Điện Trường Sinh

Chương 14




Trong sân của tiểu sư đệ.

Ta và một thị nữ khác đang quét sân, tiểu sư đệ Dận Hành đang luyện kiếm với các sư huynh đệ trong sân.

Thanh trường kiếm c.h.é.m xuyên qua khoảng không, khí thế bừng bừng.

Chiêu kiếm này là chính tay ta đã dạy tiểu sư đệ.

Ta thu ánh mắt lại, nhìn xuống mặt đất. Có cỏ dại mọc ra từ những khe nứt giữa gạch và đá.

Xanh um tươi tốt.

Nhưng nó vẫn là cỏ dại vô dụng.

Khi ta sắp quét sân xong thì tiểu sư muội Dận Nguyên đến.

Đại Trưởng Lão am hiểu dùng cổ độc nhất. Sau khi Dận Nguyên lấy thân thể của ta sống lại, độc Cùng Kỳ trong cơ thể đã được đan dược của ông ta áp chế.

Chẳng qua là.

Hôm nay tiểu sư muội xuất hiện trong thân thể đại sư tỷ.

Vẻ ngoài giống như đúc, nhưng xem kỹ lại hoàn toàn khác nhau.

Đại sư tỷ  yêu thích màu sắc nhẹ nhàng, quần áo đơn giản. Tiểu sư muội lại thích màu sắc rực rỡ. Hôm qua nàng ta mặc váy màu xanh lục, hôm nay lại mặc váy đỏ.

Nhìn thấy nàng ta đến, tiểu sư đệ vừa mới luyện công xong lập tức ném kiếm qua cho nàng ta: “Sư tỷ, giúp ta mài kiếm...”

Vừa dứt lời hắn mới phản ứng lại.

Người trước mặt đã không còn là đại sư tỷ  nữa.

Bầu không khí đông cứng lại.

Bàn tay cầm kiếm của tiểu sư muội hơi siết chặt, đưa trả lại kiếm cho hắn rồi nhỏ giọng nói: 

“Sư huynh, xin lỗi, ta không biết mài kiếm. Hơn nữa…”

“Mài kiếm rất đau.”

Nàng nhỏ giọng làm nũng, nhưng ánh mắt của Dận Hành lại nhìn vào tay nàng...

Bàn tay này vốn là của đại sư tỷ, lòng bàn tay thô ráp và nứt nẻ.

Lúc trước, kiếm của hắn điều là do chính tay đại sư tỷ mài cho hắn.

Qua nhiều năm tháng, da thịt bị bào mòn đã hình thành một lớp chai sần.

Sư huynh?

Dận Nguyên nghiêng đầu nhìn Dận Hành: “Huynh làm sao thế?”

“Không có gì.”

Hắn ngoài mặt nói không có gì, nhưng lại không dám đối diện với gương mặt của đại sư tỷ.

“Muội đi đi,” Hắn rũ mắt, thấp giọng nói: “Ta sẽ tự mài kiếm.”

Nàng là tiểu sư muội được mọi người cưng chiều, đương nhiên sẽ không biết làm mấy việc vất vả như mài kiếm, chỉ nũng nịu nói mấy câu dễ nghe: “Sư huynh, từ giờ muội sẽ quay về học mài kiếm có được không?”

“Sau nay ta sẽ mài kiếm cho huynh”

“Được…”

Trong sân, mọi người đã tản đi hết, chỉ còn lại ta đang quét sân và Dận Hành đang đứng trước đá mài kiếm.

Hắn nhìn chằm chằm vào những vết mòn trên đá.

Đôi mắt hình như hơi đỏ lên.

Dừng lại nhìn một lúc lâu, hắn mới bắt đầu mài kiếm một cách cứng ngắc.

Cuối cùng cũng quét sân xong, ta đang định rời đi thì lại gặp Tông Như.

Cậu bé mặc áo vải thô chậm rãi đi tới trước mặt Dận Hành, nghiêng đầu nhìn hắn, không nhanh không chậm hỏi: “Tiểu sư huynh, sao lại tự mình mài kiếm?”

“Trước đây không phải đều là đại sư tỷ ngày ngày mài kiếm cho ngươi sao?”

Vừa nói, Tông Như vừa lấy tay che miệng, bày ra vẻ mặt kinh ngạc: “ Ôi, thật xin lỗi, ta quên mất, đại sư tỷ  đã c.h.ế.t rồi. Sau này tiểu sư huynh chỉ có thể tự mình mài kiếm thôi.”

“Đúng rồi, tiểu sư huynh, ngươi có biết gần đây có một tên ăn mày dưới núi bị chó hoang cắn c.h.ế.t không? Thật là đáng thương. Dù sao, không phải bất cứ người đáng thương nào cũng may mắn như chúng ta, gặp được đại sư tỷ.”

Dứt lời, Tông Như cũng không thèm nhìn phản ứng của Dận Hành, quay người chậm rãi rời đi.

Sống lưng rất thẳng.

Mãi đến khi đi khỏi sân một khoảng cách rất xa, đứa nhỏ này mới

nâng ống tay áo lên gạt đi giọt nước mắt trên khóe mắt.

Mà bên này, Dận Hành nắm chặt thanh kiếm lúc trước ta đưa cho hắn, vì dùng sức mà gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Ta quét bụi đất phía sau hắn. 

Ta mơ hồ nghe thấy tiếng thì thầm run rẩy của hắn.

“Đúng vậy, sư tỷ c.h.ế.t rồi.”

“Đã không còn …”

“Không còn ai giúp ta mài kiếm nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.