Điền Viên Cốc Hương

Quyển 1 - Chương 97: Hòa thuận vui vẻ




CốcVũ và An Cẩm Hiên trở về nhà, vốn tưởng phải tìm cớ giải thích với người trong nhà, ai ngờ lúc bọn họ trở về thấy mọi người đều vây quanh nhìn cái gì đó, người lớn đứng chạc chậc chỉ trỏ, chỉ có Hứa Tần Thị tiếp đónCốcVũ một tiếng, "Mau nhìn, Đại Lâm ca ngươi có thể làm được cái này."

CốcVũ đi qua nhìn, một cái tròn tròn, nhìn không ra vật gì, thậm chí có chút thô ráp, chỉ có chung quanh coi như là bằng phẳng, là gỗ vụn ghép lại, thấy mọi người đều nói tốt,CốcVũ không nghĩ ra là cái gì, tựa hồ cũng không có lợi gì.

Nàng đang định hỏi, thấy Hứa Tần Thị đi nhanh lại, thì ra ở giữa một mặt khác của cái vật tròn trên sàn là một cây gỗ, ở giữa cây gỗ có một cái lỗ, Hứa Tần Thị chính cầm một cây gỡ khác đến, giống như là tay cầm, Vương thị đang thêu hoa, lúc này cũng phiêu mắt liếc một cái, vui mừng, "Đại Lâm, đồ của ngươi thật đúng là tốt, đừng nhìn nhà chúng ta có một sư phụ làm mộc, nhưng không có cái này."

Văn thẩm nghe mọi người khen ngợi Đại Lâm, dĩ nhiên cũng vui vẻ, nhưng lại cười nói: "Các ngươi đừng khen hắn, này không phải là vài cái gỗ vụn ghép lại sao, làm cái nắp đậy lu nước cũng không có gì lớn lao, nếu có một nửa tay nghề của chaCốcVũ, ta liền an tâm."

Nghe Văn thẩm nói như vậy,CốcVũ cũng có chút kinh ngạc, thì ra là cái nắp vung đậy lu nước, thứ này nàng chưa từng nghĩ tới, chủ yếu do mình một lòng nghĩ kiếm tiền, đồ dùng trong nhà đều chấp nhận như thói quen, không ngờ Đại Lâm ca lại cẩn thận như thế, cái nắp cũng không thực sự tốt như vậy, khó được là phần tâm tư này, cho tới bây giờ Đại Lâm chưa từng học qua nghề mộc, những khúc gỗ nhỏ này giống như bào qua, khe hở chỗ ghép nối cũng dùng miếng gỗ thật nhỏ trám vào.

Tiểu Hà cầm cái nắp vung lên, đột nhiên phát hiện vấn đề, "Nương, lu nhà chúng ta không có lớn như vậy, thích hợp với nhàCốcVũ hơn."

Vương thị cũng không khách khí, "Đã do Đại Lâm làm, chúng ta liền giữ lại, dù sao trong nhà còn rất nhiều mảnh gỗ vụn, về sau Tiểu Hà, ngươi làm cho nhà mình đi, không chừng ca ca ngươi còn có thể làm cho ngươi một phòng gỗ rắn chắc."

Tiểu Hà hì hì cười, nghe nhắc tới nhà của mình, cũng không có vẻ không vui, "Không, ta thích ở lều gỗ hiện tại của chúng ta, trúc vây quanh tốt lắm, mùa hè mát mẻ, lúc ngủ ta còn cảm thấy có gió lùa."

"Ta cũng muốn ở lều gỗ!" Một thanh âm ngốc ngốc truyền vào, là Giang thị mang theo Trần Giang Sinh tới la cà.

Văn thẩm thấy Trần Giang Sinh ngốc ngốc chạy vào, nói chuyện cũng không có nửa phần ngạo khí. Hắn đi vào liền hướng về đám người lăn một vòng, ha ha cười ghé vào bên chân của mình, trong lòng mềm nhũn, nàng liền cười nói: "Cứ như vậy đi, Giang Sinh ngươi đi ở lều gỗ của ta, ta đi ở nhà đẹp của các ngươi."

Trần Giang Sinh không cần suy nghĩ gật đầu, "Được rồi! Bất quá mùa đông..."

Hứa Tần Thị vỗ đùi cười hai tiếng, một ngón tay chỉ vào trán Trần Giang Sinh, "Ngươi, cái thằng nhóc con này tinh ranh, mùa hè trời nóng thì muốn ở nhà gỗ của người ta, chờ mùa đông trời lạnh đổi trở lại, có ưu việt gì ngươi chiếm hết a."

Trần Giang Sinh nghiêm cẩn, tựa hồ đang nghĩ biện pháp, rốt cục nghĩ ra cười to, "Còn không đơn giản sao, chờ mùa hè nhà chúng ta đi bên cạnh nhà Tiểu Hà dựng một cái lều gỗ, mùa đông các ngươi đi ở nhà ta, nhà chúng ta lớn khẳng định chứa đủ!"

Nghe như vậy mọi người đều cười Trần Giang Sinh là người phúc hậu, Hứa Tần Thị nhịn không được trêu ghẹo, "Nếu ngươi để cả nhà Đại Lâm ở, qua vài năm ngươi cưới vợ làm sao bây giờ đây?"

Người lớn đều biết Hứa Tần Thị chọc ghẹo Trần Giang Sinh, cũng nhẫn nại cười xem hắn, ai ngờ Trần Giang Sinh nghiêm túc nhức đầu suy nghĩ, vặn ngón tay, xả vạt áo, sắc mặt sầu khổ còn có chút ngượng ngùng, cuối cùng người lớn câu đều nhịn không được cười ha ha, Trần Giang Sinh lại nghiêm cẩn, "Đúng vậy, phải làm sao bây giờ đây? Các ngươi cười cái gì?"

An Cẩm Hiên lấy thuốc dưỡng thai cho Hứa thị ra, nói là mình vừa khéo đi một chuyến lên trấn trên mang về, rồi về phòng mình, không ra nữa.

CốcVũ thấy hắn đi vào như vậy, muốn nói lại thôi, nàng tò mò về hắn, An Cẩm Hiên ở nơi khác đều hào phóng quang minh, nhưng về nhà, vừa đến chỗ đông người liền trốn tránh, nếu không né cũng không hé răng.

Giang thị cầm một cái ki trong tay, lúc này để xuống đất, "Đậu phộng đã nhổ xong, thừa dịp bên này người đông đem lột vỏ, hai ngày trước còn hỏi mỗ mỗCốcVũ, nói là trong nhà còn một chút đường, vừa vặn tụ họp, làm đậu phộng ngào đường cho mọi người ăn."

CốcVũ đã ăn qua đậu phộng ngào đường của Giang thị, tương tự như đậu phộng đường ở hiện đại, nhưng không biết vì sao không có giòn như vậy, có một chút dính dính lại không ngấy, trong đó còn xen lẫn một vị không làm người ta chán ghét, hạt tiêu, nàng rất thích ăn, vừa nghe nói là muốn đậu phộng ngào đường,CốcVũ đã nghĩ đến mùi tiêu kia, liếm liếm đầu lưỡi, "Tốt tốt, ta thích ăn đậu phộng đường."

Nói xong mọi người liền ngồi vây quanh bóc đậu phộng,CốcVũ thỉnh thoảng ném hai hạt vào miệng, nghĩ hôm nay gặp không ít chuyện tốt, biết được giá cả của dã trái cây, kiếm được hai trăm văn tiền, cái này cũng chưa tính, về sau nếu trồng được, có thể tận dụng mảnh ruộng pha kia, lúc thu hoạch trái cây trùng hợp không phải mùa của những thứ trái cây khác, sẽ có nguồn tiêu thụ, thứ hai là ngày đó vô tình tìm thấy mặc sinh, một mảnh lớn như vậy, về sau không chỉ có thể trợ giúp người khác, nếu An Cẩm Hiên không muốn mang mình vào núi cũng có thể lấy nó làm cớ, ba là biết được Lí Đắc Tuyền qua hai ngày nữa có thể về nhà, đến lúc đó không để hắn đi làm bên ngoài như vậy nữa, bốn là vừa vặn trở về gặp một nhà người như vậy, người người vui sướng, tuy cuộc sống vẫn còn kham khổ một chút, nhưng khi rảnh rỗi cùng nhau ăn cơm làm đậu phộng đường, giúp đỡ qua lại cũng tràn ngập lạc thú, về sau tìm thêm biện pháp kiếm tiền thay đổi cuộc sống vậy là tốt rồi,CốcVũ nghĩ xong lại nhìn mọi người, càng nhìn càng muốn cười.

CốcVũ nghĩ đến nhiều tốt nên trong lòng vui sướng, lại quên, người này một khi cao hứng dễ dàng đắc ý, vừa được ý sẽ dễ dàng thả lỏng cảnh giác, nàng thốt ra, "Cậu nói qua hai ngày cha có thể về nhà, đến lúc đó chúng ta ăn ngon một chút, về sau sẽ ở nhà, ta nghĩ cha cũng có thể tiếp sinh ý."

Vương thị luôn hết sức lưu tâm tới chuyện của Lí Đắc Tuyền, ngheCốcVũ nói như vậy, ngạc nhiên, "Cha ngươi qua hai ngày nữa sẽ trở về, ngươi làm sao mà biết?"

Hứa Tần Thị cũng hỏi như thế,CốcVũ vội nói: "Ta gặp Cẩm Hiên ca thôi, hắn nói."

Dù nói như vậy, mọi người vẫn bán tín bán nghi, nếu bọn họ biếtCốcVũ một mình đi trấn trên, khẳng định là sẽ lo lắng, nên không nói thật, "Ta đi ra ruộng pha của nhà chúng ta, nghĩ cách vách chúng ta trồng bí đỏ lên xanh tốt, về sau chúng ta cũng trồng bí đỏ, thu hoạch là được ăn."

Hứa Tần Thị thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Ta nhìn ngươi một thân bụi bặm, đoán là đi trấn trên, nhưng là đi quan tâm khối ruộng kia, không cần giống Lão Thiết Đầu, còn tuổi nhỏ mà lo nhiều quá, ngày còn dài, chúng ta chậm rãi qua."

Chờ bóc đậu phộng xong, Tiểu Mãn đi rửa nồi nhóm lửa, Giang thị đi ngào đường, Trần Giang Sinh thường thấy Giang thị ngào đường, biết là rất lâu, nhưng luôn đợi đường ngào ra có thể kéo chỉ mới thôi. Hắn kêuCốcVũ, "CốcVũ, ta mang ngươi đi ra ngoài chơi, ta tìm được một chỗ, chơi vui lắm!"

CốcVũ thấy bộ dáng trẻ con của hắn có chút buồn cười, tâm tư vẫn nghĩ đến qua hai ngày nữa nếu Lí Đắc Tuyền về nhà, phải tìm chuyện gì cho hắn làm, bằng không hắn lại tự tìm việc, hay là làm thêm vài cái máy tuốt hạt, nhưng máy tuốt hạt dùng tay quay không cao cấp, không bằng đổi thành chân đạp, như vậy tiết kiệm không biết bao nhiêu khí lực, nàng liều mạng hồi tưởng việc này, trong lòng tự trách mình lúc trước vì sao sẽ không vào thư phòng nhiều hơn, bên trong có rất nhiêu sách và mô hình nhỏ của phụ thân. Hiện tạiCốcVũ một lòng một dạ kiếm tiền, đâu còn tâm tư đi chơi với Trần Giang Sinh, liền khoát tay, "Ngươi đi đi, ta không rảnh, nếu không ngươi tìm Tiểu Hà đi thôi."

Trần Giang Sinh quyệt miệng, đi qua kêu Tiểu Hà, Tiểu Hà ngẩng đầu cười cười, "Giang Sinh ca, ta muốn thêu, không thể đi chơi, chờ lần tới ta thêu xong sẽ cùng ngươi đi."

Chỉ còn Trần Giang Sinh tại kia buồn bực, Giang thị bảo hắn đi nhóm lửa, hắn đành phải quyệt miệng đi qua.

Hai ngày tiếp theo,CốcVũ cứ nài nỉ An Cẩm Hiên vào núi, không vì cái gì khác, nàng muốn đi coi cây trái kia, nếu có thể tìm được cây giống là tốt nhất, đến lúc đó trồng thử trên đất nhà mình. Hột không biết có thể nẩy mầmhay không,CốcVũ tinh tế lấy một ít đất ở ruộng pha nhà mình, tinh tế nghiền nát, ngay hòn đá nhỏ cũng mang đi, đem kia hạt của trái cây chôn xuống, thỉnh thoàng đi tưới nước, nhưng nhiều ngày qua đi cũng không nẩy mầm, nàng có chút nổi giận.

An Cẩm Hiên chịu không nổi sự mè nheo củaCốcVũ, nghĩ dù sao chỗ đó là ven rừng, hẳn sẽ không có chuyện gì,CốcVũ ngốc nghếch vào núi, lại tìm được cây giống, nghiêm cẩn mà nói cũng không thể nói là cây giống, cao hơn thân người, cũng không biết có phải do rừng quá mức cằn cỗi hay không, bộ dáng không lớn,CốcVũ và An Cẩm Hiên dùng sức nhổ nhưng không nhổ lên được, lại làm đứt một gốc cây,CốcVũ rất đau lòng, nghĩ lần tới phải mang theo cái cuốc mới được.

Lúc trở về đi ngang qua một mảng mặc sinh, hoa trắng tím đập vào mắt người, nghĩ chưa tới thời gian ước định, hơn nữa nếu hái phải đưa cho Miêu lão tiên sinh bào chế, cũng nên không hái, một chuyến đi không thu hoạch được gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.