Điện Hạ Khuynh Thành

Chương 95




Khi đi đến sảnh yến tiệc, họ nghe thấy âm thanh náo nhiệt từ bên trong vọng ra.

Bùi Tranh bước vào sảnh tiệc trước, tất cả các quan viên lần lượt hành lễ với hắn.

Thẩm Thập Cửu vừa định đi theo vào, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói.

"Trường Ức, Trường Ức!"

Thanh âm không lớn, chỉ có Thẩm Thập Cửu có thể nghe được, hắn quay đầu lại, phía sau có một người bộ dáng uy nghiêm đang đứng, nhưng hắn lại không nhận ra người đó.

Thẩm Thập Cửu cho rằng hắn không gọi mình, tiếp tục đi vào cửa.

Kỳ Trường Phong ở ngoài cửa dừng lại, chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua liền nhìn ra người này không phải Kỳ Trường Ức, mà là bọn họ giống nhau.

Thấy Thẩm Thập Cửu đi theo Bùi Tranh đến trước án bàn ngồi xuống, Kỳ Trường Phong trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng lúc này lại không thể bộc lộ ra ngoài, liền đeo vẻ mặt bình thường đi vào.

Ngày nay, địa vị của Kỳ Trường Phong trong triều đã khác xưa rất nhiều, sự tôn trọng và sủng ái của Hoàng Đế đối với hắn từ ba năm trước đã dần giảm bớt, Tứ hoàng tử hôm nay cũng không khác gì các hoàng tử khác, địa vị lại càng thấp hơn vài điểm.

Chuyện mâu thuẫn với Hoàng Thượng và đi xa đến mức như vậy là điều khó tránh khỏi.

Kỳ Trường Phong ngồi ở một vị trí cách xa ngai vàng, không ngừng nhìn Thẩm Thập Cửu che mặt xuyên qua đám đông tầng tầng lớp lớp.

Yến tiệc hôm nay khác với hôm qua, không khí hôm qua tương đối long trọng hơn, các đại thần cùng thủ lĩnh Man tộc và sứ thần thảo luận một số việc hệ trọng.

Nhưng đêm nay bầu không khí cực kỳ thoải mái, tất cả khách nhân đến dự đều mang theo người nhà và gia quyến của họ, trong đại sảnh rất yên bình và hài hòa.

Một lúc sau, A Mộc Lặccũng mang theo sứ thần Man tộc đi vào chính điện, trong đại sảnh mọi người đứng dậy hành lễ tỏ vẻ cung kính, A Mộc Lặc đáp lễ từng người.

Nhưng Bùi Tranh đang ngồi trên đệm, nghịch ly rượu không có ý định đứng dậy.

Thẩm Thập Cửu ban đầu thấy mọi người xung quanh đều đứng dậy, và cũng muốn đứng dậy cùng mọi người, nhưng Bùi Tranh đã giữ đùi hắn lại để ngăn hắn di chuyển.

Sau khi hành lễ với những người khác, A Mộc Lặc mỉm cười đi về phía Bùi Tranh.

"Bùi đại nhân, chúng ta lại gặp mặt, ngươi tối hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?" A Mộc Lặc liếc nhìn Bùi Tranh, "Tại sao công chúa điện hạ không đi cùng ngươi?"

Bùi Tranh cũng câu lên khóe môi, "Thủ lĩnh đại nhân quan tâm công chúa như vậy, sao không trực tiếp hỏi nàng?"

A Mộc Lặc nghẹn họng, người không có tới vậy muốn hắn đi nơi nào hỏi?

"Hình như Bùi đại nhân lại có nhân tình mới rồi?"

A Mộc Lặc nhìn Thẩm Thập Cửu đang ngoan ngoãn quỳ gối ngồi bên cạnh, hắn rất tò mò không biết khuôn mặt sau tấm mạng che mặt sẽ như thế nào, có thể khiến Bùi Tranh động tâm.

Tầm nhìn của hắn đột nhiên bị ai đó che mất, A Mộc Lặc nhìn Bùi Tranh đang đứng trước mặt Thập Cửu, trong mắt đầy cảnh cáo.

A Mộc Lặc nhún vai tỏ vẻ không sao cả, từ chối nhìn nếu không được phép nhìn.

Rồi hắn quay lại chỗ của mình.

Thẩm Thập Cửu từ sau lưng Bùi Tranh thò đầu ra, ngón tay chọc chọc trên vai Bùi Tranh, nghi ngờ hỏi: "Đại nhân, làm sao vậy?"

Giọng rất nhỏ, như thể sợ bị người khác nghe thấy.

Lúc này Bùi Tranh mới hơi thả lỏng một chút, mặt không chút thay đổi nói: "Không có việc gì."

"Nam nhân vừa rồi mặc y phục, thật là kỳ quái, còn có bím tóc, thật đáng yêu."

Thẩm Thập Cửu ghé vào tai Bùi Tranh tò mò nói, ánh mắt không ngừng nhìn về phía đám người Man tộc.

Bùi Tranh không nói chuyện, chỉ là hừ lạnh một tiếng.

Thẩm Thập Cửu nghe vậy quay đầu lại, liền thấy Bùi Tranh bất mãn nhìn mình chằm chằm, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.

Hắn run run hai lần, nhỏ giọng nói: "Chỉ là có chút đáng yêu..."

Đôi mắt của Bùi Tranh vẫn lạnh lùng.

"Thật ra thì nó chẳng đáng yêu chút nào, thật xấu xí."

Bùi Tranh lại khịt mũi nhìn đi chỗ khác.

Lúc này, một cong công từ trên bậc đi ra, nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng giá đáo!"

Đại sảnh đột nhiên yên tĩnh lại, tất cả mọi người đứng dậy cung kính hành lễ, Man tộc cũng chắp tay trước ngực, hành lễ cao quý nhất.

Trên mặt mang theo nụ cười, Hoàng Đế đi tới long ỷ ngồi xuống, khoát tay nói: "Mọi người cứ thoải mái, hôm nay là yến hội, không cần khách sáo như vậy, cứ thoải mái một chút."

Mọi người trong đại sảnh cũng cùng nhau cười rộ lên, nâng ly cung kính với Hoàng Đế.

Sau đó, cửa sảnh tiệc mở ra, một nhóm vũ công bước vào, với những chiếc tay áo duyên dáng và yểu điệu, họ nhảy múa trong sảnh tiệc, mọi người vừa cười vừa trò chuyện thưởng thức điệu nhảy.

— Sau tiết mục múa, là những tiếng vỗ tay như sấm.

Hoàng Đế cũng rất vui mừng, sai người đi lấy một chiếc quạt xếp, yêu cầu viết một câu đối ngay tại chỗ.

Sau khi mài mực liền viết bốn chữ "Giang Sơn Thịnh Thế", mọi người hết lời khen ngợi, khen chữ thảo của Hoàng Đế là kiệt tác.

Hoàng Thượng đã tặng chiếc quạt gấp cho A Mộc Lặc ngay tại đó.

Thái giám bước xuống bậc thềm với chiếc quạt gấp trên tay và đưa cho A Mộc Lặc.

A Mộc Lặc khom người hành lễ, "A Mộc Lặc thụ sủng nhược kinh, cảm tạ Hoàng Thượng."

Nhưng dưới sự quan sát của mọi người, hắn không tự tay nhận lấy chiếc quạt xếp mà là một gia nhân bên cạnh hắn cầm lấy, đặt lên bàn của A Mộc Lặc.

Điều này thật ra rất bất kính với ban thưởng của Hoàng Đế, sắc mặt của Hoàng Đế không được tốt cho lắm, những người khác trong sảnh cũng im lặng.

A Mộc Lặc mỉm cười, tiến lên trước nói: "Bệ hạ, kỳ thật Man tộc chúng ta tối nay cũng muốn tặng Hoàng Thượng một món lễ vật, hi vọng Hoàng Thượng sau khi nhìn thấy sẽ thích."

Hắn nói xong vỗ tay, cánh cửa đóng chặt đột nhiên vang lên một tiếng, tất cả mọi người nhìn về phía cửa.

Chỉ nhìn thấy một bóng đen cực lớn phản chiếu trên cửa, rõ ràng đó là một con người to lớn, nhưng nhìn lại mạnh mẽ giống như một con gấu đen.

Bóng đen đẩy cửa cung đi vào, khung cửa bị sức mạnh làm nứt ra, hắn mỗi bước một bước, mặt đất phát ra "đùng đùng" một tiếng.

Người này tóc rậm rạp, trên mặt lộ ra một đôi mắt như dã thú, thân thể cực kỳ cường tráng, cánh tay to bằng chu vi đầu người bình thường.

A Mộc Lặc chắp tay nói: "Bệ hạ, đây là một người khổng lồ cực kỳ hiếm thấy trong tộc người của chúng ta. Hắn mạnh mẽ đến mức có thể nhổ cả cành liễu rủ. Nay thần xin hiến dâng hắn cho Hoàng Đế, hi vọng có thể luôn đồng hành cùng bệ hạ, và bảo vệ sự an nguy của Hoàng Thượng."

Đảm bảo sự an nguy của Hoàng Thượng?

Với một con quái vật như vậy bên cạnh, Hoàng Thượng càng nguy hiểm hơn.

"Cái này... Lòng tốt của thủ lĩnh trẫm rất cảm kích, nhưng cung điện được canh phòng nghiêm ngặt, đã có rất nhiều thị vệ canh giữ đủ để đảm bảo an nguy của trẫm." A Mộc Lặc lại không để bụng cười cười, "Hoàng Thượng trước không vội cự tuyệt a, không bằng, Hoàng Thượng liền phái võ sĩ dung mãnh nhất Thiên triều tới cùng người khổng lồ Man tộc ta tỷ thí một phen, ai cao ai thấp, thử một lần liền biết." Ngay khi lời vừa dứt, các quan viên bàn tán rì rầm.

Nếu không chấp nhận đề nghị của A Mộc Lặc giống như trong triều đã mất sự uy nghi vậy, ngay cả một chiến binh dũng cảm cũng không có.

Chấp nhận đề nghị của A Mộc Lặc chiến đấu với con quái vật này thực sự đáng sợ.

"Được, chúng ta thử xem. Đến!"

Theo lệnh của Hoàng Thượng, mười thị vệ tương đối cường tráng đi vào từ cổng sảnh tiệc, nhưng so với con quái vật đứng ở giữa, họ chẳng là gì cả.

Những thị vệ đó cũng không mang theo vũ khí, tất cả đều tay không.

Đầu tiên, một người bước vào phòng, đứng đối mặt với người khổng lồ Man tộc, không ngờ chỉ cao tới ngực của hắn.

Hắn chỉ đấm một đấm mạnh và hữu lực thẳng vào bụng của người khổng lồ, nhưng người khổng lồ không phản ứng lại.

Thị vệ kia vội vàng, liên tiếp đấm hơn chục nhát, tên khổng lồ đều bị đánh mạnh, thậm chí thân thể cũng không hề run rẩy.

Thị vệ kia đành phải nghỉ lấy hơi, người khổng lồ cười toe toét vươn tay đánh người trước mặt...

Bùi Tranh đưa tay che mắt Thẩm Thập Cửu, cảm giác được dài lông mi thật dài chớp hai cái.

Sảnh tiệc nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ.

Bùi Tranh để tay xuống, trong lòng bàn tay hình như có chút ngứa.

Những cấm vệ quân còn lại trong sảnh lần đầu tiên tấn công một lần ba người, nhưng không thành công.

Những người còn lại chỉ đơn giản là cầm vũ khí của mình và cùng nhau tham chiến, nhưng toàn thân người khổng lồ giống như một bức tường sắt thép, cực kỳ cứng rắn và bất khả xâm phạm.

Mọi người lần lượt bị trọng thương và được khiêng ra khỏi sảnh tiệc.

Người khổng lồ chỉ có một số vết trầy xước trên cơ thể, hắn giơ tay lên la hét lên không rõ ràng.

A Mộc Lặc ra hiệu cho hắn im lặng, sau đó nói với đám người đang im lặng trong đại sảnh: "Các vị quan viên cũng đã nhìn ra, không phải ta là một kẻ không hiểu lễ nghi, mà là tình huống mười đánh một là như thế này có vẻ không công bằng?"

Trên mặt hắn tràn đầy đắc ý, "Bệ hạ, thắng bại đã phân, mười người Thiên Triều đều không phải là đối thủ của Man tộc người khổng lồ chúng ta, ngài cảm thấy thế nào?"

Hoàng Đế sắc mặt sắp tái xanh, thể diện của Thiên triều cũng sắp bị Man tộc quét sạch.

"Bệ hạ, thần muốn thử một chút."

Đứng trong đại sảnh, Bùi Tranh hơi khum tay, giọng điệu bình tĩnh.

Hoàng Đế không nói gì, nhưng A Mộc Lặc vừa đi vừa vỗ tay.

"Được, được, Bùi đại nhân thật là can đảm, nhưng là ngươi nhất định phải cẩn thận, đừng để cho dã nhân thô lỗ vô học đả thương ngươi."

Bùi Tranh lạnh lùng liếc hắn một cái, cũng không có trả lời, đi vài bước đi tới trước mặt dã nhân, chắp tay sau lưng đứng.

Hắn gần như ngang tầm vai của người khổng lồ, hơi ngẩng đầu lên nhìn lên xuống với đôi mắt khép hờ.

A Mộc Lặc đang khoanh tay quan sát từ một bên, muốn xem Bùi Tranh định làm gì, hắn vờ tốt bụng nói: "Bùi đại nhân, ngài không muốn chọn một món vũ khí sao?"

Ai biết rằng Bùi Tranh thực sự muốn chọn.

Hắn bước đến bàn của A Mộc Lặc, nhặt chiếc quạt xếp do Hoàng Thượng ban tặng rồi liếc nhìn A Mộc Lặc như dò hỏi.

A Mộc Lặc băn khoăn không biết chiếc quạt gấp mỏng manh có thể dùng để làm gì nên hắn gật đầu.

Bùi Tranh mở chiếc quạt ra với một tiếng "roẹt", dùng ngón tay mảnh khảnh lật phần dưới cùng vài lần, rút ​​ra một vài nan quạt xinh đẹp, sau đó dùng ngón tay khép chiếc quạt lại với nhau.

Những động tác vừa rồi rất uyển chuyển đẹp mắt, ai ngồi xuống cũng chăm chú nhìn vào giữa đại sảnh, sợ nháy mắt vài cái sẽ bỏ lỡ màn lớn.

Thẩm Thập Cửu vẫn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ của Bùi Tranh, hai tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo, người khác có lẽ đều có tâm lý xem náo nhiệt, nhưng Thẩm Thập Cửu Cửu lại là người duy nhất lo lắng cho an nguy của Bùi Tranh.

Ngươi phải biết nội lực của hắn đã bị tổn hại, còn chưa hoàn toàn tu dưỡng tốt, sao có thể tùy tiện vận lực?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.