Mấy ngày nay, Đại Viêm triều có thể nói là gió nổi mây phun, đầu tiên là thiếu niên thiên tử mới đăng cơ hai năm đã ban bố các loại pháp lệnh, làm cho nhóm quý tộc phong hầu cực độ bất mãn, trên triều đình đối chọi gay gắt. Tiếp theo hoàng hậu Hi Ninh bởi vì ghen tị bị biếm lãnh cung, phụ thân hoàng hậu là Trấn Bắc hậu tụ tập một số vương hầu đưa ra chín tội lớn của thiên tử định phế truất, cũng đề cử Lư Châu Vương làm đế. Thiên tử nghe tin tức giận, vì thế lấy Hàn Dạ làm đại tướng, lấy chấp kim ngô Diệp Tiềm, đệ đệ của thiếu sử Diệp Trường Vân làm Hổ Bí trung lang tướng đi trấn áp chư hầu mưu nghịch.
một đêm trước khi xuất chinh, Hàn Dạ thân là đại tướng được thiên tử triệu kiến, đã có một lần đối thoại.
"Diệp Tiềm người này, chính là trưởng công chúa dẫntiến, ngày thường ta xem xét, có thể trọng dụng. Nhưng đến cùng là niên thiếu, ngươi cần ma luyện nhiều hơn." Hoàng đế lúc đó nói như thế.
Hàn Dạ nghe vậy, vội đáp: "Vâng, mạt tướng tuân mệnh."
Nhưng kế tiếp, Triệu Trệ thân là thiên tử dặn dò nhở một phen.
Hàn Dạ nghe xong, bề ngoài tuy liên tục đáp ứng, nhưng trong lòng lại nghi hoặc.
Lòng thiếu niên thiên tử sâu hơn biển, đến cùng đánh chủ ý gì? Nếu thực dựa theo lời hoàng đế, đâu phải khảo hạch Diệp Tiềm, rõ ràng là cho người ta đi chịu chết?
Tức thời trong lòng Hàn Dạ bất an, nhưng thiên tử phân phó cũng chỉ có thể kiên trì làm theo.
Diệp Tiềm này dù sao không phải cữu tử của Hàn Dạ, mà mệnh lệnh là hoàng đế ban xuống, nếu thực chết trận sa trường, coi như vì nước hy sinh thân mình đi.
Nhưng ngoài dự kiến của Hàn Dạ, Diệp Tiềm không chết.
Dẫn dắt tám trăm quân sĩ, chỉ dựa vào huyết khí, một mình xâm nhập đến thẳng địch doanh, dũng mãnh chiến đấu, giết mấy vạn địch, chém chết Trấn Bắc hầu phụ tử ba người. hắn một thanh trường kiếm, mũi nhọn như băng, không sợ sinh tử, khí thế như sóng, trấn trụ phản tặc, quân địch ào ào tước vũ khí đầu hàng.
Qua một trận chiến này, chư hầu mưu nghịch như chim thú tan tác, bị đại tướng Hàn Dạ đánh tan từng người, kẻ khác sống chết mặc bây đều ào ào hướng thiên tử cầu an, con dân Đại Viêm triều cũng đều biết tên thiếu niên tướng quân này.
Thiên tử nghe tin mừng rỡ, tự mình ra khỏi thành nghênh đón thiếu niên đắc thắng trở về, cũng phong làm hữu tướng quân, còn chư vị quân sĩ đi theo Diệp Tiềm đều được phong quan. Tỷ tỷ Diệp Trường Vân của Diệp Tiềm đang mang thai trong một đêm trực tiếp tôn làm phu nhân.
Đêm nay, trong cung Chính Dương, thiên tử đại yến, mừng công hữu tướng quân tân nhiệm, văn võ bá quan đều đến chúc mừng. Diệp Tiềm lãnh mi liễm mục, bên hông đeo trường kiếm, không vì thụ phong mà có nửa điểm tự mãn, thậm chí mặt mày cơ hồ không có gì vui mừng.
Văn võ bá quan ào ào tiến đến nói chuyện với Diệp Tiềm, Diệp Tiềm nhất nhất có lễ đáp lại, không kiêu không nóng nảy, lạnh nhạt khiêm tốn. Thế này làm cho quan viên nguyên bản vốn bất mãn với cữ tử này của hoàng đế cũng bắt đầu âm thầm khen ngợi, Diệp Tiềm có công cũng không phải ngẫu nhiên.
Yến hội quá nửa, hoàng đế rời tiệc, bách quan càng cảm thấy bớt câu thúc, ào ào châu đầu ghé tai ngươi kính ta mời. Lúc này, vài đại thần nói nhàn thoại, nhắc tới trong Đôn Dương thành còn có chuyện hay khác.
Nguyên lai Hoài An Hầu qua tuổi bốn mươi tuy rằng luôn luôn ở Đôn Dương Thành, nhưng xưa nay thích nhất du lịch tứ phương. Trước đó vài ngày, hắn đi đến Túc Ninh Thành, đi chỗ Triêu Dương công chúa làm khách, ai biết cứ như vậy đối với vừa đúng tang phu ở goá lại nhất kiến chung tình, sau khi trở về liền thỉnh cầu Hoàng thượng gả Triêu Dương công chúa. Hoàng thượng hiện đã chuẩn gả, cũng thỉnh Triêu Dương công chúa đến Đôn Dương, nói là để tùy ý thành hôn.
Có một võ tướng, phỏng chừng ngày thường là người không tâm nhãn, ở đó trợn tròn mắt kỳ quái: "Thế cũng quá vội vàng, sao nhanh như vậy đã muốn thành thân?"
Vài quan văn ở đó cười: "Lại nói tiếp a, chỉ có thể trách vị Hoài An Hầu này thật sự rất tài, tuy rằng qua tuổi bốn mươi, cũng chỉ một kích đã trúng, thật là bội phục a!" Lời này vừa ra, tất cả mọi người nghe đều hiểu, trong lúc đó lộ ra vẻ mặt ái muội, lại không khỏi hâm mộ bội phục.
Diệp Tiềm đầu tiên nghe được bọn họ ở đó châu đầu ghé tai nói chút chuyện nhảm, cũng không để ở trong lòng, nhưng sau khi nghe đến mấy chữ "Túc Ninh Thành " "Triêu Dương công chúa", đúng như là lấy đao chọc vào miệng vết thương, đau không thể nói. Sau này lại nghe được cái gì tùy ý thành hôn, cái gì nhất kích đã trúng, càng giống như ngũ lôi oanh đỉnh, ngốc ở đó, sắc mặt xanh mét.
Ngô Môn Trung hiện thời đi theo Diệp Tiềm cũng làm quan, đêm nay thật sự hưng phấn, đang uống rượu, bỗng nhiên thấy thần sắc Diệp Tiềm như vậy, vội tới hỏi: "Ngươi làm sao?"
Diệp Tiềm bàn tay to nắm chặt vỏ kiếm, nắm rồi nới ra, lại nắm chặt, hít một hơi thật sâu, rốt cục nói: "không có việc gì, ta có chút say, choáng váng đầu, đi về trước."
Ngô Môn Trung cũng nghe được đám người vừa rồi kia nói nhảm, biết trong lòng hắn không dễ chịu, nhân tiện nói: "Ta cùng ngươi trở về."
Diệp Tiềm miễn cưỡng nở nụ cười với Ngô Môn Trung, lắc đầu nói: "không cần."
Ngô Môn Trung cũng lo lắng Diệp Tiềm, muốn cùng hắn rời đi, hai người vừa đi ra cửa, đã thấy mộtnam tử qua tuổi bốn mươi, hình dung tiêu sái từ bên ngoài đi vào, hắn vừa vào, mọi người đều vây lại chúc mừng. Diệp Tiềm quay lại, nhìn người kia một cái, tâm gắt gao nhấc lên.
hắn nghe được quan viên gọi người này là "Hoài An Hầu ".
Diệp Tiềm hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi ra khỏi Chính Dương Điện, xuyên qua cung điện nguy nga nhìn trăng tròn sáng tỏ như ngọc trên bầu trời.
hắn còn nhớ rõ, nữ nhân kia từng nói, không gả người, không người để gả.
Mới bao lâu, nàng đã nhìn trúng nam nhân khác, muốn lập gia đình sao?
Lại nghĩ tới mọi người nói cái gì một kích đã trúng, tâm hắn bắt đầu phát khổ. Đó là nữ nhân của hắn, nhưng lại nhanh như vậy đã có đứa nhỏ của nam nhân khác sao?
Lúc trước rời đi, hắn còn hồn nhiên cho rằng có lẽ sẽ có một ngày, hắn có thể trở về, trở lại bên nàng, ôm nàng, cùng nàng.
hiện tại tốt rồi, mộng đã tan nát, hắn không trở về được.
hắn rời khỏi Ngô Môn Trung, một mình cầm theo kiếm, lên ngựa, chậm rãi đi dọc sông đào bảo vệ thành, bên bờ cành liễu buông xuống, vì thế hắn lại nghĩ tới một đêm nọ, nàng nói để hắn cùng nàng nhìn liễu bên sông.
Diệp Tiềm bên môi nổi lên một chút cười lạnh, thầm nghĩ: Nàng tự mình đến, cần gì ta cùng nàng!
Xuống ngựa, một mình chọn ra chỗ yên lặng ngồi xuống, nâng tay lên, vói vào trong bụng, lấy ra mộtcái bao vải, tầng tầng mở ra, bên trong là một miếng vải hồng đào. Nhìn vật nhỏ kiều diễm này, khôngkhỏi nhớ tới những chuyện hoang đường hai người từng làm nơi dã ngoại.
hắn cầm vật này, nhẹ nhàng mở ra, tận cùng bên trong là một sợi tóc đen, đó là lúc ly biệt hắn lấy trênthanh kiếm.
hắn vỗ sợi tóc đen, trong lòng khó tránh khỏi thê lương, một chớp mắt thậm chí muốn vung tay ném hết thảy xuống sông, nhưng chung quy vẫn luyến tiếc. Ngửa đầu nhìn sao đầy trời, một vòng trăng sáng, dưới trời sao, người nọ tối nay ở nơi nào, còn nhớ được thiếu niên từng đi giày thêu cho nàng hay không?
Diệp Tiềm một mình ưu tư nhìn nước sông chảy xuôi, mãi cho đến lúc trăng lặn về tây mới đứng lên, một lần nữa lên ngựa, đi về nhà. Đến đường cái ngoài cửa cung, lại vừa đúng nghe được vài quan viên vừa tan cuộc đang nghị luận, vẫn như cũ lại nói Hoài An Hầu và Triêu Dương công chúa.
hắn căn bản vốn không muốn nghe, nhưng không biết vì sao, lỗ tai lại cố tình giỏng lên, nghe rõ nhất thanh nhị sở. Mấy người kia chỉ là vài tiểu lại vô danh, không biết đi theo vị vương hầu nào vào yến hội của hoàng đế, lúc này ăn uống no đủ, cũng có một đống lời muốn nói. Chỉ nghe trong đó một người nói: "Ta nghe nói vị Triêu Dương công chúa kia giảo lệ cổ mị, không biết khiến bao nhiêu vương hầu tướng lĩnh khom lưng đâu, sao hiện thời lại nhìn trúng Hoài An Hầu già sắp chết kia?" Còn có một đống chuyện chưa nói ra miệng, Hoài An Hầu là người không nghe thế sự, mỗi ngày chỉ như nhàn vân dã hạc, học y thuật còn lên núi hái thuốc, nam nhân như vậy có thể làm cái gì, sao một công chúa đẹp như vậy lại bị mù mắt mà gả cho một người đã là nửa lão nhân?
một tiểu lại khác hắc hắc cười trộm, đắc ý nói: "Ngươi không biết, ta nghe nói a, trưởng công chúa này trước kia đã trải qua một chút việc, không phải sáng sủa gì."
Diệp Tiềm lúc trước nghe được đã cắn răng muốn đi, nhưng sau khi nghe lời này, lại giữ chặt dây cương không muốn xê dịch.
tiểu lại này vừa thốt lên xong, đương nhiên dẫn tới tiểu lại khác ào ào thúc giục: "Ngươi mau kể, đến cùng sao lại thế?" Dù là đại quan tiểu lại hay là dân chúng đầu đường, tất cả thích nhất là chuyện bát quái gió thổi nhà trống, tốt nhất mang chút sắc thái đào hoa, nghe trong khuê mật.
Tiểu lại rung đùi đắc ý nói: "Các ngươi cũng biết chuyện năm năm trước tiên đế dẫn dắt cung nhân đisăn bắn, rồi bị man nhân vây bắt đi?"
vài người khác ào ào gật đầu: "Biết biết, một trận đánh kia thật thảm, con rể của hàng xóm nhà ta cũng bỏ mình lúc đó."
Tiểu lại lúc này cố ý hạ giọng nói: "Các ngươi không biết, kỳ thực lần đó man nhân đã bao vây tiên đế Đại Viêm triều ta, vốn muốn bắt sống, lại vì giải vây, lúc đó liền dâng ra vị trưởng công chúa như hoa như ngọc này..."
Diệp Tiềm nghe được lời này, trong lòng căng thẳng, trong đầu oanh một tiếng, bỗng nhiên nhớ lại nữ nhân kia bên môi luôn có vẻ cười trào phúng, nhớ lại nàng vung bút, nhớ lại nàng cầm kiếm trong tay. hắn từng cảm thấy nữ nhân kia như sương như khói, thấy không rõ nói không rõ, hắn nỗ lực tới gần, lại vĩnh viễn không biết tâm nàng.
Nhưng giờ này khắc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình lại buồn cười chậm hiểu như vậy. một tiểu nô trong mắt chỉ có chủ nhân yêu dã muôn phương, nhưng tâm chủ nhân đã sớm vượt thiên sơn vạn thủy, trải qua ánh đao kiếm vũ, để lại từng vết thương.
Diệp Tiềm nghĩ thế, trong tay không tự giác dùng sức, lúc dùng sức con ngựa chấn kinh, hí một tiếng, vì thế vài tiểu lại kia đột nhiên phát hoảng, vội nhìn sang Diệp Tiềm.
Diệp Tiềm ruổi ngựa tiến lên, mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vài tiểu lại, rút trường kiếm ra, âm thanh lạnh lùng nói: "Các vị rất hưng trí a, đã canh bốn còn ở trong này nói chuyện phiếm."
Đám tiểu lại có một người mắt sắc, lập tức nhận ra đây là thiếu niên tướng quân Diệp Tiềm mới phong, vì thế rất nhanh nhớ lại Diệp Tiềm này ngày xưa vừa đúng là gia nô của Triêu Dương công chúa, tức thời hắn sợ tới mức muốn tiểu ra quần, vội quỳ xuống: "Tướng quân tha mạng a! Tiểu nhân cũng khôngdám vọng luận thị phi nữa!"
Vài tiểu lại khác thấy vậy, cũng trắng bệch mặt, ào ào quỳ xuống khóc cầu xin tha.
Diệp Tiềm biết vài tiểu lại này bất quá là lắm mồm thôi, trong lòng tuy rằng bốc lửa giận, nhưng hắncũng lười so đo cùng mấy người này, chỉ trầm mặt nói: "Các ngươi nhớ kỹ, từ đây về sau không được nghị luận thêm, bằng không, sẽ như cái áo này." nói đến đây, trường kiếm như gió, trường bào của tiểu lại vừa nói đến bí văn khuê các đã bị đứt.
Vài tiểu lại trắng mặt há miệng, ào ào khóc cầu xin tha mạng, Diệp Tiềm lúc này mới buông tha, đithẳng về nhà.
PS: Ta thấy chuyện cũ của công chúa cũng có gì ghê gớm đâu nhỉ? Các nàng thấy sao?