(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thấy nhiều người lên tiếng thay Toa Dư, sắc mặt Hồ Dao Dao thoáng chốc trở nên khó coi.
Nàng ta vốn không biết những người đang nằm trên mặt đất là ác bá, ba người kia chắc chắn là cố ý gài bẫy nàng ta? Muốn làm nàng ta bị xấu mặt.
Hồ Dao Dao càng nghĩ càng giận, uỷ khuất lôi kéo ống tay áo Mặc Diễn: “Mặc Diễn ca ca… ta không phải cố ý, nếu người nam nhân này có sai, các nàng cũng không nên g.i.ế.c hắn…”
Thấy nữ nhân của mình chịu ủy khuất, Mặc Diễn bùng lên ngọn lửa giận trong lòng, nhìn Toa Dư, lạnh lùng nói: “Hoa ngôn xảo ngữ, ta thấy loại nữ nhân như ngươi chính là làm bộ làm tịch.”
“Mau xin lỗi Dao Dao, nếu không hôm nay không tha cho ngươi.”
Toa Dư thực sự phục hai kẻ tâm thần này, bệnh còn năng hơn so với nàng.
Hiện tại nàng không phải đối thủ của hai kẻ này, nếu phải đánh nhau, nhất định sẽ liên lụy đến người xung quanh. Hồ Dao Dao ngoài miệng nói yêu quý phàm nhân, nhưng một khi giao đấu, sẽ không quan tâm sống c.h.ế.t của họ.
Có thể lấy Lạc Thuỷ thành năm đó làm minh họa.
Đánh không lại, Toa Dư dứt khoát giơ ngón giữa hướng về hai người: “Xin lỗi cái thằng cha ngươi, muốn bà đây phải xin lỗi tên súc sinh đó, năm mờ đi!”
Giọng chưa dứt, nàng đã chạy cách xa trăm dặm, chỉ dư lại những người tới hóng hớt.
Mặc Diễn tức giận tới mức mặt đen như đ.í.t nồi, kéo tay Hồ Dao Dao đuổi theo Toa Dư. Đời này, hắn chưa từng bị ai khiêu khích như vậy đâu.
Hắn muốn nữ nhân này c.h.ế.t không có chỗ chôn!
Tuy rằng tốc độc của Mặc Diễn hơn hẳn Toa Dư, nhưng lúc chạy trốn, nàng đã sử dụng tinh thần lực che chắn tung tích của mình, cho nên Mặc Diễn và Hồ Dao Dao đuổi theo được một lúc thì bị mất đi phương hướng.
Mắt thấy kẻ mắng mình là súc sinh chạy trốn, Hồ Dao Dao tức giận đến giậm chân, sắc mặt của Mặc Diễn phải nói là cực kỳ khó coi.
“Mặc Diễn ca ca, nữ nhân kia thật giải hoạt, chúng ta cứ để nàng chạy thoát như vậy sao?”
Mặc Diễn trấn an Hồ Dao Dao: “Dao Dao yên tâm, ta nhất định sẽ tìm ra nàng ta, khi dễ người của ta, đều sẽ không có kết cục tốt!”
Hắn lấy ra đá truyền âm, lạnh lùng nói: “Vạn Liễu, thay bản tôn làm một chuyện.”
Hắn miêu tả lại vẻ ngoài đặc thù của Toa Dư, phát lệnh truy nã toàn giới, nhất định phải bắt được người này, không quản sống chết.
Hồ Dao Dao lúc này mới cảm thấy vui vẻ.
Bọn họ còn chưa vui vẻ được bao lâu, thì thấy một con hạc giấy hạ xuống trước mặt.
Đây là phương thức truyền âm của Thiên Đình, bên trong hạc giấy là giọng nói của đám tỷ muội trên Tử Hoa cung.
“Dao Dao, không hay rồi. Xích Vũ tiên quân cấu kết cùng Ma tộc làm hại bách tích, hắn bị Thiên Đình áp giải đi chịu tội rồi.”
“Còn có Thanh Đồ tiên quân, ngươi mau trở lại Cửu Trọng Thiên, cầu tình Ly Trần tiên tôn tha mạng cho bọn họ đi.”
Hồ Dao Dao kinh ngạc thất sắc.
Mặc Diễn nhíu mày, dùng tay phất hạc giấy thành tro bụi, nói: “Bọn họ bị bắt thì có quan hệ gì với ngươi? Dao Dao, lần này ngươi hạ phàm, mới ở cùng ta chín ngày, chẳng lẽ phải trở về vì những người không liên quan sao?”
Hắn đã chịu đủ thân phận tiểu tiên Nga của Hồ Dao Dao rồi, hắn muốn cùng người trong lòng vĩnh viễn ở bên nhau, nếu không phải nàng ta không đồng ý, hắn đã trực tiếp phong nàng ta làm Ma hậu.
Nhưng hiển nhiên Hồ Dao Dao không nghĩ như vậy, nàng ta thực sự sốt ruột, còn có một chút chột dạ.
“Mặc Diễn ca ca, Xích Vũ và Thanh Đồ ngày thường đối xử với ta rất tốt, ta không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu, bằng không ta còn là người thiện lương trong lòng ngươi sao?”
Hồ Dao Dao vừa lừa vừa gạt, xinh đẹp cực kỳ, trong ánh mắt tràn đầy ủy khuất, lời hay lẽ phải nói ra rất trôi chảy, rốt cuộc dỗ được Mặc Diễn, sau đó nàng ta vội vàng trở về Cửu Trọng Thiên.
Sau khi hai người này rời đi, Toa Dư mới nghênh ngang xuất hiện.
“Không nghĩ tới tốc độc làm việc của Thiên Đình lại nhanh như vậy.” Toa Dư hài lòng nói.
Không uổng công nàng mất nhiều thời gian thu thập chứng cứ, lại trà trộn trong đám bá tánh tuyên truyền, nên mới kinh động lên Cửu Trọng Thiên.
Không sai, nàng ẩn náu ở Cực Lạc thành ba năm, không chỉ lén lút thăng cấp, còn cố gắng cứu những nạn nhận bị cướp tới Cực Lạc thành, nhờ các nàng công khai, truyền bá sự thật ra bên ngoài.
Mục đích chính là kéo Xích Vũ và Thanh Đồ rớt đài.
Loại sự tình thần tiên mưu hại phàm nhân, đối với đám thần tiên là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, nhưng nếu trong đó có sự nhúng tay của Ma tộc, thì đó là trọng tội.
Không nghĩ tới hôm nay thẩm tra ở Cửu Trọng Thiên, nàng và Hồ Dao Dao có cơ hội gặp mặt, phải cho nàng ta một kinh hỉ mới phải đạo.
Ca ca của nàng ta không phải có rất nhiều sao? Thiếu một hai người hẳn không phải là vấn đề lớn gì đâu nhỉ?
Không biết kẻ từng tát nàng một cái trên Cửu Trọng Thiên kia, có từng nghĩ tới chính mình cũng có ngày hôm nay?
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
003 biết được nội tâm của Toa Dư nghĩ gì, không khỏi run bần bật.
Ở trong nguyên tác, Thanh Đồ và Xích Vũ vẫn luôn là hai tiên quân cao cao tại thượng, sủng ái Hồ Dao Dao. Việc Hồ Dao Dao thu thập phần cơ thể của những nữ tử xinh đẹp cũng không hề bị phát hiện, mọi người đều cho rằng nàng ta là vẻ đẹp trời ban.
Mặc dù nàng ta có nhiều thay đổi về ngoại hình, ngày càng trở nên xinh đẹp, diễm lệ, nhưng vì có hào quang nhân vật chính nên nghiễm nhiên không ai chú ý tới những thay đổi này.
Tới cuối của cốt truyện, nàng ta trở thành đệ nhất mỹ nữ của Tứ Hải Bát Hoang, không ai có thể sánh bằng.
Nhưng hiện giờ bị ký chủ vạch trần, còn không biết tiếp theo sẽ phát triển thế nào.
Toa Dư mặc kệ hệ thống nghĩ gì về mình, đáy mắt nàng bây giờ tràn đầy hứng thú.
Mặc Diễn và Tạ Nghiên Trì là hai kẻ ngốc điển hình, nếu biết rõ bộ mặt thật của tiểu hồ ly trong lòng mình không biết họ sẽ có biểu tình gì đây?
Nhưng với hào quang nhân vật chính, như vậy cũng không đủ để lật tẩy bộ mặt thật của Hồ Dao Dao, nhưng làm cho nàng ta đứng ngồi không yên cũng đủ rồi.
____________
Trên Cửu Trọng Thiên, Xích Vũ cùng Thanh Đồ bị trói bên cạnh cột tru tiên, Chấp Pháp tay cầm roi dài, vẻ mặt nghiêm túc.
“Xích Vũ, Thanh Đồ, hai người đã phi thăng mấy trăm năm, trong khoảng thời gian này g.i.ế.c hại liên tiếp nhiều nữ tử ở nhân giới, cấu kết Ma tộc, làm người người căm phẫn, các ngươi đã biết tội của mình chưa?”
Xích Vũ một mực cúi đầu, bởi vì chứng cứ vô cùng xác thực, hắn và Thanh Đồ giống nhau, hết đường chối cãi.
“Chúng ta biết tội.”
Chấp Pháp hừ lạnh một tiếng: “Đồng đảng của các ngươi là ai? Hồ Dao Dao phải không? Nghe nói các ngươi mưu hại phàm nhân, chính là vì muốn bắt những nữ tử có ngũ quan xinh đẹp, để giúp nàng ta hoán đổi bộ phận, có phải hay không?”
Hai người còn chưa mở miệng, đã thấy một bóng người vội vã chạy vào, nhìn thấy hai ca ca phải chịu nghiêm hình, hốc mắt nàng ta thoáng chốc đã ngập nước, nước mắt rơi như mưa.
“Xích Vũ ca ca, Thanh Đồ ca ca, đây là xảy ra chuyện gì? Dao Dao rất sợ hãi!”
Hai người đang bị phạt bỗng ngẩng đầu, nhìn Hồ Dao Dao khóc hoa lê vũ đái, tức khắc cảm thấy vô cùng thương xót.
Bọn họ không chút nghĩ ngợi, nhận toàn bộ trách nhiệm về bản thân mình: “Không có việc này, tất cả đều do chúng ta làm. Một chút cũng không liên quan tới Dao Dao!”
Chấp Pháp không còn gì để nói, trầm ngâm một lát sau đó lên tiếng: “Các ngươi nghĩ cho thật kỹ, đây là trọng tội, sẽ bị đày xuống nhân gian.”
Hồ Dao Dao cực kỳ khẩn trương, nội tâm lại vô cùng sợ hãi hai người này sẽ nói ra sự thực, một đôi con ngươi tuyệt mỹ tất cả toàn là nước mắt, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào hai người, dáng vẻ dáng thương chọc người thương xót.
Việc này càng làm cho nội tâm của Thanh Đồ và Xích Vũ thêm kiên định.
Hai người cố chấp nhận tội, muốn giải vây cho Hồ Dao Dao, Chấp Pháp tiên quân dù biết rõ sự thật nhưng không bằng một cớ, nên cũng chẳng thể làm gì được.
Roi dài trong tay hắn vung lên.
“Nếu đã như vậy, phạt các ngươi 81 đạo khốn tiên tác, đày xuống nhân gian luân hồi ba kiếp, công đức viên mãn mới có thể quay về Thiên Đình.”
Hồ Dao Dao nhẹ nhàng thở ra, không đợi nàng kịp thả lỏng, một đạo thân ảnh liền nhào tới bên chân nàng ta.
“Không được! Dao Dao… Dao Dao! Ngươi cứu Thanh Đồ đi, ngày thường hắn đối xử với ngươi tốt như vậy, hắn làm tất cả mọi việc đều là vì ngươi, ngươi không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu!”
Hồ Dao Dao tức khắc cứng đờ người.
Đây là một trong số tỷ muội báo tin cho nàng ta, cùng chức vụ tiên nga tại Tử Hoa cung, tên nàng là Đông Nguyệt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");