Điền Viên Cốc Hương

Quyển 2 - Chương 10: Rất rõ ràng như hiện




Trần Thị hé miệng vay tiền, dừng không được nói tiếp, "Ta nghĩ rất nhiều cách, chỉ có biện pháp này tốt, Nhị tẩu, Tam tẩu các ngươi nếu thương chúng ta sắp qua không nổi nữa, cho chúng ta mượn tiền, ngày sau tự nhiên sẽ không quên ân tình này của các ngươi."

Hứa Thị và Vương Thị nhìn nhau, rối rắm, Hứa Thị thử thăm dò hỏi, "Mua một con trâu, cần bao nhiêu bạc vậy?"

Mặt Trần Thị sáng lên, vẻ đáng thương vừa rồi không sót lại chút gì, lúc này tràn đầy hy vọng, nói khéo như rót mật cực lực thuyết phục các nàng, "Cũng không cần nhiều bạc, mua được trâu về sau Hà không cần đi làm ở thôn trang khác, thừa dịp ngày mùa đi cày cho nhà địa chủ, hoặc đi kéo xe, còn thỉnh Tam ca làm một chiếc xe cho ta, tay nghề Tam catốt, kiếm được cũng tốt cho các ngươi. Ta nghe cha ta nói, mua gia súc cần chú ý, nếu mua không tốt cả nhà xui xẻo, không bằng mua tốt, cũng không nhiều, chỉ có 8 lượng bạc, hơn nữa thắt lưng Hà cần khám bệnh, dứt khoát mượn một lần, mười lượng bạc là đủ rồi."

Vương Thị cho rằng mình nghe lầm, hỏi lại, "Mười lượng bạc?"

Trần Thị còn tưởng mình mượn không đủ nhiều, "Nếu Tam tẩu có tiền nhàn rỗi, cũng có thể cho mượn nhiều hơn để chúng ta xài,CốcVũ có khả năng, nghe bên ngoài người ta nói, máy tuốt hạt của các ngươi cho thuê, một ngày có 2 lượng bạc, huống hồ chúng ta cũng còn đây, về sau không có trở ngại ..."

Tiểu Mãn tức giận, "Tứ thẩm, ngươi không thấy sao? Ta và nương ta thêu cả một ngày, mỗi người một ngày kiếm mấy văn tiền, ngươi há miệng là mười lượng bạc, nhà chúng ta không phải mở ngân hàng tư nhân, lại nói ngươi còn ở nhà ngói, ngươi xem nhà chúng ta hiện tại ở đâu, nếu thực sự có mười lượng bạc, chúng ta còn không xây phòng ở sao?"

Trần Thị nghiêm túc cãi với Tiểu Mãn, "Sao lại không có, 1 máy tuốt hạt một ngày năm mươi văn, các ngươi có nhiều như vậy ít nhất một ngày 1 lượng, lúa sớm lúa mùa cộng lại ít nhất cũng có 40, 50 lượng, ba bốn hộ các ngươi chia ra cũng có mười mấy lượng bạc. Huống hồ ngươi với nương ngươi thêu cũng có thể bán giá cao, một năm trôi qua cũng có ít nhất 5 lượng bạc, hộ nông dân quanh năm suốt tháng môt, hai lượng là đủ, đã hai ba năm trôi qua các ngươi ít nhất cũng có hai trăm lượng, ta chỉ mược các ngươi một hộ 5 lượng, không nhiều nhặn gì, như nhổ một cọng lông trâu thôi!"

Trong lòng Tiểu Mãn có khúc mắc với người bên kia, từ lúc về quê đến bây giờ nàng luôn có thành kiến, vả lại bên kia ít qua lại, bây giờ đến vay tiền , nàng hận không thể vác cây đuổi ra, cố nhịn xuống, "Tứ thẩm ngươi nghĩ chúng ta đương gia sao? Ca ca ta đi tư thục không là tiền,CốcVũ đi trấn trên không là tiền, ta và nương ta thêu mấy thứ này còn không biết có bán được hay không, lại nói ở nhà Nhị thúc không ra tiền sao? Vả nhà lớn nhỏ vui chơi giải trí không cần tiền, Tứ thẩm hỏi mượn ta, ta đang muốn hỏi mượn ngươi!"

Trần Thị chậc chậc nói thẳng, "Ngươi nha đầu kia, còn tuổi nhỏ biết gì, Tứ thẩm đang thương lượng với nương ngươi, nhà các ngươi không do ngươi đương gia, dĩ nhiên không biết."

Vương Thị không thể không nói, "Nhà chúng taCốcVũ đương gia, trong nhà có bao nhiêu bạc dĩ nhiên rành mạch,nếu ngươi muốn mượn một trăm văn, hai trăm văn miễn cưỡng có thể lấy ra, nếu nhiều thì không có, Kinh Trập lớn như vậy, người tới cửa làm mối ngươi không phải không thấy, ta làm nương lo lắng, ngày cả phòng ở cũng không có, sao có thể thành thân ..."

Vừa nói xong, Kinh Trập và An Cẩm Hiên cười hì hì bước vào, hai người vừa vặn nghe đượcnửa câu sau. An Cẩm Hiên nhếch miệng cười, Hạ Xuyên bổ nhào qua muốn hắn ôm.

Kinh Trập sửng sốt, nghĩ lại có người đến đề thân, "Nương, cái gì thành thân với không thành thân, không phải đã nói là không đồng ý sao."

Tiểu Hà vội giải thích với hắn, "Kinh Trập ca, ngươi nghĩ sai rồi, không phải thành thân, Trần thẩm nói muốn mượn nhà các ngươi 5 lượng bạc mua trâu. NươngCốcVũ nói còn không có bạc xây nhà ngói cho ngươi thành thân ."

Vốn là người thông minh, nghe hai câu, Kinh Trập và An Cẩm Hiên đều hiểu được.

Trần Thị lại than nghèo, "Nếu không đến bước đường cùng, ta cũng không há mồm, hay là các ngươi cho ta mượn 4 lượng bạc, ta đi nhà mẹ đẻ mượn một ít, nếu không Hà đi làm công, xoay đến thắt lưng, dĩ nhiên không muốn xảy ra chuyện, ta đành mặt dày tới hỏi, nếu không là người nhà, ta nào dám nói."

Nói tới nói lui vẫn dùng thương thế Lí Đắc Hà tranh thủ đồng tình của mọi người, Hứa Thị vẫn lắc đầu, "Mấy lượng bạc không có đâu."

Trần Thị nỗ lực, Kinh Trập ôn nhuận cười nói, "Tứ thẩm, thắt lưng Tứ thúc bị thương thế nào? Đây là chuyện lớn, trì hoãn không được đâu."

Trần Thị vỗ tay, cho rằng mình tìm được người biết lý lẽ, "Vừa thấy Kinh Trập biết ngay là người đọc sách, lời nói không bình thường, là như thế này, chúng ta không muốn trì hoãn nhưng không có biện pháp khác, lúa sớm sắp thu gặt, sau đó còn phải cày bừa cấy mạ, là việc nặng, Tứ thúc ngươi không làm được, vừa rồi nương ngươi bọn họ còn nói mướn người làm cho nhà chúng ta, nhưng ta không thể làm như vậy. Bệnh kia không biết bao lâu mới lành, nếu vài năm không tốt còn không liên lụy chết các ngươi, ta nghĩ nếu không làm được việc nặng, nhẹ một chút không có gì vấn đề, có một con trâu không thể tốt hơn, hai bên đều phương tiện."

An Cẩm Hiên đột nhiên lạnh mặt, không hề do dự, "Không thể nói như vậy, cả nhà Tuyền thúc chỉ có một mình Tuyền thúc làm việc, Vương thẩm và Tiểu Mãn tuy thêu chút đỉnh, nhưng quanh năm suốt tháng không biết phải giúp người khác làm biết bao xiêm y, ngươi bên kia phiền toái các nàng không ít đi. Các nàng có bao nhiêu công phu thêu hoa kiếm tiền chứ, ta không muốn nói nhiều, nhàCốcVũ đến bây giờ còn thiếu Nhị Thúc Công bạc, thiếu lúc bị đuổi đi, khi đóCốcVũ bọn họ ăn bữa trưa không có bữa tối, máy tuốt hạt da dây thừng toàn bộ đều là của ta, tiền cũng không có trả, lại nói cho thuê còn không phải cả ngày hư chỗ này chỗ kia, kiếm hai văn tiền vất vả, Vương thẩm, ta cũng không sợ xấu nói tại đây, nếu có bạc cho mượn, nhưng phải trả nợ cũ cho chúng ta trước."

CốcVũ nghe được cười, gấp gáp nói: "Cẩm Hiên ca, ngươi yên tâm đi, chúng ta thiếu ngươi 5 lượng ba trăm năm mươi hai văn, ta đều nhớ kỹ."

Vương Thị không mở miệng nói chuyện, tuy biếtCốcVũ và An Cẩm Hiên nói dối, nhưng thật sự nàng không có cách ứng phó Trần thị.

Sắc mặt Trần Thị rất khó coi, thở hổn hển, nước mắt muốn chảy ra, "Ta thật là mệnh khổ, Hà cũng là mệnh khổ, vốn tưởng là con út, mọi người đều thương yêu chìu chuộng, nếu không được, cũng chỉ đành dùng thân mình đi làm, dù không chết được cũng có thể sống một ngày."

Kinh Trập vẫn thong dong, hắn nghĩ không thể để Tứ thẩm đi nói xấu, muốn ngăn chặn miệng nàng, nói, "Tứ thẩm, không nên nói lời không may, yên tâm, Tứ thúc không có việc gì."

"Cháu trai, trong nhà ngươi rõ ràng nhất, nếu không phải vì bệnh tình Tứ thúc các ngươi, hai người chúng ta khổ chết cũng chịu, đâu cần phải đến tình trạng này, người một khi có bệnh cái gì cũng không làm được..."

An Cẩm Hiên cúi đầu nói một tiếng, "Lúc trước không biết là ai không chịu xuống ruộng."

Trần Thị muốn rơi lệ, làm Hứa Thị há miệng định đá ứng.

Kinh Trập quýnh lên, "Tứ thẩm, ta có biện pháp!"

Trần Thị lắc đầu, "Ngươi có thể có biện pháp gì, nhà các ngươi cũng không phải ngươi đương gia."

Kinh Trập lại cười, kéoCốcVũ đến, "Tứ thẩm ngươi vừa nói, nếu thân mình Tứ thúc tốt là không có vấn đề gì, ta cũng cảm thấy biện pháp này tốt nhất, ngươi quênCốcVũ nhà chúng ta học y sao? Học nhiều năm như vậy, còn không phải là vì một ngày này, trong nhà có chuyện phải để ý." Nói xong, nháyCốcVũ một cái, "CốcVũ, ngươi còn không mau đi xem bênh cho Tứ thúc."

Trần Thị không chịu, "Không được,CốcVũ còn nhỏ như vậy, cho là học qua hai năm, cũng không thể chẩn bệnh bừa bãi."

CốcVũ cũng không chắc chắn, vừa rồi nàng định đi qua thử xem, nếu không Tứ thẩm còn không biết có lời khó nghe nào nữa.

Kinh Trập tựa hồ nhận địnhCốcVũ, "Có gì quan trọng hơn chứ,CốcVũ cũng chỉ là đi xem, yên tâm đi, nếuCốcVũ không có nắm chắc dĩ nhiên sẽ không xuống tay chẩn bệnh, không được còn có sư phụ nàng. Miêu lão tiên sinh y thuật đáng tin, cho dù cả nhà gom tiền mua trâu Tứ thúc còn phải na môt thân bệnh hoạn đi làm, Tứ thẩm ngươi nhẫn tâm chúng ta làm cháu sao có thể nhẫn tâm, đểCốcVũ đi trước xem, nếu không tốt phải đi Miêu lão tiên sinh, tiền khám bệnh chúng ta gom góp lại trả."

An Cẩm Hiên cũng kéoCốcVũ, "CốcVũ, lúc này là lúc cần đến ngươi, cần phải khám kỹ cho Tứ thúc của ngươi!"

Hai chữ khám kỹ rất nặng,CốcVũ phục hồi tinh thần lại, thấy Trần Thị cau mày lo âu hơn lúc than thở ngày không qua nổi, trong lòng hiểu bốn năm phần, nên sải bước đi tới, "Tứ thẩm, ta phải đi nhìn Tứ thúc ngay!"

Hứa Thị và Vương Thị nghĩ không được, lúc muốn cản mấy một đứa trẻ đã đi rất xa, đành phải đưa Đại Hàn, Tiểu Hàn, Hạ Xuyên cho Tiểu Mãn và Văn Thị bọn họ xem, hai người đuổi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.