Điền Viên Cốc Hương

Quyển 1 - Chương 68: Không tiếc quả đào, lại sinh nhất kế




Đảo mắt đã đến ngày ước định, sáng sớm đã có mấy chiếc xe ngựa chậm rãi đi qua cầu gỗ, đứng ở phía ngoài rừng đào.

Vì đã bàn luận qua, hơn nữa đó là chuyện tốt, chốc lát liền truyền đi khắp nơi, nhà nhà tràn ngập phấn khởi, mà cao hứng nhất là những người làm công ở thôn trang, ngày thường bọn họ bị hạn chế gắt gao, không có cơ hội đi hái quả đào, trong nhà có mấy cây cũng không đã ghiền, lần này đúng lúc đi kiếm tiền công, nhân tiện còn có thể chơi. Xem tình thế này, cơ hồ thôn trang người người đều xuất động, chậu gỗ, thùng gỗ, sọt trúc cái gì cũng đem ra hết thảy, nói nói cười cười hướng rừng đào đi. Thanh thiếu niên bắt đầu phát huy hết công dụng ngày thường, tranh nhau leo cây hái đào hăng hái như đang tham gia trận đấu. Người lớn trong nhà lúc này sẽ không mắng bọn hắn, cười hề hề chờ đầy một khuông khiêng đi ra ngoài tính tiền.

Nhà Cốc Vũ cũng chỉ để Hứa thị ở nhà dưỡng thai, Vương thị ở nhà làm bạn với nàng. Hứa thị còn tiếc hận vì trường hợp lớn như vậy mình lại không thể đi xem, bị Vương thị giận một câu, "Xem ngươi nóng vội kìa, đều sắp làm nương rồi, cũng nên thu liễm một chút, ngày sau có rất nhiều cơ hội."

Hứa thị cũng cười nhìn Vương thị, "Đúng vậy, ta nóng vội, Tiểu Hàn sắp chào đời, xem Cốc Vũ tỷ muội đều nhanh chóng biến thành tiên nữ hết, biện pháp gì cũng nghĩ ra.”

Chị em bạn dâu ở nhà, nhân tiện nấu cơm cho người đi hái quả đào. Lí Đắc Tuyền ở trong sân bận rộn làm việc của mình.

Trần Vĩnh Ngọc cùng người có chút danh vọng ở thôn trang thương nghị qua, dù sao năm rồi cũng còn thừa lại ít tiền, lấy ra thanh toán tiền công ngay, tránh sự phiền toái. Vì thế dưới sự tán thành của mọi người, đều nhớ kỹ sổ sách, đem tiền lấy ra sử dụng, mỗi chiếc xe để một người coi, chỉ còn chờ tháo xuống một sọt quả đào trả một văn tiền, vừa nghe nói có tiền mặt, mọi người càng tích cực, hận không thể có ba đầu sáu tay.

Cốc Vũ, Kinh Trập, Tiểu Mãn cùng nhau hái, nàng không vội hái quả đào, mà chạy đến chỗ Trần Vĩnh Ngọc nhìn xem có sự tình gì không, dù sao là nàng ra chủ ý này, có chuyện gì dù chỉ là lời nói bất mãn nàng cũng băn khoăn, lại nói, thôn trang chưa từng náo nhiệt vui vẻ như vậy, ngay cả Trương thị nghe nói là Cốc Vũ ra chủ ý, cũng không so đo hai ngày trước đó còn cố ý chạy tới nói hai câu xuôi tai, Lí Hà thị càng mừng rỡ khen người nhà mình tốt. Cốc Vũ nghe vậy chợt này sinh một tia ảo giác, muốn bọn hắn có thể qua ngày tốt, không lo ăn, không lo uống. Các nàng chỉ muốn chút nhỏ nhoi như thế, cuộc sống áp lực đã vặn vẹo các nàng, không có tâm tư đi tao nhã.

Cũng chính là như vậy trong nháy mắt, Cốc Vũ trong lòng tha thứ các nàng.

Lúc này, Cốc Vũ đi tơi rừng đào đã chín, có chỗ hương quả ngọt ngào nồng đậm xoang mũi, mùi quả chín tràn ngập, già trẻ lớn bé ở trong rừng đào cười nói rộn ràng, thấy Cốc Vũ khen nàng, "Cốc Vũ, ngươi thật là lợi hại, trước kia chưa từng để chúng ta vào hái, còn có hai thằng nhóc con trong nhà ta nữa.”

"Cốc Vũ, đừng cả ngày ở nhà buồn, có rảnh đi dạo qua nhà ta, trong viện ta có cây lý."

Mà ngày đó phụ nhân ở bờ sông nói bậy nhà Cốc Vũ, gặp phải Cốc Vũ có chút thẹn thùng, nhìn Cốc Vũ cười cười, muốn đưa một quả đào to nhất nàng hái cho Cốc vũ, lúng túng chà sát quả đào vào vải thô sam đang mặc trên người, "Cốc Vũ ăn cái này, ngọt "

Cốc Vũ còn có thể nói gì, mình đơn giàn chỉ ra ý kiến như vậy, liền chiếm được nhiều lời khen, nàng còn cảm thấy ngượng ngùng.

Trần Giang Sinh đứng bên Trần Vĩnh Ngọc, thấy Cốc Vũ ý cười trong suốt từ trong rừng đào đi tới, má ửng hồng như quả đào chín, đi ngang qua gốc cây, Cốc Vũ nhẹ nhàng xoay người, ngửa đầu bước vài bước, sắc mặt ôn nhuận cười, Trần Giang Sinh ngây dại, lòng hắn trào ra cảm giác khác thường.

Trần Vĩnh Ngọc thấy Cốc Vũ đi lại, cũng cười hướng nàng vẫy tay, "Ngươi, cái nha đầu, không phải nói muốn hái quả đào đổi tiền công sao? Sao rảnh đi lại hỗ trợ?"

Kinh Trập giúp họ ghi sổ, vội vàng bận rộn nhưng hoạt bát hơn, đơn giản là ai lĩnh bao nhiêu tiền, sau về đối chiếu lại.

Cốc Vũ thấy bọn họ thành thục, hỏi Trần Vĩnh Ngọc: "Trần bá bá, ta xem có gì cần hỗ trợ, nếu không có chuyện gì ta phải đi hái quả đào."

Trần Vĩnh Ngọc lắc đầu, "Chúng ta ngày hôm qua đã thương lượng xong, đơn giản là nột khuông quả đào trả một văn tiền, dễ dàng."

Vừa nói dễ dàng xong, nan đề đã tới rồi, nhóm đầu tiên hái được quả đào đã nâng quả đào đến, Trần Vĩnh Ngọc thấy choáng váng, người có già trẻ lớn bé, giỏ đựng quả đào cũng bất đồng, có sọt trúc lớn, cũng có thùng nhỏ, cái gì thuận tay là dùng cái đó.

Cũng may Trần Vĩnh Ngọc đã sớm chuẩn bị, từ phía dưới xe phía lấy ra một cái khuông trúc, "Đây là sọt trúc chúng ta dùng thường ngày, trước kia cũng đều tính như vậy, một nhà đều đổ vào, một khuông trả một văn tiền."

Mọi người cũng không nói chuyện, từng nhà đi vào, nhà nào chỉ có nửa khuông lại đổ trở về, hoặc là hỏi mượn người quen, "Cho ta mượn trước một thùng như vậy để ta lấp đầy khuông này, đợi ta giúp ngươi hái một thùng khác."

Cứ như vậy góp đủ số, Cốc Vũ nhìn qua như không có phát hiện vấn đề gì, định đi vào rừng hái quả đào, lại lo lắng đi một vòng xe ngựa mới phát hiện, này quả đào đổ đến đổ đi, chỉ cần ở mặt dưới đệm một ít cỏ rơm, vẫn bị dập, quả đào này bán cho nhà phú quý kia đãi khách chúc thọ, tuy không tính là xấu, nhưng cũng không dễ nhìn.

Cốc Vũ đem lo lắng này nói với Trần Vĩnh Ngọc, Trần Vĩnh Ngọc lại thương nghị với vài người chung quanh, một người đề nghị, "Nếu dập thì mượn bù vào là được rồi?"

Tuy nói như vậy, Trần Vĩnh Ngọc vẫn thấy khó, "Như vậy một đám lại một đám, người thiếu cũng nhiều, chúng ta làm sao so, ai cũng vội đi lại, cũng không có lý do gì nói rổ quả đào này ít hơn rổ kia."

Vài người cũng ra ý kiến, nhưng là càng thêm không đáng tin, “Đếm trái đi, dù sao cũng mau." Còn không có nói xong đã bị cười phủ định.

Cốc Vũ tâm tư vẫn là ở cân lượng, đã không có cân, dù sao cũng không cần thiết chuẩn xác như vậy, chính là nên làm cái gì để không cần đổ tới đổ lui, nhưng vừa mau vừa công bằng về số lượng. Cốc Vũ trong khoảng thời gian ngắn gấp rút không nghĩ ra biện pháp.

Còn không có ý kiến hay, đào hái càng nhiều hơn, cũng may kia xe ngựa có giá cao hỗ trợ, có thể bước lên trên băng ghế dài đổ vào. Một hán tử mang một khuông quả đào, trèo lên ghế, có người ghét bỏ một người tốc độ quá chậm, cũng trèo lên, đổ xong vội leo xuống dưới, ghế mất đi cân bằng, suýt chút nữa là té người, "Ngươi bớt nóng nảy chút, phải cân bằng mới được a."

Cái ghế dài 4 chân đó làm Cốc Vũ nghĩ tới một chủ ý, nàng vỗ tay vui mừng, gõ vào đầu mình, không phải là đòn bẩy đơn giản thôi sao!

Cốc Vũ lập tức kêu lên, "Trần bá bá, ta có ý kiến, ngươi đem ghế này cao lên, " Trần Vĩnh Ngọc đã kiến thức qua cơ trí của Cốc Vũ, rất nghe nàng, lại tìm một tảng đá, sau đó đạt hai khuông quả đào lên, tìm điểm cân bằng, "Trần bá bá, ngươi xem, như vậy không phải giải quyết nan đề sao?"

"Này?" Mọi người có chút không tin.

Vẫn là Kinh Trập thông minh, "Ta biết ý Cốc Vũ, hai khuông quả đào này nặng gần bằng nhau, đến lúc đó đem một khuông đào để đầu bên đây, người đến giao đào sẽ để đầu bên kia, cũng không tính sức nặng của thùng, chỉ cân bằng khuông quả đào này là được, như vậy không cần can, cũng không cần đổ đến đổ đi làm dập trái cây."

Trần Vĩnh Ngọc ngạc nhiên nhìn Cốc Vũ, "Sao ngươi nghĩ ra được?"

Mọi người đều chậc chậc lấy làm kỳ, Cốc Vũ đành phải đem chuyện mình lúc trước ở trong tiệm thấy người ta làm qua, lặp lại lời nói dối một lần nữa. Trần Giang Sinh vẫn không rõ, "Vì sao chỉ cần để một khuông quả đào ở bên cạnh, có chỗ lợi gì đâu?"

Kinh Trập và Cốc Vũ nhìn nhau cười.

Trần Vĩnh Ngọc lại muốn thay đổi một chút, "Cái ghế gỗ này không để được nhiều thùng như vậy, ta phải đi gọi cha ngươi ngay làm cho chúng ta một cái đòn trúc để mấy tấm ván gỗ lên dùng trước, sau này trở về lại nói."

"Thật là Tuyền gia có phúc khí, ca ca là người đọc sách, khuê nữ cũng thông minh như vậy, nếu nữ oa cũng có thể đi khảo tú tài, không chừng có thể trúng cử."

Cốc Vũ không để ý, người chung quanh đều khen nàng, trong khoảng khắc có chút lâng lâng, có cảm giác không chân thật.

Nàng thấy vận tác đã có thứ tự, bây giờ phải đi tìm Tiểu Mãn. Vội hái nhiều quả đào kiếm chút tiền công cũng tốt.

Không ngờ lúc trở lại chỗ hái quả đào vừa rồi thấy thùng của Tiểu Mãn không có bao nhiêu quả đào, mặt Tiểu Mãn đỏ bừng, một bên cúi đầu, bộ dáng vừa thẹn vừa lúng túng.

Nhìn thấy Cốc Vũ trở về, Tiểu Mãn như là gặp được cứu tinh, "Cốc Vũ ngươi đã trở lại, chúng ta qua bên kia đi."

Cốc Vũ thấy kỳ quái, tuy da mặt Tiểu Mãn mỏng chút nhưng không đến mức đến không thể gặp người a.

Đang do dự không biết có nên đi cùng nàng không, chợt nghe thanh âm đục thấp nói, "Tiểu muội nhi, ta đã nói việc nặng không cần ngươi làm, ca ca đến giúp ngươi."

Cốc Vũ lập tức nhíu mày lại, quay đầu căm tức nhìn người nọ. Chỉ thấy một nam tử mười lăm sáu tuổi dùng vạt áo đựng một ít quả đào, đi về hướng Tiểu Mãn bên này, Cốc Vũ cuối cùng rõ ràng, giận quát một câu, "Ai muốn quả đào của ngươi."

Người nọ căn bản không để Cốc Vũ để vào mắt, "Ai u a, đây là tiểu muội sao, cũng bộ dáng thủy linh như vậy, không chừng trưởng thành so tỷ tỷ ngươi còn đẹp hơn, chỉ là còn quá nhỏ, cạc cạc cạc."

Con mẹ ngươi, Cốc Vũ nổi giận, dám đùa giỡn bổn cô nương, nàng đến níu vạt áo người nọ, quả đào rơi xuống đất, kêu to, "Người mau tới a."

Tiểu Mãn vốn chưa từng gặp qua trường hợp như vậy, trong lúc nhất thời xấu hổ chỉ nghĩ đến tránh thoát đi, ngược lại càng khiến cho người nọ làm càn, dây dưa không ngừng, hơn nữa tất cả mọi người đang vội, một lòng hái quả đào đổi tiền, dù có liếc mắt một cái cũng chỉ nghĩ là bọn hắn đang nói chuyện mà thôi, không chú ý tới, Cốc Vũ dắt cổ họng kêu, người chung quanh lập tức đi tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.