Điện Trường Sinh

Chương 7




Cổ độc khuếch tán ngày càng nhanh.

Nếu không được chữa trị, ta e rằng ta sẽ không thể đợi được cho đến khi sư tôn trở lại.

Nhưng đan dược trong tông môn không phải là thứ mà một người như ta có thể tùy tiện sử dụng.

Vì có thể sống sót, ta đã quỳ trước đại sảnh đường của đại trưởng lão để xin thuốc. Vừa thấy ta đại trưởng lão đã nhếch môi:

"Xin thuốc?"

Sau đó ông ta cười lạnh nói: "Ngươi sát hại đồng môn tội ác tày trời, giữ lại mạng cho ngươi đã là khai ân rồi, ngươi còn không biết xấu hổ mà đi xin thuốc sao? Ngươi vẫn còn sức lực đi xin thuốc thế này, xem ra chẳng có gì nghiêm trọng."

Nói xong, đại trưởng lão đuổi ta ra ngoài.

"Ngươi không cần ở đây giả vờ đáng thương. Khi chuyện của Dận Nguyên được sáng tỏ, tông môn  sẽ xử lý một cách công bằng."

Khi ta vừa bị đuổi ra khỏi đại sảnh đường thì Cổ độc lại lần nữa phát tác, ta đau đến gần như muốn ngất đi.

Do dự hồi lâu, ta vẫn đi tìm Dận Chân sư huynh.

Trong tay hắn có một viên Hồi Hồn Đan, có thể làm cho người c.h.ế.t từ xương trắng sống lại. Nếu huynh ấy chịu giúp ta thì ta vẫn còn một tia hy vọng.

Ôm trong lòng  một tia hy vọng cuối cùng. Ta gõ cửa viện của Dận Chân sư huynh.

Hắn đang bàn luyện đan thuật với hai vị sư đệ trong sân. Khi nhìn thấy ta, vẻ mặt dịu dàng, ôn hòa của hắn bất giác nhạt đi một chút.

"Có việc gì?"

Giọng điệu vô cùng lạnh lùng.

Ta cắn môi, chần chừ nói: "Vâng."

"Sư huynh, thật ra ngày hôm ấy ta đã bị trúng độc của Cùng Kỳ, nếu không chữa trị thì chất độc sẽ lan khắp cơ thể."

"Hơn nữa... Một khi độc phát tán sẽ vô phương cứu chữa, ngay cả hồn phách của ta cũng sẽ... "

Hồn phách ta sẽ tiêu tán trong thiên địa không thể đầu thai chuyển kiếp.

Nhưng ta còn chưa kịp nói hết nửa câu sau, chỉ vừa nghe đến hai từ ‘hồn phách’, vẻ mặt sư huynh đã đột nhiên thay đổi, hắn trầm mặt quát ta: "Đủ rồi!"

Sắc mặt hắn lạnh lùng, trong mắt toàn là chán ghét.

"Tháng trước ta luyện đan không cẩn thận bị tẩu hỏa nhập ma, tổn thương tới tâm can, nên ta đã dùng hết thuốc rồi."

"Chỗ ta đã không còn thuốc, ngươi hãy quay về đi."

Hắn cau mày nói: "Còn nữa, nhớ cho kỹ thân phận của ngươi. Ngươi đã không còn có tư cách là đệ tử nội môn nữa."

"Nếu còn có lần sau, đừng trách ta không nhớ đến tình cảm ngày xưa."

Hay cho câu không nhớ tình cảm ngày xưa. Nghe thật buồn cười biết bao.

Mấy năm trước, khi hắn xuống núi diệt yêu bị trọng thương lâm vào hôn mê, tính mạng nguy kịch, là ta cõng hắn đang bị trọng thương trở về tông môn, sau đó một người một ngựa chạy lên đ ỉnh tuyết sơn để hái thuốc cho hắn.

Ta cửu tử nhất sinh mới cứu được hắn thoát c.h.ế.t trong gang tấc, bây giờ hắn lại nói chuyện xưa với ta. Thật là nực cười.

Ta không nói thêm lời nào, xoay người bỏ đi.

Nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa, phía sau đã vang lên tiếng nói chuyện thì thầm.

"Đại sư huynh, huynh bị tẩu hỏa nhập ma khi nào vậy?"

"Lừa nàng ta đó."

Giọng điệu của hắn vừa thản nhiên vừa lạnh lùng: "Hồn phách của Dận Nguyên đến bây giờ vẫn  không rõ tung tích, vậy mà còn dám giả vờ yếu đuối để trốn tránh trách nhiệm sao?"

"Thuốc đó là ta để dành cho Dận Nguyên, nàng không có tư cánh dùng. Chờ ta tìm được hồn phách của tiểu sư muội, ta sẽ dùng đan dược này tái tạo lại thân thể cho muội ấy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.