Thật ra hôm nay Giang Chước Dạ đang nghỉ phép, Tô Lệ chủ yếu chỉ là muốn nhìn chút bộ dáng đóng phim của Giang Chước Dạ, nói cách khác, phải đến sáng ngày mai Giang Chước Dạ đi làm, nàng mới có thể nhìn thấy được.
Như vậy là khoảng thời gian từ chiêu nay đến buổi tối, Giang Chước Dạ liền lái xe chở Tô Lệ đi dạo một vòng trong thành phố, đi từ những khu thương mại xa hoa đến công viên hẻo lánh ít người đến, từ phố phường hẻm nhỏ dạo đến địa danh lịch sử.
Chỉ có điều, toàn bộ hành trình Tô Lệ đều ngồi trong xe, trừ lúc ở khu mua sắm bị Giang Chước Dạ xách đi mua một ít quần áo, còn lại cơ bản đều không xuống xe, phong cảnh bên ngoài đều cách cửa sổ mà xem.
Giang Chước Dạ thật sự rất biết chọn chỗ đi, cô tìm vị trí đều ổn, Tô Lệ ngồi bên trong xe là có thể thưởng thức được phong cảnh, có kiến trúc thành phố thời đại cũ, có rừng cây cối hoa lá xinh đẹp, còn điêu khắc nhân văn rất độc đáo.
Tô Lệ không cần xuống xem không cần chịu lạnh trúng gió, cũng có thể ngắm xong cảnh sắc bên ngoài. Tuy là cưỡi ngựa xem hoa, cũng so với nàng hằng ngày ở trong buồn chán tốt hơn nhiều.
Khi màn đêm mới lên, rốt cuộc Giang Chước Dạ mới dừng lại trước cửa một khách sạn xa hoa, có người giữ cửa diện mạo tinh xảo tiến tới, giúp kéo cửa xe cho hai người.
Khi Tô Lệ xuống xe, mắt cá chân hơi không ổn, thân thể nghiêng một chút, cả cơ thể lập tức bị Giang Chước Dạ ôm vào trong ngực, chóp mũi toàn là hơi thở cỏ xanh.
Nàng hít hít mũi, rất cẩn thận tự mình đứng vững, một tay khác có chút không biết làm sao, liền rất muốn duỗi ra bắt lấy cây cột hoa văn bên cạnh, nhưng nàng duỗi không tới, vẫn chỉ có thể xem eo Giang Chước Dạ làm cây trụ cho mình.
Giang Chước Dạ ôn nhu mang Tô Lệ đi vào sảnh, đi vào thang máy kính trong suốt đi thẳng đến tầng cao nhất.
Tô Lệ thật cẩn thận hỏi:
"Chúng ta không phải đi tới chỗ dừng chân sao?"
Giang Chước Dạ bật cười:
"Hiện giờ là giờ cơm chiều nha, dừng chân ở khách sạn của chị đi."
Tô Lệ cũng không nghĩ nhiều gì, gật gật đầu.
Cho đến khi hai người ngồi vào vị trí trung tâm của nhà hàng ven sông với khung cảnh ưu nhã, Tô Lệ mới ý thức được chuyện gì, kinh ngạc hỏi:
"Cái gì mà khách sạn của chị?"
Giang Chước Dạ lấy khăn ăn đặt lên đùi mình, nghe vậy ngẩng đầu lên cười nói:
"Khách sạn này chị đầu tư xây dựng nha."
Tô Lệ:
"Thì ra chị lại là người đầu tư, thất kính thất kính!"
Giang Chước Dạ:
"Phải nói, kiếm nhiều tiền như vậy, chị cũng chỉ muốn tìm cách trữ tiền."
Tô Lệ:
"Chị có biết lời nói vừa rồi của chị có thể kéo bao nhiêu thù hận không? Em bây giờ còn đang dựa vào truyện tranh kiếm tiền nha, chị liền có thể nằm cũng sinh tiền."
Giang Chước Dạ đôi mắt híp thành giống như trăng non, giọng điệu giảo hoạt:
"Muốn nằm kiếm tiền vậy sao? Chị bao nuôi em a."
Tô Lệ mặt đỏ lên, cố gắng nhịn không thoải mái xuống nói:
"Muốn bao nuôi cũng là em bao nuôi chị mà? Em có một chút cổ phần của công ty nhà em nha, nuôi chị vậy là đủ rồi."
Giang Chước Dạ vũ mị lại ngọt ngào cười:
"Kia vậy thật tốt quá, chị chờ em bao nuôi chị."
Tô Lệ thuận miệng nói:
"Nhưng em bao nuôi chị cũng vô dụng, chị là O, kích cỡ cũng giống như em, đôi ta đến lúc đó thuần khiết nói chuyện phiếm sao?"
Giang Chước Dạ nhướng một bên lông mày, nụ cười dần dần trở nên tà ác:
"Nếu không đêm nay liền thử xem, xem kích cỡ có khác nhau hay không?"
Đến giờ phút này, Tô Lệ mới đột nhiên phát hiện ra, mình hình như vừa nói gì đó không nên nói.......Aaa, mặt nàng lập tức đỏ lên, hai bên mặt vừa ấm vừa nóng, đương nhiên là sắp bốc cháy rồi.
Nàng ôm mặt, làm bộ quay đầu ngắm phong cảnh, cứng đờ dời đi đề tài nói chuyện:
"Chị nước sông bên ngoài thật đẹp a, buổi tối có thật nhiều thuyền lớn nữa."
Giang Chước Dạ nhìn thoáng qua:
"Hay là em muốn ở trên thuyền so kích cỡ?"
Tô Lệ nhất thời nghẹn lời, thật sốt ruột quay đầu nhìn thoáng qua Giang Chước Dạ, lại quay đầu trừng mắt ngoài cửa sổ:
"Đổi đề tài đi, em không muốn thử so kích cỡ gì đó."
Giang Chước Dạ vui vẻ kiềm chế lại, ngược lại bắt đầu giới thiệu đặc sắc của nhà hàng này:
"Nhà hàng này là đồ ăn sáng tạo kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây, đầu bếp rất có sức sáng tạo, chị đã tới vài lần, cảm thấy cũng không tồi, đồng thời đồ ăn của bọn họ rất tốt cho sức khoẻ, mới đưa em tới đây, em yên tâm mà ăn."
Đồ ăn quả nhiên giống như Giang Chước Dạ nói, ngắn gọn là khoẻ mạnh lại rất sáng tạo, cũng không giống như trong nhà lúc nào cũng là salad, Tô Lệ ăn xong hết cảm thất rất vừa lòng.
Nàng ăn đến no chín phần mới chủ động buông dao nĩa xuống, chờ mong hỏi Giang Chước Dạ:
"Đợi lát nữa có phải còn có bữa khuya hay không?"
Giang Chước Dạ đón lấy đôi mắt sáng long lanh của Tô Lệ, mỉm cười nói:
"Đương nhiên......"
Tô Lệ khóe môi giơ lên, giống như chuẩn bị yeah một cái.
"Không có!"
Giang Chước Dạ cố ý dừng lại trong chốc lát, mới nói ra câu nói phía sau, vừa lòng nhìn Tô Lệ ở đối diện tươi cười dần dần biến mất, ngón tay giơ lên dần dần buông.
"Hừ, keo kiệt!"
Tô Lệ giận ăn một mồm đồ ngọt to, nhịn không được dỗi nói:
"Em sao lại thấy chị với mẹ em giống như nhau, quản trời quản đất."
Giang Chước Dạ nghiêm túc gật đầu:
"Dì đưa em phó thác cho chị, chính là trao quyền lợi của người mẹ, đồng thời chị cũng gánh vác nghĩa vụ làm mẹ, mấy chuyện này là điều chị nên làm, không cần cảm ơn!"
Tô Lệ:
"......"
Cô nói thật có đạo lý, chỉ là luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Hai người cơm nước xong, Tô Lệ muốn đi dạo bờ sông dưới lầu một chút, Giang Chước Dạ giống như làm ảo thuật từ trong xe lấy ra một cái áo khoác thật dày, trùm lên người Tô Lệ, đem người bọc từ đầu đến chân, lúc này mới vừa lòng nói:
"Đi thôi."
Bờ sông vào buổi tối đêm đông, thật ra cũng không có gì đẹp, nhưng Tô Lệ chưa bao giờ vào thời gian này đi ra bờ sông, vẫn luôn nhìn gì cũng cảm thấy mới mẻ, mỗi lần đi một bước đều phải hỏi hai câu.
Cành cây không có lá nào rơi xuống, một chiếc đèn đường bị hỏng, đôi tình nhân ở xa xa mơ hồ, đều làm đối tượng cho Tô Lệ ngạc nhiên quan sát.
Nhưng Tô Lệ không phát hiện được, bản thân nàng, cũng là đối tượng quan sát của Giang Chước Dạ.
Hai người đi đến trên cầu, quan sát nước sông trôi nổi, Tô Lệ nhìn nước sông, đột nhiên bi thương ập đến, nghĩ thầm bản thân còn có thể ngắm phong cảnh này được bao lâu?
Giang Chước Dạ cũng không nói lời nào, trầm mặc.
Bỗng nhiên bên cạnh có nữ nhân hét lên:
"Aaa, người kia có phải muốn nhảy sông tự vẫn hay không vậy!"
Hai người nhanh chóng qua xem, quả nhiên cách đó không xa, một nữ sinh trẻ tuổi đang vượt qua thanh chắn bảo vệ bên bờ sông.
Tô Lệ hét lên một tiếng liền muốn tiến lên, lại bị Giang Chước Dạ túm chặt lại.
Giang Chước Dạ rống to một tiếng:
"Em đừng có nhúc nhích!"
Tô Lệ bị dọa đến run lên, cả còn chìm trong cảm xúc nôn nóng, dưới lòng bàn chân lại không chạy trốn được Giang Chước Dạ.
Chỉ thấy Giang Chước Dạ như một mũi tên rời cung, nhanh chóng tiến đến, một phát túm chặt nữ sinh kia, đem nữ sinh trực tiếp từ trên thanh chắn kéo xuống.
Nữ sinh kia đại khái là nhũn chân, nằm trên mặt đất nửa ngày cũng không nhúc nhích, Giang Chước Dạ nhăn chặt mày, cẩn thẩn đánh giá cô ấy.
Người phụ nữ trung niên hét chói tai vừa rồi cũng đi tới, tấm tắc hỏi chuyện:
"Bây giờ cô gái nhỏ nha, đây là bị làm sao, như thế nào lại luẩn quẩn trong lòng vậy, tuổi trẻ đẹp như vậy có cái gì không tốt, có chuyện gf nói ra, bác gái giải quyết giúp con!"
Tô Lệ thò qua, nhìn cô gái trước mắt.
Cô gái kia đại khái chưa đến hai mươi tuổi, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, một đầu tóc đen lộn xộn không trực tự, khuôn mặt thanh tú lại tối sầm không nhìn rõ, nhìn qua toát ra vẻ một "Người thương tâm".
Cô gái có thể bị bác gái làm phiền, rốt cuộc cũng mở miệng nói:
"Con không sao......Khụ khụ, cảm ơn mọi người."
Giang Chước Dạ bỗng nhiên nói:
"Em bị A đánh dấu chung thân?"
Cả người Tô Lệ run lên, ý thức được chuyện gì, nhanh chóng cúi đầu nhìn xem sau cổ cô gái.
Vị trí tuyến thể bị tóc che lại, nàng nhìn không được cái gì, khiếp sợ quay đầu nhìn Giang Chước Dạ.
Cô gái kia ngẩng đầu lên:
"Chị làm sao biết được?'
Giang Chước Dạ "A" một tiếng, ngữ khí mười phần khinh miệt.
Nước mắt cô gái như không dừng được rơi xuống:
"Hắn ta không được em đồng ý liền đánh dấu chung thân, còn mở ra giới hạn trong cơ thể em..... Đời này em không thể thoát khỏi hắn, chính là hắn vứt bỏ em, còn nói gì mà, trong lúc yêu đương không ai nợ ai...... Bây giờ em mang thai, không dám nói cho người nhà, cũng không có đồng nào, phá thai cũng không thể phá......"
Tô Lệ nghe được kinh hãi, không nói hai lời liền móc ra điện thoại muốn chuyển khoản cho cô gái, bị Giang Chước Dạ cản lại.
Giang Chước Dạ ngữ khí lạnh lùng:
"Hiện tại bệnh viện có thể đi xóa đánh dấu chung thân, tôi có thể giúp đỡ em tiền đi phá thai và tiền giải phẫu đánh dấu, nhưng tôi có yêu cầu."
Cô gái mơ màng chậm chạp ngẩng đầu, vốn tưởng là Giang Chước Dạ là người tốt, nhưng khi chạm đến ánh mắt của đối phương, cô ấy co rúm lại một chút:
"Yêu......Yêu cầu gì?"
Giang Chước Dạ:
"Tôi muốn em hoàn toàn bỏ đi tuyến thể."
Tô Lệ và người phụ nữ trung niên đồng thời hít sâu một hơi, người phụ nữ trung niên kia âm thanh cũng cao lên:
"Vị mỹ nữ này cũng không thể nói lời như vậy nha, O bỏ luôn tuyến thể, vậy không phải còn thảm hơn B sao? Thể chất cô ấy vốn dĩ yếu, lại bỏ tuyển thể, sau này làm sao có thể tìm đối tượng!"
Giang Chước Dạ nhìn chằm chằm đôi mắt cô gái kia:
"Giữ lại tuyến thể làm người phụ thuộc vào A khác, hay là chính mình vì bản thân mà phấn đấu, do em chọn."
Tô Lệ khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi, đồng thời trong lòng có cảm giác mở ra cánh cửa thế giới mới. Nàng chưa từng cảm thấy làm O không có gì không tốt, ngược lại vẫn luôn cho rằng nhóm O là trời sinh mẫn cảm tinh tế, cho bản thân có thiên phú nghệ thuật nhật đính phải có.
Chỉ là, nàng xem nhẹ, trên thế giới này, làm O có nghĩa là có vô số nguy hiểm, nghĩa là cơ thể so với người thường còn yếu ớt hơn, nghĩa là mỗi tháng đến kỳ động d ục, nghĩa là dễ thụ thai còn khó tìm được công việc thích hợp.
Từ góc độ nào đó, Tô Lệ bỗng nhiên ý thức được, đề nghị của Giang Chước Dạ là có đạo lý. Bỏ đi tuyến thể O, là trở thành không khác gì B, có thể tìm công việc bình thường, cũng có thể tự do kết hôn ly hôn.
Toàn bộ xã hội còn rất khó tiếp nhận chuyện O bỏ đi tuyến thể, dù nơi các nàng ở là thành thị phát triển, cũng chỉ có ít ỏi mấy cái bệnh viện làm chuyện này, thành phố kém một chút căn bản là không có loại dịch vụ này.
Có thể nói, ý nghĩ này là kinh hãi thế tục.
Nhưng ở trong tiếng khuyên can của phụ nữ trung niên, cô gái kia lại thảm đạm cười rộ lên:
"Có thể, em cũng đã chết qua một lần, em còn sợ cái gì, chị nói chuyện phải giữ lời, em đồng ý chị, xoá đi tuyến thể, em không phải O."
Giang Chước Dạ ghi nhớ dãy số của cô gái, chuyển khoản qua một chút tiền cọc, cho cô gái chút phí để trọ lại khách sạn, cũng như phí đi bệnh viện đăng ký hẹn trước, phí giải phẫu sẽ được gửi khi cần."
Có thể nói là cực kỳ cẩn thận.
Bác gái trung niên nhìn Giang Chước Dạ và Tô Lệ giống như quái vật đi xa, hảo tâm giúp cô gái tìm chỗ nghỉ ngơi, trong lúc đó lại ra dủ loại dò hỏi:
"Lời mỹ nữ kia không đáng tin cậy nha, con tin tưởng ta, bác gái là người từng trải sẽ không lừa con, cái tuyến thể này con nàng vạn không thể bỏ, bỏ đi về sau không thể cùng A kết hôn, càng không thể sinh ra con là A và O! Hậu quả quá nhiều nghiêm trọng, phải cẩn thận suy xét!"
Cô gái trầm mặc không nói, cuối cùng khi bác gái im lặng, hơi hơi mỉm cười:
"Con nghĩ tới một nhân sinh hoàn toàn mới."
Giang Chước Dạ lái xe mang Tô Lệ trở lại khách sạn của mình, toàn bộ hành trình hai người không nói gì.
Tô Lệ còn đang chìm đắm trong sự kiện chấn động vừa rồi, liền rất tò mò, Giang CHước Dạ vì sao lại có ý tưởng kinh người như vậy, trước kia chị ấy rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?
Thẳng đến lúc hai người một trước một sau đi vào phòng khách sạn, Tô Lệ ngồi ở trên sô pha, Giang Chước Dạ đứng ở quầy bar pha đồ uống.
Tô Lệ rốt cuộc không nhịn được:
"Chị..... Có thể nói cho em một chút, trước kia chị rốt cuộc là..... Đã trải qua những chuyện gì, sao lại nghĩ đến cho O đi xoá tuyến thể?"
Trong tay Giang Chước Dạ cầm ly nước màu cam, lại đổ vào nước màu tím, thoạt nhìn như vu nữ đang điều chế ma dược, thần sắc cô bình thản lại quỷ dị:
"Em thật sự muốn nghe?"
Tô Lệ điên cuồng gật đầu.
Giang Chước Dạ cười lạnh một tiếng:
"Sau khi nghe xong, nếu em có suy nghĩ gì, đều có thể tuỳ thời rời đi."
Tô Lệ không thể hiểu được:
"Em có thể có suy nghĩ gì?"
Một câu của Giang Chước Dạ liền chặn lại yết hầu của nàng:
"Chị gi ết chết bạn thân của mình."
Tô Lệ:
"......"
Nàng cứng họng, muốn nói lại thôi, nhìn sườn mặt lãnh đạm của Giang Chước Dạ, cảm thấy đối phương có chút xa lạ.
Giang Chước Dạ cười một tiếng:
"Hai chúng ta quen nhau từ khi mặt quần rách đũng, cùng nhau tiến vào giới giải trí, kết quả cô ấy dùng bản thân đổi lấy nhiều đồ vật, sau đó bản thân cô ấy cũng thay đổi từ trong ra ngoài, không bao giờ là người chị quen biết kia."
"Vào đêm chị cô thành danh toại, cô ấy dẫn người đến muốn giế t chết chị, chị ngược lại giế t chết cô ấy."
"Em biết không? Em có một số chỗ, cùng cô ấy, rất giống nhau."
Giang Chước Dạ quay đầu nhìn qua, tầm mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào đôi mắt Tô Lệ.
Tô Lệ có cảm giác bị thú hoang theo dõi sởn cả tóc gáy, cảm giác lông tơ ở mu bàn tay dựng đứng lên.
Nhưng này chỉ trong nháy mắt, Tô Lệ hít sâu một hơi, nói với bản thân: Giang Chước Dạ sẽ không tổn thương mình.
Nàng trịnh trọng nói:
"Mặc kệ chị trải qua cái gì, chị phải hiểu được, em và người bạn thân kia, cũng không giống nhau. Bởi vì em, tuyệt đối sẽ không phản bội bạn bè của mình."
Giang Chước ạ mặt vô biểu tình, trên tay bưng ly đồ uống màu sắc quỷ dị, ngón tay trắng nõn mở ra, mạch máu gân xanh trên mu bàn tay căng lên.
"Em sẽ không sao? Cho dù chị là chuyện quá mức?"
Tô Lệ cẩn thận nghĩ nghĩ, kiên định nói:
"Chỉ cần không phạm pháp luật và điểm mấu chốt đạo đức, em đều sẽ không phản bội chị, càng sẽ không tổn thương chị, này không phải phong cách của em."
Nàng nói rồi, nghĩ thầm sinh mệnh của mình cũng chỉ còn lại hai năm, tự giễu cười:
"Nhân sinh ngắn như vậy, quý trọng bạn bè còn không kịp, vì cái gì còn muốn làm tổn thương? Em không nỡ làm tổn thương chị."
Ánh mắt Giang Chước Dạ lập loè ánh sáng, bỗng nhiên ngửa cổ lên, đem ly đồ uống một hơi uống cạn sạch.
Tác giả có lời muốn nói:
Chú ý: Giang Giang và "Người bạn" kia là bạn bè thuần tuý.