Điên Mỹ Nhân Và Bệnh Tiểu Thư

Chương 7




"Cái —— gì —— a! Cậu vậy mà nửa đêm đi ra ngoài cùng Giang Chước Dạ! A a a a a sao lại không gọi mình!"

Quan Tĩnh Nhàn ở điện thoại kia đầu hỏng mất kêu lên.

Quan Tĩnh Nhàn là sáng sớm ngày hôm sau mới phát hiện tin nhắn Tô Lệ gửi cho mình, nói mình buổi tối cùng Giang Chước Dạ đi xem mặt trời mọc.

Sau đó, Quan Tĩnh Nhàn lập tức liền gọi điện thoại tới.

Tô Lệ chôn giữa đống thức ăn rác, một miếng đậu Trùng Khánh vị lạ, ăn thật sự rất ngon:

"Hơn nửa đêm muốn kêu cậu như thế nào a, lúc ấy cũng là nhất thời nảy lòng tham, mình cũng không nghĩ tới, Giang Chước Dạ sẽ chủ động hẹn mình đi xem mặt trời mọc."

Quan Tĩnh Nhàn an tĩnh trong một cái chớp mắt, ngay sau đó bộc phát ra tiếng kêu lớn hơn nữa:

"A a a! Thế mà là chủ động hẹn cậu! Trời ạ, cậu có biết Giang Chước Dạ nhiều năm như vậy không có quen biết bạn bè nào đâu! Cô ấy đối với cậu rốt cuộc là có ý đồ gì a, nếu mình nhớ không lầm là cô ấy chính là O hàng thật giá thật đi?"

Tô Lệ lại ăn một que cay:

"Đúng vậy a, là O, cho nên mình mới yên tâm đi theo, rốt cuộc một cái O lại không thể làm gì với mình. Mình cảm thấy người ta cũng không có ý đồ gì, từ trên người mình có thể kiếm được cái gì đâu, đại khái chính là muốn cùng mình làm bạn bè đi."

Quan Tĩnh Nhàn trong giọng nói tràn ngập nghi ngờ:

"Chuyện này không có khả năng, cô ấy là một đại minh tinh, cái dạng người lợi hại gì làm gì chưa từng thấy qua, vì cái gì nhất định phải cùng cậu nửa đêm đi xem mặt trời mọc...... Oa mình nói cho cậu nga, gần đây mình xem rất nhiều tiểu thuyết!"

Tô Lệ trong lòng nhảy dựng:

"Tiểu thuyết? Cái gì tiểu thuyết?"

Quan Tĩnh Nhàn:

"Chính là cái loại tiểu thuyết luyến ái a, em họ mình cho mình mượn mấy quyển, mình tùy tiện đọc xem, những nhân vật trong tiểu thuyết đó là A hoặc là O, đều thích giả làm giới tính trái ngược của mình, liền rất kỳ quái! Nào là A trang O, O trang A đều có, cậu cần phải chú ý cẩn thận, lỡ như Giang Chước Dạ thật là một A trang O tiến vào giới giải trí đâu! Cô ấy hiện tại nói không chừng muốn bắt lấy chính là cái đỉnh cấp O của cậu!"

Tô Lệ:

"...... Nghe qua cũng không có khả năng, nghe nó như hí kịch vậy."

Kỳ thật Quan Tĩnh Nhàn nói cái khả năng này Tô Lệ cũng không phải không nghĩ tới, nhưng nhớ tới lúc sau nàng liền cảm thấy, Giang Chước Dạ người ta tốt xấu gì cũng là nữ chính trong sách, quyển sách này chính xác là AO luyến, Ứng Phi Yên đã là đỉnh cấp A, Giang Chước Dạ sao có thể cũng là A đâu?

Quan Tĩnh Nhàn không thuận theo không buông tha:

"Dù sao cậu vẫn nên lưu ý nhiều một chút, về sau không nên đơn độc cùng Giang Chước Dạ đi ra ngoài chơi, càng không nên nửa đêm đi ra ngoài, hiểu không? Chính là không an toàn, mới vừa cùng người khác quen biết liền cùng ra ngoài lúc nửa đêm, cậu vẫn là đại tiểu thư ngoan ngoãn mà mình biết sao! Buổi sáng mình đọc tin nhắn sợ tới mức đỉnh đầu sắp bay lên rồi, bớt làm mình nhọc lòng một chút được không!"

Tô Lệ:

"Ừ ừ vâng vâng được được được. Thật ra nói không chừng, Giang Chước Dạ cùng mình giống nhau, chỉ là muốn tìm một cái đỉnh cấp O làm bạn tốt thì sao? Đỉnh cấp O hẳn là cũng không phải thường thấy như vậy đi."

Quan Tĩnh Nhàn:

"Ở gần chúng ta đương nhiên không thường thấy, nhưng mà ở giới giải trí, đỉnh cấp O muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, O mấy người vốn dĩ ở phương diện nghệ thuật tương đối nhạy cảm, làm diễn viên ca sĩ cạnh tranh lại kịch liệt, hiện tại mấy người nổi tiếng toàn bộ đều là đỉnh cấp O, ngẫu nhiên sẽ có một ưu tú O, đều làm trên mạng phải khiếp sợ. Vừa nhìn cậu là biết không chú ý tới giới giải trí."

Tô Lệ:

"A thì ra là như thế. Nhưng mà những đỉnh cấp O đó, lỡ như không khống chế tốt, ở trên sự kiện lớn động d*c thì làm sao bây giờ, chẳng phải là sẽ tạo thành rất nhiều chuyện sao?"

Quan Tĩnh Nhàn đương nhiên trả lời:

"Muốn làm nghề này đương nhiên sẽ có hy sinh a, mình nghe nói rất nhiều minh tinh đã làm giải phẫu bỏ đi tuyến thể, hoàn toàn sẽ không động d*c."

Tô Lệ lần đầu tiên nghe nói có loại giải phẫu này, cảm giác thật sâu biết được kiến thức của mình hạn hẹp như thế nào:

"A! Sao lại có chuyện như thế này, bỏ đi tuyến thể! Đối với cơ thể có bị làm sao không?"

"Đương nhiên là có a, rất nhiều minh tinh cơ thể không tốt, cho nên nghề này kiếm tiền rất dễ. Hơn nữa bỏ đi tuyến thể rất đau, cậu ngàn vạn đừng nghĩ làm loại chuyện này a, cơ thể cậu căn bản là chịu không nổi."

"Mình sẽ không a, chỉ là nghĩ, có khi nào Giang Chước Dạ bỏ đi tuyến thể không a?"

"Giang Chước Dạ......Thật ra cô ấy chưa từng nói qua."

Tô Lệ trong lòng chịu chấn động lớn, nghĩ nghĩ lại hỏi:

"Bên người Giang Chước Dạ thật sự không có bạn sao?"

Quan Tĩnh Nhàn:

"Từ trước tới nay chưa từng thấy qua cô ấy có hành vi xã giao, dù đã diễn cùng nhau rất nhiều diễn viên, cô ấy cũng đều nói là không thân, cũng không cùng người khác tụ hội, Weibo cũng không hay đăng ảnh chụp, fans trên mạng liền cảm thấy cô ấy không có bạn bè."

Tô Lệ không biết vì sao trong lòng có chút cao hứng:

"Vậy, ý cậu là có phải hay không nói mình là người bạn đầu tiên của Giang Chước Dạ nha?"

Quan Tĩnh Nhàn:

"Ha? Cậu chỉ chú ý mỗi cái này?"

Mặc kệ thế nào, Tô Lệ cũng rất cao hứng. Cuộc điện thoại hôm nay với Quan Tĩnh Nhàn làm nàng biết không ít chuyện về Giang Chước Dạ, lần sau gặp mặt lại nhiều chủ đề để nói.

Phải làm quen một người bạn thật tốt, thật đúng là rất khó, bất quá Tô Lệ thích loại khiêu chiến này.

Tô Lệ vẽ xong truyện tranh, vào lúc nửa đêm cùng ngày, bụng bắt đầu đau, đau đến đám người hầu gọi bác sĩ tới trong đêm, suốt một đêm bị chích thuốc.

Tô Lệ bị bệnh ưởng ưởng nằm ở trên giường một ngày, treo bình truyền dịch một ngày, tinh thần lúc nào cũng hôn hôn trầm trầm, không nhìn xem di động.

Ở ngoại ô đang quay truyền hình, cảnh diễn hôm nay của Giang Chước Dạ kết thúc, ở phòng trang điểm tháo trang sức, lúc cởi trang phục diễn phục, mở ra di động gửi tin nhắn cho Tô Lệ.

Tô Lệ không có trả lời, Giang Chước Dạ gửi yêu cầu gọi điện qua, chuông vang lên thật lâu đối phương cũng không tiếp.

Giang Chước Dạ khóe miệng hơi nâng lên, bỏ điện thoại xuống.

Giả Tư Hàm ở một bên lén lút cười cười tới xem:

"Lại gửi tin nhắn cho tiểu cô nương sao? Chuyện ngày hôm qua em hơn nửa đêm đi ra ngoài, tuy rằng chị đồng ý giữ bí mật cho em, nhưng không có nghĩa chị có thể chịu đựng loại chuyện này lại thêm một lần, em nên kiềm chế chút đi a."

Giang Chước Dạ quay đầu lại, ánh mắt ôn nhu:

"Không thể chịu đựng, ngươi lại sẽ thế nào đâu?"

Giả Tư Hàm lập tức nghẹn lại, sau một lúc lâu, lẩm bẩm lầm bầm nói:

"Chị đây cũng chỉ có thể quỳ xuống cầu xin em a, bằng không cùng lắm thì chị liền từ chức thôi......"

Giang Chước Dạ khẽ cười một tiếng, rõ ràng nhìn ôn nhu đáng yêu như vậy, nhưng ánh mắt lại làm người không dám nhìn thẳng:

"Làm đúng công việc của chị là được, còn chuyện khác không cần quản."

Giả Tư Hàm không chịu phục:

"Chị cũng là xuất phát từ hảo tâm, thấy em quen bạn mới mới nói như vậy a, mấy năm gần đây chị ở bên cạnh làm người đại diện của em, đối với em rốt cuộc là thế nào, em còn không hiểu được sao?"

Giang Chước Dạ cười càng lớn, tựa như gợn sóng trên mặt hồ chậm rãi tràn ra:

"Em đã sớm nói qua, em không cần bằng hữu. em tiêu tiền mời chị tới là làm người đại diện, không phải làm bằng hữu."

Giả Tư Hàm rụt rụt đầu, không dám lại tranh chấp, chỉ có thể đè nặng một bụng tức nói thầm:

"Cái tính xấu này của em thật là, về sau không biết A tội nghiệp chịu được em."

Giang Chước Dạ ngón tay thật dài với qua, từ trên bàn trang điểm lấy một que kẹo, dùng đầu lưỡi gợi cảm li3m li3m, sau đó nói:

"Có lẽ, chưa chắc là A đâu."

Giả Tư Hàm:

"Hả, chẳng lẽ em còn muốn tìm cái B a? Bất quá này là khẩu vị của riêng em, chị không nói đến. Tuần sau thông báo nghỉ phép thời gian đừng quên a!"

Giang Chước Dạ vẫy vẫy tay tỏ vẻ đã hiểu, Giả Tư Hàm xoay người rời đi, Giang Chước Dạ lại lấy ra di động, tiếp tục gọi trò chuyện, vẫn là không ai tiếp.

Cô buông di động, khóe miệng thành một đường thẳng, lộ ra bộ dáng tức giận, bộ dạng giống cô gái đang cùng đối tượng làm nũng giận dỗi, lại gọi thêm một số điện thoại khác.

Sau khi gọi được, cô nói với bên kia nói:

"Giúp tôi theo dõi một người."

*

Tô Lệ đeo kim truyền hai ngày, lại ở trong nhà tĩnh dưỡng một thời gian, nàng cả người đều không tốt, khác cũng chưa có gì, chỉ là chịu không nổi nhất chính là, đồ ăn vặt của nàng toàn bộ bị Lý Chân Chân điều tra ra rồi!

Lý Chân Chân còn hạ lệnh cả nhà đều không được cho Tô Lệ bất cứ đồ ăn vặt gì, cơm hộp chuyển phát nhanh gì gì đó đều không được tiến đi qua cửa, một khi tra ra, chẳng sợ nhiều năm tình cảm với lão người hầu, giống nhau đều bị phạt!

Tô Lệ còn phải thay Trương mụ cầu tình, nói xong lời cuối cùng, Trương mụ tự mình đưa ra yêu cầu:

"Thái thái, ngài phạt tôi đi, là tôi không tốt, tôi không có nguyên tắc!"

Lý Chân Chân cho người hầu cả nhà thấy, phạt Trương mụ tiền thưởng tháng này, sau lưng lại phát bao lì xì bổ sung trở về, nhưng cả nhà quả nhiên bị chiêu này chặt chẽ quản thúc, mặc kệ Tô Lệ lại sử dụng hoa chiêu gì, ai cũng đều không dao động.

Tô Lệ không có cách nào, ngày không ăn không được đồ ăn vặt thật sự quá thống khổ, nàng chỉ có thể hóa bi phẫn thành động lực, không ngừng ở truyện tranh còn tiếp, cho bệnh tiểu thư vẽ ra đồ ăn vặt trong tưởng tượng.

Sau khi truyện tranh này thật nhanh đã được mười chương truyện, Tô Lệ tìm được một ít con đường tuyên truyền, tỷ như thêm tên siêu thoại, tag một ít truyện tranh trong giới đại lão linh tinh, cũng dần dần tụ lại được mấy chục cái fans, còn có số bình luận.

Chuyện này tuy rằng thật sướng rất vui sướng, nhưng này căn bản vô pháp đền bù nỗi đau bị cấm túc!

Kỳ quái chính là, trước kia Tô Lệ có thể ở nhà nửa tháng không ra khỏi cửa cũng không có chuyện gì, nhưng hiện tại sau khi ra cửa được vài lần, Tô Lệ thử rồi lại nghiện, mỗi ngày muốn ra cửa.

Thường gọi là dã tâm.

Tô Lệ chịu không nổi, nàng gọi điện thoại cho Quan Tĩnh Nhàn, lôi kéo đối phương nói thật lâu, rốt cuộc thuyết phục được đối phương, cùng mình cùng nhau đi ra ngoài chơi.

"Rột cuộc đi nơi nào chơi a?"

Quan Tĩnh Nhàn ở nhà mình kêu tài xế ra tới trên xe hỏi Tô Lệ.

"Đi quán bar!"

Tô Lệ hứng thú bừng bừng.

Đây là nàng danh sách di nguyện, nội dung rất quan trọng bậc nhất.

Loại địa phương như quán bar này, Tô Lệ trước kia hoàn toàn là không được cho phép tiến vào, thậm chí tới loại đường phố như phố quán bar đều sẽ không trải qua.

Giai cấp kia hoàn toàn cùng Tô gia là hai cái thế giới, Tô gia kẻ có tiền chỉ đi hội viên hội sở cao cấp, nhưng đương nhiên là, hội sở Tô Lệ cũng chưa đi qua.

Tô Lệ không quá hiểu biết này kia, chỉ là muốn tìm chỗ có thể tự do uống rượu Cocktail, ăn đồ ăn vặt không khỏe mạnh, có lẽ nhìn nhìn lại dàn nhạc nhảy nhảy Disco linh tinh.

Quan Tĩnh Nhàn hết chỗ nói rồi sau một lúc lâu:

"Cậu nói sớm quá a, sớm nói là đi quán bar mình liền không tới, trở về mình sẽ bị mẹ cậu đánh chết không thể."

Tô Lệ nháy đôi mắt vô tội, chắp tay trước ngực như bái phật:

"Cầu xin cậu được không, Quan Quan, mình biết cậu đối với mình tốt nhất, mình nhất định sẽ không nói cho mẹ mình biết, mang mình đi nha mang mình đi nha?"

Quan Tĩnh Nhàn còn có thể thế nào được, đương nhiên là giống một người cha tha thứ cho nàng, tìm một quán bar sạch sẽ ở gần đây.

Hai người vai sát vai đi vào, đều là đại mỹ nữ, một thân quý giá chi khí, trong nháy mắt ánh mắt mọi người bị hấp dẫn.

Quan Tĩnh Nhàn tìm cái bàn ngồi xuống, phục vụ lại đây đưa thực đơn rượu, Tô Lệ duỗi dài cổ lên xem, cảm thấy tên mỗi loại rượu Cocktail đều nghe rất hay, thực dứt khoát đánh nhịp:

"Trong tất cả đồ trong thực đơn mỗi thứ một phần!"

Phục vụ bị làm cho giật mình rồi:

"A này......"

Quan Tĩnh Nhàn chạy nhanh tới giảng hòa:

"Không đúng không đúng không phải, liền cái này cái này cái này còn có cái này, tạm thời như vậy trước đi, lúc sau nếu có yêu cầu chúng tôi lại kêu!"

Câu cuối cùng hoàn toàn là nói với Tô Lệ.

Hai người chậm rãi uống rượu, Tô Lệ cả người đều hưng phấn, không ngừng thăm dò xem các loại đồ vật, tới mặt nạ gỗ Châu Phi độc lạ treo trên tường quán bar đều phải cầm di động gõ gõ.

Bên cạnh bàn là hai nam nhân, bưng chén rượu đi tới, ân cần mà nói:

"Hai vị mỹ nữ, chúng tôi có thể mời hai người uống rượu không?"

Tô Lệ:

"!!!"

Xuất hiện rồi! Đời này lần đầu nàng bị người lạ đến gần!

Nàng khẩn trương cầm ly rượu của mình, đôi mắt trừng đến thành hình tròn, giống thỏ con nhỏ bị dọa sợ, làm cho hai nam nhân kia càng thêm tâm động.

Quan Tĩnh Nhàn lãnh khốc nói:

"Không cần, mời mấy người rời cho."

Hai cái nam nhân lại lập tức ngồi xuống, vẫy tay gọi người phục vụ tới:

"Giúp chúng tôi ở nơi này cho hai ly rượu đắt nhất. Các mỹ nữ, đại gia chỉ là tâm sự làm quen thôi, đừng lãnh đạm như vậy được không?"

Quan Tĩnh Nhàn là một cái ưu tú A, đánh nhau cũng là thực lành nghề, mắt thấy cô muốn nhảy lên bàn đứng lên đánh người, Tô Lệ vội vàng đem cô giữ chặt:

"Quan Quan, dừng dừng, chúng ta không cần quậy lên, đổi cái bàn......"

Hai người đứng dậy, rồi lại bị hai cái nam sinh kia chặn đường.

"Các mỹ nữ, vậy là phải đi rồi sao? Để lại phương thức liên hệ đi, đều ra tới chơi......"

Nam nhân đang nói chuyện cười đến đầy dầu mỡ, Tô Lệ cảm giác có chút ghê tởm.

Chính lúc này, nam nhân này bị một bàn tay gầy tinh tế xách cổ lên, trực tiếp ném ra phía sau.

"Rầm rầm xoảng ——"

Tiếng vang qua đi, nam nhân trực tiếp ngã xuống bàn đằng sau, gạt tàn thuốc cũ kĩ khói bụi phủ đầy đầu hắn.

"Nha!"

Tô Lệ nhỏ giọng kinh hô, thấy nam nhân phía sau lộ ra mặt.

Là Ứng Phi Yên, đồng dạng mặt khoe ra mỉm cười, hướng Tô Lệ ngoắc ngón tay:

"Lại đây vào trong lòng ngực tôi."

Tô Lệ:

"......"

Nàng như thế nào cảm giác, Ứng Phi Yên so với nam nhân vừa rồi còn muốn ghê tởm hơn? Dạ dày một trận cuồn cuộn, sắp chạy tới cổ họng!

"Thực xin lỗi, tôi có chút muốn phun."

Tô Lệ đẩy ra đám người, lập tức đi vào phòng vệ sinh, thành công đem Ứng Phi Yên vừa mới làm bộ soái đứng hình tại chỗ, trường hợp cực kỳ xấu hổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.