Điền Viên Cốc Hương

Quyển 2 - Chương 105: Nháo sự




Đảo mắt đã vào đông, ban đêm càng ngày càng lạnh, gió bắc vù vù thổi, Cốc Vũ đã đắp chăn bông, sớm đã mặc vào áo lạnh, chọc cho mọi người cười.

Kinh Trập rời đi mấy ngày nay, không khí trong nhà luôn có chút ngưng trọng, tuy mọi người cực lực biểu hiện sự vui vẻ, nhưng không quá thích hợp, ngược lại có vẻ giấu đầu hở đuôi. Bình thường dù Kinh Trập không ở nhà cũng biết la ở trấn trên, lúc này trở lại trong thành không biết khi nào gặp lại. Đầu tiên là Vương Thị có chút mất hồn mất vía, “Không biết Kinh Trập bây giờ ra sao, ở bên ngoài không có người chăm sóc...”

Lí Đắc Tuyền có chút buồn cười, “Lúc đi có kém đâu, lo nhiều làm gì.”

Tốt xấu gì cũng đã nuôi vài năm, cục đá cũng bị hâm nóng nói chi tình cảm, từ trong đáy lòng Vương Thị đem hắn trở thành Kinh Trập, hiện tại một người đi xa nhà, tựa như răng cửa đang chỉnh tề bị rụng một cái, làm sao che lấp được, mình cũng rõ ràng. Vương Thị thấy Lí Đắc Tuyền không để ý tới, có chút phiền não, “Ngươi biết cái gì, Tô đại nhân dĩ nhiên tốt với Kinh Trập, nhưng một nhà chỉ có hai người đàn ông làm sao mà tốt được? Đại sự thì không có gì, ta cũng không sợ Kinh Trập không tốt, chỉ sợ việc nhỏ không đáng lại ủy khuất hắn! Ngươi nghĩ đi, ai nấu cơm, ai giặt quần áo, rồi ai làm áo bông lót hoa?”

Nói xong thấy không có người nói tiếp, lại nói tiếp, “Ngày lạnh như vậy, cha mẹ bọn họ không biết thế nào, sư phụ cũng là một bó tuổi, cửa hàng vẫn còn mở cửa, vạn nhất gặp khách hàng không phân rõ phải trái nên như thế nào cho phải? Mắt nương không tốt lắm...” Mỗi khi nói xong lại rơi lệ.

Mấy người Cốc Vũ đều xem ở trong mắt, nghĩ nếu không trở về thành sợ là không giải được khúc mắc này, nhất thời không biết khuyên bảo thế nào. Kể từ ngày đông năm đó trở lại Đào trang đến nay, đã ở đây bốn năm, bình thường không biết Vương Thị sống sao, lúc đó ngại chuyện này khó mở miệng, tất cả là suy nghĩ cho đại cục, chuyện liên quan tới tánh mạng, nên để sang một bên. Lúc này chuyện đã giải quyết không còn cố kị gì, lại nghĩ tới những chuyện linh tinh vụn vặt, thật không rảnh tâm trí.

Thanh âm đùa giỡn truyền đến, Tiểu Mãn và Tiểu Hà vào cửa, “Nương, có phải lại nhớ mỗ mỗ ta không? Không phải cha đã nói sao, chờ chuyện bên này rõ ràng, xuân sang năm có thể trở về thành. Đại ca ở trong thành, mỗ mỗ bọn họ nhất định sẽ không chịu khổ gì, cũng không kém nửa khắc một khắc, chẳng lẽ nương thấy nữ nhi xuất giá rồi hận không thể đi ngay, sẽ không quản ta chết sống có phải không?”

Khuôn mặt Tiểu Mãn lúc này yên tĩnh điềm đạm, nói chuyện nghiêm túc. Vương Thị nghe nàng nói như vậy dở khóc dở cười, suy nghĩ lại cũng là đạo lý này, cha mẹ mình ở trong thành không phải là không có nơi nương tựa, tả hữu còn có hàng xóm mà, Kinh Trập cũng là người hiếu thuận, lúc đi luôn nói với mình không cần lo lắng, vẫn là mình nóng nảy. “Ngươi, nha đầu này! Lập gia đình còn không biết thu liễm một chút, càng không ra bộ dáng gì, ta quản ngươi thì có thể làm gì? Văn thẩm so với ta còn thương ngươi hơn, ta còn lo lắng gì.”

Nói như vậy, không khí thoải mái không ít. Vương Thị cảm thấy mùa đông năm nay sao dài đến thế, trong tay đang làm áo bông cho Hạ Xuyên, không để ý bị đâm vào ngón tay.

Hứa Thị cùng ngồi làm việc thấy bộ dạng của nàng, lắc đầu không biết nói gì, thở dài một tiếng, “Bọn họ đang ở bên Giang Sinh thương lượng đó, chờ bên này thu xếp thỏa đáng chẳng phải là sẽ trở về sao? Chỉ là cha mẹ chồng bên này ngươi biểu hiện quá mức rõ ràng, lão thái thái thế nào chịu được? May mắn hiện tại vợ của Hà đã thành thật sống, nàng khéo mồm khéo miệng lại không có ý xấu, chúng ta so ra còn kém nàng. Nếu không nhờ nàng, vạn nhất vừa ra khỏi cửa có ai ở trước mặt nương bố trí, tính tình của nương lại như vậy, không chừng lại có thêm chuyện lo lắng nữa.”

Nàng nhắc như vậy mới tỉnh ra, Vương Thị cũng thấy mình sơ ý, mỗi ngày lời trong lời ngoài đều là chuyện nhà mẹ để, quả thật xem nhẹ bên Lí Hà Thị, luôn nghĩ mình ở kế bên cần gì phải lo. Cố nén tâm tư nói: “Là lý lẽ này, ta gấp gáp, suýt chút náo loạn đáng chê cười.”

Hứa Thị chỉ muốn dời đi lực chú ý của nàng, thấy nàng tự trách lại có chút bất an, “Ngươi yên tâm đi, Hạ Xuyên canh chừng bên kia, ngươi xem mấy ngày nay, ngày nào hắn không đi qua bên kia, lão thái thái vui vẻ lắm, xem ra đám tiểu bối ai cũng không bằng hắn.”

Cốc Vũ nói thầm một tiếng, Lí Hà Thị ngay từ đầu đã thương Hạ Xuyên, nếu lúc mình trở về chưa ở riêng, Lí Hà Thị thương bên này chắc đã không xảy ra nhiều chuyện sau đó. Nghĩ đến lập tức sờ sờ mông của mình, nhớ tới đế hài của Lí Hà Thị, vẫn còn cảm giác đau đớn.

Đột nhiên một người chạy vào trong viện mang theo một trận gió. Cũng không quản nhiều nhìn quanh một hồi, sắc mặt sốt ruột, thở hổn hển, thấy không có đàn ông ở nhà, xoay mình, đi hai bước lấy lại tinh thần, “Tuyền đại ca bọn họ đi đâu? Cửa hàng đã xảy ra chuyện!”

Cốc Vũ nhìn thần sắc hắc tử đại ca, lại thấy ống quần bám một tầng bụi đất, thời tiết lúc này mát mẻ mà mồ hôi ướt đẫm, là biết hắn gấp chạy về, chẳng lẽ là có chuyện, cũng không hỏi nhiều, không muốn mất thời gian, “Hắc tử đại ca, ngươi ở đây đợi một lát, ta đi gọi cha ta bọn họ trở về.”

Tiểu Mãn vội đứng lên châm trà, suýt chút phỏng tay, cũng không dám hỏi nhiều, nghĩ bọn họ nhất định phải đi ra ngoài, nên đi đóng xe, nhất thời không kịp trở tay.

Một lát sau Lí Đắc Tuyền, Giang, Trần Vĩnh Ngọc đến, Trần Giang Sinh cũng mân khóe miệng đứng phía sau, nhìn vào bên trong. Tiểu Mãn thấy vậy vội nhỏ nhẹ kêu hắn đi chuẩn bị xe, “Còn không biết cửa hàng xảy ra chuyện gì, nhưng chắc là muốn đi một chuyến, phải đi đóng xe ngay.”

Hắc tử đại ca cúi đầu lẩm bẩm nói: “Cũng không phải gì, có người nháo sự, Cẩm Hiên còn ở bên ngoài xem bảo ta trở về gọi các ngươi, cũng không biết bọn họ đã đi hay còn ở đó.” Lời không đầu không đuôi làm bọn họ nghe qua quả thật hết hồn.

Cốc Vũ vội hỏi: “Kia Cẩm Hiên ca ở bên ngoài thế nào?”

Hắc tử đại ca nói không rõ ràng, càng bối rối, “Không sao, nói là đồ của chúng ta không tốt, rồi sau đó có người đến náo, kém chút đánh nhau, dù sao... Chúng ta cũng không biết rành lắm, cần Tuyền đại ca đi xem, ta cũng tìm không được Đại Lâm, nháo lên muốn chúng ta bồi thường, còn nói muốn đập cửa hàng, này... Cẩm Hiên cùng Hà ở bên ngoài chống đỡ, ta vội trở về.”

Lúc này Trần Vĩnh Ngọc cũng bất chấp nói cái gì, thấy Giang Sinh kéo xe tới, liền vồi tiếp đón vài người lên xe, “Nhanh lên, vạn nhất có chuyện gì phải làm sao?” Cốc Vũ nhân cơ hội đi lên, bọn họ cũng không ngăn cản, dù sao muốn ngăn cũng ngăn không được, lại nói từ khi biết lần trước tên lưu manh bị nàng làm trật khớp, bọn họ không còn lo lắng nhiều, nha đầu kia cẩn thận không chịu thiệt thòi. Lại nói còn có bọn họ nữa.

Một đường chạy như bay tung bụi mịt mù, cũng may là không xa xôi, Trần Giang Sinh ở phía trước đánh xe, người ở trong xe đang hỏi hắc tử đại ca rốt cục là chuyện gì.

“Ta cũng không biết, buổi sáng không có chuyện gì xảy ra, lúc này hẳn là cũng sẽ không có người nào đi, ta định đi trấn trên mua chút đồ về ăn, nào ngờ vừa đi vào đã nghe thấy tranh cãi ầm ĩ, làm đồ tốt còn bị đập phá, Cẩm ca đang chống đỡ, thật vất vả đẩy bọn ra cửa rồi muốn nói gì thì nói, thấy bọn họ rất tức giận suýt chút ngăn không được...” Hắc tử đại ca tựa hồ còn chưa tỉnh hòn, nói chuyện bừa bãi.

Cốc Vũ nhân cơ hội xen mồm hỏi: “Đám kia là loại người nào? Vì sao muốn đến quấy rối? Sau khi ngươi trở về thì sao...” Nói xong im miệng, hỏi trước mấy chuyện này rồi tính.

Hắc tử đại ca thở dài, “Ta cũng không biết là ai, chưa từng gặp qua, cũng không biết là thôn trang nào, đã nói chúng ta lừa người, bán đi đồ không tốt, xảy ra chuyện lại lủi đầu, lúc trước còn đang hoà nhã nói chuyện, nào ngờ bọn họ muốn động thủ, vẫn là Cẩm Nhi kéo người nọ ra bên ngoài. Thật nhiều người vây quanh bên ngoài, có mấy phụ nhân nhân cơ hội hỏi tùm lum, chúng ta đâu còn tâm trí nói chuyện... May mắn Hà cùng vợ hắn đi trấn trên thuận đường ghé qua xem, Hà đi qua ngăn trở, vợ hắn cùng vài phụ nhân tranh cãi, có thế Cẩm Nhi mới bảo ta trở về gọi các ngươi.”

Sự tình đã biết rõ ràng, đến cùng như thế nào Cốc Vũ khó mà nói, nghĩ Trần Thị đang cãi nhau với vài phụ nhân kia, không biết là nhiệt tâm hay có tâm tư khác, ít nhất hơn nửa khắc nàng sẽ không chịu thiệt, bên kia còn có Cẩm Hiên ca cùng Tứ thúc, hắc tử đại ca một đường chạy trở về, hẳn là không bao lâu, xem ra cảnh tượng bên kia vẫn là ngang nhau.

Tuyền cau mày, “Chúng ta buôn bán thành thật, chưa từng nghĩ tới gian lận, lại nói đồ ta và Đại Lâm làm sao có thể xảy ra vấn đề? Theo lý thuyết sau khi khai trương cửa hàng, đồ làm ra ta không dám nói tốt nhưng dùng mười năm tám năm chắc chắn là không có trở ngại, nhanh như vậy đã qua...”

Lí Đắc Giang có chút tức giận, “Là tới nháo sự! Đầu năm nay, ngươi không đi chọc người ta cũng có chuyện, đã xảy ra chuyện, đến lúc đó nhìn họ có tâm tư gì. Chúng ta suy luận cũng không được gì, ngươi không nhớ chuyện tửu lâu của cậu Tiểu Hàn lúc trước, gặp phải người nào, suýt chút còn không phải bị người ta hại, tâm phòng người không thể không có.”

Khi nói chuyện xe ngựa đã đi ngang trấn trên, người trên đường không nhiều lắm, không ai có tâm tư nhìn xem bên ngoài thế nào, chỉ muốn đến nơi nhanh một chút mà thôi.

Cửa hàng ở một nơi trước mặt không thấy thôn sau lưng không thấy quán, nhưng người ở trên xe ngựa đã thấy không it người vây quanh, hơn phân nửa là xem náo nhiệt, nơi này cách trấn trên không xa, có động tĩnh gì, người rảnh rỗi liền chạy đến xem náo nhiệt, hơn nữa cũng không biết có phải cố ý vây xem vì đám người đó không nữa.

Bọn hắn xuống xe đa nghe thấy tiếng nói sắc nhọn của Trần Thị xuyên qua đám người đâm thẳng đến màng tai, “miệng các ngươi phun đầy phẩn! cửa hàng không chỉ bán cho nhà các ngươi, chẳng lẽ lừa gạt ngươi sao? Ai biết có tâm tư gì! Đền bạc? Nằm mơ giữa ban ngày! Đi a, đi a... Thử đập một món đi... Ngươi là thứ gì! Cháu ta là cử nhân lão gia,... Tiểu Hà trang a, bằng ngươi đến tận trời cũng...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.