Điền Viên Cốc Hương

Quyển 2 - Chương 117: Xung đột bạo lực




Cốc Vũ không phải dễ chọc, giờ phút này không sợ ngươi nói ngoan độc, chỉ sợ ngươi không nói chuyện thôi.

Ống tay áo lau nước mắt trên mặt, “Ngươi nhìn một cái, dạng này là tới hòa giải sao? Phải không? Ngươi cho là năm đầu heo này đáng giá bao nhiêu tiền, ta tới tính với ngươi. Một cái đầu heo bao nhiêu cân, một cân có thể bán bao nhiêu văn? Ta tính tròn cho ngươi một cái đầu heo năm mươi cân, năm cái là hai trăm năm mươi cân, coi như cho ngươi giá trên trời hai mươi văn một cân. Hai mươi văn nhân 250 cân tổng cộng là năm ngàn văn tiền, là năm lượng bạc. Vậy coi là nhiều? Ngươi mở to mắt nhìn cái giường của chúng ta là chất liệu gì? Là gỗ đàn hương tốt nhất, là trấn điếm chi bảo của chúng ta. Ngươi nhìn một cái thủ công khắc hoa này, một cái giường đừng nói là năm đầu heo, năm mươi cái đầu heo ngươi cũng mua không nổi! Ngươi nhìn a? Hai mươi lượng bạc ta cũng không bán! Các ngươi vừa xông tới là đập đồ của chúng ta, chúng ta có trách tội các ngươi sao? Có kêu các ngươi bồi thường sao? Dù sao thông cảm các ngươi có ủy khuất, nào ngờ chó cắn Lữ Động Tân không biết người tốt, các ngươi chụp mũ chúng ta, chúng ta cũng không đòi bồi thường. Đổi lại được cái gì, còn có khẩu khí của ngươi, là cảm thấy mình quá mức ủy khuất sao? Này nọ nhiều lắm sao? Chẳng phải là các ngươi tự tìm sao? Chúng ta nói muốn một cái đầu heo, các ngươi gấp gáp đưa, là muốn nói chúng ta không trượng nghĩa sao?”

Đám người nổi lên một trận sóng, ánh mắt sáng lên nhìn cái giường giá trên trời, nhìn đầu gỗ lộ ra ẩn ẩn màu đen tân kỳ, hoa văn điêu khắc càng không cần phải nói, ngay cả gặp đều chưa gặp qua, khó trách là trấn điếm chi bảo, đập thứ này của người ta, bồi thường năm lượng bạc đầu heo còn ở trong này nghĩ mưu hại người ta, tâm địa quá đen tối, khó trách không dám phát thề độc.

Một bên lại nhìn tiểu cô nương kia, tài ăn nói lanh lợi không nói, lúc tính sổ có chút nghiêm túc, so với bàn tính còn mau hơn. Khó trách sinh ý người ta làm được lớn như vậy.

Một bên lại có người bắt đầu thông dụng, “Người ta từ trong thành trở về, có trường hợp nào chưa gặp qua, muốn lừa bọn họ thật là tìm sai chỗ. Đốt đèn lồng đi nhà vệ sinh, không muốn chết chứ là cái gì?”

Giờ phút này trong lòng lão phụ nhân bách vị tạp trần, mắng thầm đám người kia không biết nặng nhẹ, đi gây chuyện cũng dễ làm thôi, còn đập đồ của người ta, cố tình đập thứ quý trọng như vậy, chẳng lẽ bây giờ lại thâm hụt tiền? Năm đầu heo đi không trở về! Còn gặp bước kế tiếp không tốt?

Quả nhiên là người từng trải, suy xét một chút liền phản ứng, chụp lấy lời nói Cốc Vũ vừa rồi, “Tiểu cô nương đâu thể nói như vậy, chúng ta tự nhiên là tới nhận lỗi, đưa chút này nọ nơi nào xả xa như vậy. Tự mình suy nghĩ nhiều quá, chúng ta cảm thấy ngượng ngùng nên đưa mấy thứ này tới, tuy rằng bồi... không bồi thường nổi đồ của các ngươi, tốt xấu gì cũng là tâm ý của chúng ta, nếu các ngươi không vừa lòng, chúng ta đành phải trở về bán nhà, tốt xấu gì cũng muốn trả nợ.” Nói xong muốn khóc ra, lại cực lực nhịn xuống.

Lời này mềm yếu, cũng là cho bọn họ bậc thềm. Bán nhà là chuyện nghiêm trọng cỡ nào, nếu thật thì không khác gì Cốc Vũ bọn họ bức nàng.

An Cẩm Hiên nghiền ngẫm cười, tiếp tục hỏi: “Nga? Vậy ngươi nói đầu heo này để đây cho chúng ta? Các ngươi cam chịu?”

“Dĩ nhiên là như vậy.”

“Tốt lắm, đồ để đó, nhận không tính là bồi thường, chúng ta về sau sẽ không so đo chuyện này với các ngươi, đâu cần bán nhà nghiêm trọng như vậy, chúng ta cũng sẽ không làm chuyện thiếu đạo đức đó. Việc này coi như là xong, còn có, không phải các ngươi tự mình nói muốn đốt mười ngày pháo sao? Cần phải nhớ kỹ không nên thiếu ngày nào mới tốt. Đốt pháo cũng không đến nỗi bán nhà chứ?” An Cẩm Hiên một mình làm chủ.

Cứ thế chặn lại miệng bên kia, mọi thứ đều do tự mình nói, chẳng khác gì bưng tảng đá đập vào chân mình, lại không thể kêu đau.

Lão phụ nhân đâu dễ dàng từ bỏ ý đồ, này năm đầu heo cũng đã quá sức, còn mười ngày pháo trúc, chủ yếu vẫn là khí không thuận, náo cả buổi còn hạ vốn gốc, vậy mà trước mặt hai tiểu bối không chiếm được chút tiện nghi nào, “Vị tiểu ca này, nơi này sợ không phải ngươi có thể làm chủ đi? Nên kêu người lớn ra chúng ta thương lượng, các ngươi hai vẫn là đứa nhỏ, việc này là chuyện người lớn chúng ta.”

Thế nhưng cậy già lên mặt, cố gắng phủi sạch lời của Cốc Vũ và An Cẩm Hiên vừa rồi.

Trần Vĩnh Ngọc đi tới cười một tiếng, nửa mềm nửa cứng nói: “Cửa hàng chúng ta ai làm chủ sợ là không tới phiên ngươi nói. Không cần nói cửa hàng này của chúng ta, ngay cả mứt đào, quả đào ở Đào trang chúng ta, còn có máy tuốt hạt, toàn bộ đều do bọn hắn làm chủ, một cái cửa hàng này lại là cái gì? Cốc Vũ và Cẩm Hiên thông minh, người lớn chúng ta không cần quan tâm, có nghe nói mẹ hiền con hiếu sao? Dạy dỗ như thế dĩ nhiên sẽ bớt lo.”

“Thì ra lợi hại như thế, người ta có nhiều sinh ý như vậy, đều có thể quản, đâu có mệt bọn họ.”

“Còn không phải sao, quả đào thật không kém, so với trấn trên tiện nghi không ít đâu, nói thành thục như vậy, thì ra là bọn họ.”

“Đúng vậy, mợ bên nhà mẹ đẻ ta, lúc khô hạn, người ta tốt bụng, máy tuốt hạt chỉ thu chút đỉnh bạc, bằng không còn không biết bị tội thế nào đâu.”

“Phá cửa hàng lại oan uổng người ta, bồi thường năm đầu heo, thật sự là không mệt.”

“Đâu chỉ là không mệt, nằm mơ đều cười tỉnh!”

Sự tình cứ như vậy kết thúc, đều có tình có lý. Nếu lão phụ nhân kia còn chút liêm sỉ, nếu còn biết chịu thua, nếu còn biết một điểm tốt xấu, có lẽ chỉ mất thể diện một lần mà thôi, nhưng nàng nhịn không nổi. Người này vu hãm người khác mà nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, đến phiên mình giải quyết rõ ràng lại chịu không nổi nửa điểm bán hào ủy khuất! Quá ích kỷ.

“Vì sao chúng ta phải làm như vậy? Còn không phải do các ngươi bức, bao nhiêu thợ mộc ở thôn trang không có cơm ăn, các ngươi cứ yên tâm thoải mái như vậy? Chẳng lẽ chúng ta có biện pháp sao? Đến tình trạng này bất quá là muốn một điểm mặt mũi, về sau tìm nhà chồng cho cháu gái ta, còn bị các ngươi bác bỏ. Ta, ta ta...” Lời này sao quen tai như thế, quả thực là mẹ nào con nấy.

Nhân vật chính nói xong câu đó, ôm ngực, quả quyết đi qua.

Người Tiểu Hà trang thấy vậy liền làm ầm ĩ lên, vừa rồi đã bị Cốc Vũ bên này chiếm lý, bọn họ không tiện chen vào nói, lúc này không giống với, người bên này hôn mê rồi, tựa hồ chịu thiệt quá lớn, lại tựa hồ có đạo lý, còn lo lắng nhiều như vậy!

Vì thế, vội vàng nhặt đá hoặc gậy gộc, xông tới, “Người cửa hàng khinh người quá đáng!”

“Tiểu Hà trang chúng ta không phải không có người!”

“Đúng, chúng ta đập cửa hàng mới được!”

Người nhiều quả thật có thể thêm can đảm, một đám người cùng nhau xông tới.

An Cẩm Hiên kéo Cốc Vũ lùi đến phía sau, mình đỡ nàng lui lại mấy bước, kề bên Lí Đắc Tuyền bọn họ canh giữ ở cửa.

Nhưng đám người kia đã đỏ mắt, nơi nào cố được nhiều như vậy, người chung quanh xem náo nhiệt, nói chuyện mà thôi, giờ phút này thấy bạo động, người nhát gan sợ phiền phức đã bỏ chạy trước, ai không sợ bị ngộ thương chứ, không chạy cũng đứng ở một bên sống chết mặc bây, không đáng vì chuyện của người khác mà bị thương chính mình.

Cốc Vũ rất phẫn nộ, nhưng không có biện pháp, chỉ có thể đứng phía sau An Cẩm Hiên. Nhóm người này ít nhất cũng có ba bốn mươi người, nếu thật sự đánh nhau sợ là không qua được, lúc này biện pháp tốt nhất là đóng cửa ngăn chặn, qua một lúc lại nhìn, nhưng xem ra bọn họ không tính toán như vậy.

Lúc đám người xông tới trước mặt, bên này chạy ra một lão giả, nổi giận gầm lên một tiếng, “Dừng tay!”

Tiếng gầm giận dữ vang trời, quả thực người tạm ngừng lại.

Nhị thúc công tức giận đến râu tóc dựng đứng, cầm một cây gậy sắt, chắn ở trước mặt, gậy gộc chỉ vào đám người, khinh thường nói, “Nhị oa tử! Hồng Tân, Hà Trúc! Dạy các ngươi công phu vì đến đập cửa hàng của ta có phải không? Ngày thường nói như thế nào, ai sai các ngươi còn không nhìn thấy? Ỷ vào người nhiều muốn đánh nhau thì cứ việc thử xem! Nếu lúc này đánh không chết chúng ta, xem các ngươi về sau phải làm sao? Còn có mặt mũi hay không? Còn có ngươi, Mộc Lăng! Trở về hỏi cha mẹ các ngươi chuyện hôm nay đi.”

Quả thực đã chặn được nhóm người này, bọn họ vốn là tới chống đỡ, nhưng không ngờ gặp Nhị thúc công, lúng ta lúng túng không dám tiến lên.

Đám người đều im lặng.

Căng thẳng, giằng co.

Đột nhiên, tiếng khóc truyền đến, là tiểu nàng dâu kia, kêu trời than đất thậm chí rất đáng thương, “Nương a! nương a! Ngươi tỉnh lại nhìn con dâu đi. Nếu ngươi đi như vậy, chúng ta trở về làm sao mà sống a!” Ai nói chỉ có đàn ông mới có thể khơi mào tranh đấu!

“Tỉnh lại sao?” “Còn hơi thở sao?”

“Đồ chó má, giết bọn họ! Chúng ta Tiểu Hà trang không thể không duyên cớ bị khi dễ đến chết!”

Đám người kia lại bắt đầu chuyển động, không ai ngoài những kẻ vừa rồi bị điểm danh lúng ta lúng túng, khi đi tới, Lí Đắc Tuyền cũng cầm một cây gậy đứng một bên Nhị thúc công.

“Tuyền, bọn họ muốn đánh?” Nhị thúc công cười ha ha.

Lí Đắc Tuyền hừ một tiếng, “Dù sao hôm nay bất cứ giá nào cũng phải đối đầu, một người đánh mười người.”

Người bên kia nghe thấy lời này càng tức giận, trước hết là chọi đá, kế tiếp là gậy gộc đánh tới, thanh âm gõ xuống ức ức. Cốc Vũ bị An Cẩm Hiên chắn ở sau người, “Cốc Vũ, ngươi ra phía sau đưa thẩm bọn họ đi ra ngoài!”

Cốc Vũ vạn phần sốt ruột, xoay mình chạy tới nói một tiếng với Vương Thị rồi trở lại cửa hàng bên này, cây báng một tiếng đem khoá chặt cửa sau của cửa hàng. Xong xuôi nàng mới trở về, nhân tiện mang theo một cây gậy lớn, đứng trên ghế dựa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.