(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Những lời này giống như đến từ vực sâu địa ngục, lông tơ trên người Dương Cừu dựng đứng.
Nữ nhân này vì sao càng ngày càng đáng sợ?
Hắn cảm nhận được sự lạnh lùng từ Toa Dư, bắt đầu ra sức dãy dụa.
“Hừ! Dương ca ca, ngươi đúng là không ngoan, nói yêu ta, phỏng chừng cũng là giả đi? Xem ra, ngươi và những người xấu đó giống nhau, chỉ muốn lừa gạt m.á.u thịt của ta!”
Thanh âm của Toa Dư trở nên rét lạnh, nàng tuy ý xách cổ áo Dương Cừu lên, nam nhân cao một mét tám không hề có sức phản kháng, mũi chân hắn chạm trên mặt nước, dần dần bị nàng nhấn chìm xuống dưới mặt biển.
Ục ục…
Hắn hít thở không thông mà phun ra bọt khí
Toa Dư như phát hiên ra thú vui mới, không ngừng nhấc lên hạ xuống, sau đó cười không ngớt.
Đỉnh đầu Dương Cừu đầy rong rêu, từ khe hở, hắn chỉ nhìn thấy khuôn mặt diễm lệ của Toa Dư lấp ló, còn có cả bàn tay đầy màng trong suốt, những ngón tay mọc ra móng vuốt sắc bén như lưỡi dao.
Những ngón tay tinh tế như tác phẩm chế tác từ ngọc thạch, hắn hoảng hốt sợ ngây người, ngay sau đó, cảm giác đau nhức ở bên hông truyền đến.
Phụt!
Bên hông hắn bị móng tay sắc nhọn chọc rách một mảng, m.á.u thịt lẫn lộn, Toa Dư duỗi tay chọc sâu vào miệng vết thương, chuẩn xác mà bắt lấy thận của hắn.
Giây tiếp theo, một bên thận đỏ tươi đã nằm trong tay nàng.
“A a a a a a …. Dừng tay!”
Dương Cừu đau đến cả người phát run, há to miệng kêu lên thất thanh, nước biển không ngừng chui vào miệng, hắn đau đến mức hồn phi phách tán, m.á.u tươi không ngừng chảy, nhiễm đỏ một mảng nước biển.
Toa Dư nắm quả thận còn ấm nóng, nở nụ cười dữ tợn, cúi đầu chậm rãi nhìn về phía Dương Cừu: “Dương ca ca, thận của ngươi, thật xinh đẹp……..”
“Súc… Tịch Tịch, mau buông ta xuống!” Dương Cừu đau đớn hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt tái nhợt, muốn mắng chửi súc sinh, nhưng lời vừa tới bên miệng lại bị hắn mạnh mẽ nuốt xuống.
Cũng làm khó hắn, đã rơi vào tình cảnh này rồi nhưng vẫn không quên bản thân phải duy trì hình tượng thâm tình.
“Được, Dương ca ca~”
Toa Dư nghe lời mà buông tay, bùm một tiếng, hắn rơi vào trong biển, miệng vết thương bên hông bị nước biển ùa vào, sau đó Toa Dư lại nghe thấy tiếng hét thảm thiết như heo chọc tiết vang lên lần nữa.
“Ha ha ha ha ha ha ha, Dương ca ca, ngươi cũng vui vẻ chứ? Từ nay về sau, hai chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau!”
Tiếng cười của Toa Dư thanh thuý tựa chuộng bạc, vẻ mặt chân thành, đáng yêu.
Sau đó nàng nhìn Dương Cừu không chớp mắt, giơ lên quả thận m.á.u me đầm đìa kia, cứ như vậy mà há mồm cắn xé.
Biểu tình giống như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian, Dương Cừu rùng mình một cái.
“Về sau, thận của ngươi sẽ nằm trong bụng ta, vĩnh viễn không tách rời.”
Nàng lau đi m.á.u tươi bên môi, dáng vẻ điên cuồng nhìn hắn.
Dương Cừu sợ tái mét, nữ nhân điên này lại lợi hại như vậy? Trực tiếp ăn sống thận của hắn rồi?
Sao lại có kẻ biến thái cỡ này?
Ngự y đi theo đã sớm bị doạ cho ngây ngốc tại chỗ, trợn mắt há mồm mà nhìn chằm chằm Toa Dư.
Nhân ngư nửa người nửa cá này là quái vật sao?
“Ngươi mẹ nó… sững sờ ở đó làm gì? Còn không mau đỡ bản tướng quân lên bờ băng bó….” Dương Cừu gầm lên, hai mắt đã bắt đầu có dấu hiệu rã rời.
Hắn suy yếu không còn chút sức lực, ở trong nước chật vật vô cùng, nghiêng ngả lảo đảo bước vào bờ.
Ngự y lúc này mới hoàn hồn, chạy nhanh tới đỡ hắn, cởi hòm thuốc trên người xuống, dìu hắn tựa vào khối đá để tiện xử lý vết thương.
Vết thương vừa dài vừa sâu, không ngừng chảy máu, Dương Cừu vì mất m.á.u quá nhiều, lại ngâm trong nước lâu, cả người rét run, hắn khó nhọc ngẩng đầu, nhìn về phía đầu sỏ khiến hắn chật vật.
Con cá c.h.ế.t tiệt! Hắn nhất định phải để nàng trả giá gấp trăm lần!
Toa Dư không thèm để ý tới ánh mắt phẫn hận của hắn.
Dạy dỗ tra nam thật sảng khoái, chứng bệnh điên cuồng của nàng giảm bớt đi rất nhiều.
“Dương ca ca, thận của ngươi rất ngon, lần sau nếu Cơ Tuyết Vũ còn muốn thịt của ta, nhớ rõ dùng bên thận còn lại tới đổi, ta muốn nướng ăn.”
Dương Cừu nghe được lời này, chỉ cảm thấy bên sườn bụng lành lặn kia cũng ẩn ẩn đau.
“Ha ha… Tịch Tịch yên tâm, ta sẽ giúp nàng ấy dùng số thịt này thật tốt, sẽ không tới tìm ngươi lấy thịt, cắt thịt sẽ rất đau!”
Đương nhiên sẽ không đổi thịt, làn sau tới đây, thứ hắn muốn chính là nội đan của súc sinh này!
Chờ lấy được nội đan, hắn sẽ băm con cá này ra thành trăm nghìn mảnh, ném cho chó ăn!
Toa Dư nhìn tới ánh mắt kia, liền biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, nhưng nàng cũng không sợ.
Tới đi, thương tổn lẫn nhau, xem ai là người thua thiệt!
____________
Ngự y mất rất nhiều thời gian mới xử lý xong vết thương của Dương Cừu, sau đó hắn gọi thi vệ tới hỗ trợ, Dương Cừu lại được nâng đi một lần nữa, thậm chí còn thê thảm hơn so với lần đầu.
Toa Dư ở dưới mặt biển, nhìn bóng dáng mấy người rời đi.
Chờ tới lúc biến khỏi tầm mắt, nàng rũ mắt, vẻ điên cuồng yêu say đắm biến mất hoàn toàn, khôi phục lại vẻ lạnh lùng, tuỳ ý.
Nàng mở lòng bàn tay bên trái ra, bên trong rõ ràng là một quả thận đỏ tươi.
“Ghê tởm! Cho chó cũng không thèm ăn!”
Thận bị ném vào trong nước, trong khoảnh khắc dẫn tới rất nhiều cá, chúng tranh nhau xâu xé, ăn không sót lại chút gì.
Từ khi dùng tinh thần lực chữa trị thân thể Thuỷ Nguyệt Tịch, Toa Dư có thêm một năng lực mới.
Ảo thuật.
Có thể dễ dàng đánh lừa thị giác của người khác, nhưng không thể lừa được những kẻ cường đại, lừa mấy kẻ phàm nhân thì dễ như bỡn.
Toa Dư tuỳ ý chộp lấy một con cá, nghiền ngẫm quan sát.
Nhớ lại lúc Dương Cừu cắt bỏ đi khối thịt trên người nàng, dáng vẻ đắc ý thoả mãn, nàng không nhịn được mà bật cười.
Khối thịt kia quả thật là thịt cá, nhưng chẳng qua là của cá khác mà thôi!
Trong khoảng thời gian ở đáy biển, nàng đã sớm biết Dương Cừu sớm muộn cũng vì tiểu thanh mai trúc mã của mình mà tìm đến nàng.
Vì giúp Cơ Tuyết Vũ khảo mạnh một thời gian, sống sót tới cuối đời, nàng liền hao rất nhiều tâm tư mà ghép rất nhiều thịt cá lên người mình.
Trong thành nhân ngư có một loại đặc sản là thuỷ tảo độc, dùng để làm gia vị ăn rất ngon, nhưng ăn nhiều sẽ có tác dụng phụ.
Toa Dư sai nhân ngư đi tìm kiếm những loài cá ăn loại tảo này, cắt phần hậu môn của chúng, còn lấy đi một ít da ở đuôi của nam nhân ngư, sau đó dùng tinh thần lực cải tạo, hợp nhất thành một khối thịt.
Lại dùng năng lực mới, làm Dương Cừu tưởng rằng số thịt này do chính hắn cắt từ trên người nàng xuống, vui mừng đắc ý, cầm đi cứu người thương trong lòng mình.
Số thịt này xác thật cường thân kiện thể, trị được bách bệnh, nhưng nếu loại thịt này chứa mầm mống bệnh, ví dụ như ung thư, lở loét… nhất định sẽ truyền bệnh cho kẻ ăn vào.
Cơ Tuyết Vũ thích ăn thịt nhân ngư như vậy, thành toàn nàng ta lần này vậy!
Cho ngươi sống trong ghê tởm.
[Đinh! Tiểu khả ái của ngươi đã quay trở lại~]
Rất lâu không nghe được thanh âm điện tử, Toa Dư nhướng mày.
003 cao hứng, phấn chấn: [Mấy ngày nay hệ thống chúng ta làm một số cải tạo. Ký chủ có nhớ ta hay không?]
Nó lầm bầm lầu bầu bên tai Toa Dư, sợ nàng không để ý tới sự tồn tại của mình.
[Để ta nhìn xem trong thời điểm ta không có mặt ký chủ đã làm những gì.]
Giây tiếp theo, thanh âm điện tử run rẩy kịch liệt, phát ra tiếng giống như nôn mửa.
[Oẹ oẹ oẹ oẹ oẹ, ký chủ, ngươi vậy mà lại cho nữ chủ ăn da nhân ngư và hậu môn! Oẹ oẹ oẹ oẹ oẹ]
[Trời ạ, trong vị diện nhân ngư, ta dám thề chưa từng có nhiệm vụ giả nào trải qua như vậy! Oẹ oẹ oẹ oẹ oẹ oẹ!]
Toa Dư nghe 003 không ngừng nôn mửa, phá lệ có chút khó hiểu.
“Thực sự ghê tởm sao?”
[Vô nghĩa! Oẹ oẹ oẹ oẹ oẹ oẹ oẹ]
003 tiếp tục ói mửa, ở trong đầu nàng hiện lên một ống dữ liệu.
Toa Dư:………
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");