư thực nhìn Lí Đắc Tuyền liếc một cái, tựa hồ mới nhớ tới cầu giản dị này là người đó sửa.
Cũng có người nguyện ý, "Ta cảm thấy là chuyện tốt, dù sao bán không được cũng không thể để dành, các ngươi nhìn đi Tuyền huynh đệ cũng giúp đỡ sửa cầu, lại nói sửa tốt mọi người đều tốt, huống hồ thế nào chúng ta cũng không chịu thiệt, chỉ tốn nhiều một ít sức thôi, chúng ta hộ nông dân cái khác không có, khí lực còn không có sao?"
Nói đến nói đi rồi biến thành hai phái, ai cũng thuyết phục không xong ai.
Các nhà các nam nhân thấy phụ nữ của mình đến đây náo, cảm thấy đã mất thể diện, liền ầm ĩ lên, có người bị kêu trở về, bỗng chốc rối loạn lung tung. Vốn là nói chuyện mứt đào, gây gổ là chuyện nhỏ, nói một hồi thành cái gì con dâu về nhà mẹ đẻ đưa tiền lễ, mình làm việc nhiều hơn cũng bị mắng ra lời.
Ầm ĩ nhưng không ra kết quả gì, Lí Đắc Tuyền đứng ở sân cau mày, Vương Thị và Hứa Thị cũng đứng ở nơi đó nói với mọi người chuyện mứt đào,CốcVũ cũng đã kêu Tiểu Mãn nấu cơm, vô luận thế nào không thể không ăn cơm, trong lòng nàng đã bắt đầu có so đo.
CốcVũ suy nghĩ, cuối cùng ai cũng không phục ai, đến lúc chuẩn bị ăn cơm, người đều tản về nhà.
Vương Thị và Hứa Thị mỏi mồm, mặt Lí Đắc Tuyền cũng phủ đầy mây đen, thật lâu cũng không cầm bát đũa lên, "Chúng ta tốt bụng, lại biến thành như vậy!"
Tiểu Hà phẫn uất, "Còn không phải có người khuyến khích, Miệng Rộng sẽ không dễ dàng bỏ qua, sau chuyện lần trước luôn nhìn chằm chằm chúng ta, sớm hay muộn sẽ ra chuyện nữa."
CốcVũ lắc đầu, Tiểu Hà nói không sai nhưng nếu trong lòng người khác đã định, mặc người ta nói thế nào cũng sẽ không dao động.
Lúc nàng muốn nói, Tiểu Mãn đột nhiên hỏi một câu, "Tiểu Hà, ca ngươi đâu?"
Tiểu Hà vỗ đầu, ha ha cười lên, "Ca ta nói hai ngày này cũng không có việc gì, đêm qua không phải mọi người thương lượng tốt sao, muốn cùng nhau hái quả đào làm mứt đào, chuyện khác ca ta không biết giúp gì, hắn nghĩ phải đi hái quả đào, cũng không biết hiện tại hái được bao nhiêu."
Tiểu Hà nói như vậy, Tiểu Mãn liền trách cứ nàng không nói sớm, Tiểu Hà nói bị Miệng Rộng chọc giận nên quên, cuối cùng Tiểu Mãn cũng không để bọn họ làm, tự mình chuẩn bị cơm đưa đi.CốcVũ cảm thấy nếu ai cũng giống Đại Lâm, kỳ thực ngày qua rất tốt đẹp.
Vương Thị cùng mọi người nói xong, "CốcVũ ngươi không cần buồn, mọi người đều thấy, chúng ta nên làm cái gì thì làm cái đó, ngươi không nên gấp gáp, cùng lắm thì chúng ta một đám đi nói là tốt rồi."
Hứa Thị cũng đồng ý, "Đúng vậy, hiện tại có rất nhiều người đồng ý, những người khác cũng sẽ nghĩ thông suốt."
CốcVũ đang ăn cơm, thấy Vương Thị và Lí Đắc Tuyền có chút nao núng và không biết làm sao, trong đầu cao hứng, lại có chút kiên định nói: "Không, chúng ta không làm."
"Gì?"
Vừa ngheCốcVũ nói như vậy, Lí Đắc Tuyền liền đứng lên, "CốcVũ ngươi đừng lo lắng, cha mẹ đều ủng hộ ngươi, còn có Trần bá bá và Nhị bá ngươi, lại nói chúng ta làm việc thiện, trong đầu không có trở ngại là được."
Trong đầu không có trở ngại là được,CốcVũ làm sao không nghĩ qua việc này. Chỉ là với chuyện nàng cũng có một ít vấn đề, có người đáng giúp có người không, bọn họ có lập trường của họ, mình không thể nói vì mọi người tồi nên chuyện như vậy, đến lúc đó mình không được công lao gì, nếu cósai sót gì, không chừng còn bị bêu danh,CốcVũ không là thánh nhân, nàng để ý chuyện này.
Muốn để bọn họ lựa chọn đứng ở chỗ nào, phải là như thế này.
CốcVũ cười mỉm, quay đầu thuyết phục Lí Đắc Tuyền, "Cha, nương, chúng ta vì mọi người, nhưng trong lòng người ta không nghĩ như vậy, bằng không có người tới nói, mọi người lại nghĩ ngợi, bây giờ chúng ta mỏi miệng thuyết phục người ta lại có ích lợi gì đâu, còn không bằng chúng ta không làm nữa, chúng ta tự mình buôn bán kiếm tiền mới là bản lãnh thật sự, đến lúc đó sự chuyện đặt tại trước mắt, cũng không lo người khác không tin, để cho bọn họ hối hận đi. Nói thật ta không thể cam đoan lần này mứt đào có thể kiếm tiền, các ngươi cũng có thể nghĩ tới, vạn nhất đem tiềnthôn trang lỗ hết, đến lúc đó không chừng chúng ta không ở thôn trang được, tội gì chứ?"
Vương Thị do dự, Tiểu Hà cũng lạch cạch buông chén xuống, "Đúng, chúng ta cố hết sức lại không được lòng bọn họ, tội gì giúp đỡ những người này chứ."
Đến lúc này, Lí Đắc Tuyền cũng có chút do dự.