(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Người hâm mộ rất hiểu lòng người, họ để hai người đi vào phòng riêng.
Phòng riêng là phòng tatami. Lúc Trần Thâm đóng cửa, Mạnh Kiều đã ngồi xuống trước. Cô lấy vở trong túi ra, cúi đầu viết gì đó.
“Em viết gì thế?” Trần Thâm rót nước cho cô.
“Câu nói anh vừa nói.” Mạnh Kiều ngẩng đầu nhìn anh, chỉ chỉ mắt của mình, “Nhìn thấy trong mắt em có ngôi sao không?”
“Oh, anh chính là ngôi sao khiến mắt em tỏa sáng đó!” Mạnh Kiều che ngực mình.
“Khoa trương.” Trần Thâm cười cô.
“Em muốn nhỡ kỹ những điều này, viết thành một quyển sách “tuyển tập những cách trêu ghẹo”, làm đồ gia truyền.” Nói xong, dường như cảm thấy rất có lý, cô còn gật đầu.
“Vậy có phải nên sinh một đứa với anh không?” Trần Thâm ngồi ở đối diện, chống cằm nhìn cô.
Nghe được lời này, Mạnh Kiều nhìn anh, sau đó lấy vở che mặt mình. Mấy giây sau, cô để thấp vở xuống, lộ ra đôi mắt, ngượng ngùng nói: “Ăn cơm thôi.”
Đỏ mặt, buông vở, lại cầm lấy bút, ghi câu nói anh vừa nói, lời này khiến tim người ta đập nhanh quá đi mất.
Đồ ăn còn chưa lên, Mạnh Kiều ngồi xếp bằng một lát thì cảm thấy đau chân. Cô duỗi thẳng chân về phía Trần Thâm.
Không cẩn thận đụng phải anh, Trần Thâm cũng không nói gì.
“Lát nữa có thể đi dạo phố không ạ?” Mạnh Kiều không đợi Trần Thâm trả lời, cô nói: “Nếu không thì không đi.”
“Chắc là không sao. Không phải em muốn mua dậy buộc tóc sao?”
Lúc này có người gõ cửa, đồ ăn được mang lên.
“Vậy lát nữa chúng mình đi một chút nhé?” Thật ra cô vẫn luôn muốn đi dạo phố cùng bạn trai, hưởng thụ cảm giác mình chọn đồ, còn bạn trai đưa ra ý kiến.
“Ừ, muốn đi thì đi.”
Bên cạnh tiệm đồ Nhật có một trung tâm thương mại, cơm nước xong là có thể đi bộ qua đó.
Bên ngoài vẫn còn fans đang chờ, nhưng mà họ cũng không đi lên muốn ký tên hay chụp ảnh chung gì cả. Vào lúc Trần Thâm đi tính tiền, Mạnh Kiều đứng bên cạnh vẫy tay chào hỏi họ.
Mạnh Kiều mỉm cười, làm một hình trái tim lớn với họ, hai tay vươn qua đầu.
Chính vào lúc này, mũ bị người ta hất lên.
“Đi thôi.” Trần Thâm đi tính tiền đã trở lại.
Mạnh Kiều không nhúc nhích, vươn tay để anh nắm lấy, đưa cô đi ra ngoài.
Trung tâm thương mại rất lớn, Mạnh Kiều tùy tiện chọn một cửa hàng trang sức, hai người cùng đi vào.
Trần Thâm giúp cô cầm mũ, nhìn cô chọn dây buộc tóc.
Mạnh Kiều thích hoa, nhìn trúng mấy chiếc dây buộc tóc đều là hoa, màu xanh lam, tím, xanh lục đều có cả.
Cô nhân viên hướng dẫn trong cửa hàng cũng nhận ra hai người họ. Thấy Mạnh Kiều cầm chiếc dây khoa tay múa chân với gương, cô ấy cười nói: “Có thể mang thử.”
“Ồ, cảm ơn nha.” Mạnh Kiều vui vẻ.
Hôm nay đội mũ, cho nên cô không buộc tóc, đúng lúc có thể thử, cô tùy tiện túm tóc lên rồi búi lại.
Sau khi làm xong, cô quay người nhìn Trần Thâm, hỏi anh thấy thế nào.
“Đẹp.” Trần Thâm nói thật.
“Mấy màu này cái nào đẹp hơn ạ?” Mạnh Kiều cầm năm cái vòng, đa số là thuần một màu.
Trần Thâm chỉ ba cái, Mạnh Kiều nói được, vậy thì mua ba cái này.
“Em có một chuyện đặc biệt tiếc nuối, anh biết là cái gì không?” Mạnh Kiều vừa tháo dây buộc tóc xuống, vừa hỏi.
“Sợ rụng tóc nhiều không thể buộc tóc được nữa?” Trần Thâm nhìn tóc cô, nói.
Mạnh Kiều: “…”
Đúng là một vấn đề đáng lo ngại đấy.
“Có liên quan đến anh đó.” Mạnh Kiều chỉ tóc Trần Thâm, hỏi: “Anh vẫn luôn cắt ngắn như này sao?”
“Trước kia em hay nghĩ rằng, đến khi em yêu đương, em sẽ đợi bạn trai gội đầu xong, lúc tóc mềm mại nhất, em sẽ sấy tóc cho anh ấy, hoặc là, thỉnh thoảng thắt bím tóc cũng được ha ha ha.”
“Haiz, nhưng mà tóc anh quá ngắn, gội xong dùng khăn lông lau là được. Chẳng cần em giúp gì cả.” Mạnh Kiều nói bằng giọng điệu tiếc nuối.
Trần Thâm cười, vuốt tóc cô, nói: “Anh cho em sấy tóc được mà.”
“Không giống nhau đâu!”
“Kiều Kiều! Chị xinh quá đi mất!” Cách chỗ hai người đứng xa xa là hai cô gái, một trong hai người đó bỗng hô lên một tiếng.
Hai người đều nghiêng đầu nhìn hai cô ấy. Một cô gái khác thấy Trần Thâm cười, lại nói tiếp: “Anh Thâm cũng rất đẹp trai!”
Mỉm cười, nói lời cảm ơn với người hâm mộ, hai người đi tới khu bán notebook.
Lúc đang ăn cơm, Mạnh Kiều nói muốn mua thêm mấy quển sổ, chuyên dùng để ghi lại những lời âu yếm của Trần Thâm dành cho cô.
Trần Thâm đưa mấy quyển sổ cho Mạnh Kiều.
“Mua nhiều như vậy làm gì ạ?” Còn lớn như vậy nữa.
“Tính theo số lời âu yếm anh nói với em hằng ngày thì chỗ sổ này cũng vẫn ít.”
“Rõ ràng mỗi tuần anh đều lặp lại.” Em biết hết đây! Mạnh Kiều thầm bổ sung trong lòng.
“Không thích à?” Trần Thâm tìm được chỗ bày bút cà rốt giống của Mạnh Kiều, nhưng mà lớn hơn đôi chút, anh cũng lấy mấy cái.
“Thật ra không phải không thích.” Mạnh Kiều ôm sổ cười ha ha.
Mua đồ xong, hai người cũng không còn muốn gì nữa, chỉ tùy tiện đi dạo bên trong thêm một chút.
Mà cùng lúc đó, Weibo CP của hai người vẫn luôn có fans cập nhật tình hình hẹn hò của họ.
...
Hôm nay tui vẫn vì cơm chó của CP tui đu: Anh Thâm đi tính tiền, em Kiều chào hỏi với bọn tui. Em Kiều hơi ngốc nghếch ấy ha ha ha ha ha, nhưng mà cực kỳ đáng yêu luôn! Anh Thâm tính tiền trở về, em Kiều chủ động muốn được dắt tay. [Hình ảnh] [Hình ảnh]
Hot comment 1: Ha ha ha đừng nói như thế! Em Kiều của bọn tui là đáng yêu nhất! Không hề ngốc nghếch chút nào nha!
Hot comment 2: Tui đã thấy cảnh hôn, cảnh ôm nhiều lần rồi. Mà sao bây giờ chỉ cần nắm tay thôi mà trái tim nhỏ bé của tui cũng rung rinh thế này? A không đúng, là cực kỳ rung động ấy chứ!
...
Hôm nay tui vẫn vì cơm chó của CP tui đu: Trong lúc chọn dây buộc tóc, anh Thâm rất nghiêm túc mà đưa ra lời khuyên. Bạn tui hô một câu “Kiều Kiều, chị xinh đẹp quá đi mất!”, anh Thâm cười cực kỳ vui vẻ! [Hình ảnh] [Hình ảnh]
Hot comment 1: Bạn gái tôi là xinh đẹp nhất! Là xinh đẹp nhất! Mấy người khen cô ấy thì tôi sẽ cười với mấy người!
Hot comment 2: Bức ảnh thứ hai sáng hơn đó, tui nhìn thấy cái dây buộc tóc trên tay anh Thâm rồi!
Hôm nay tui vẫn vì cơm chó của CP tui đu: Hai người họ đi chọn văn phòng phẩm rồi. Anh Thâm hình như rất có chấp niệm với bút cà rốt… Không biết anh Thâm nói gì đó, em Kiều bỗng xấu hổ, cười cực kỳ ngọt ngào. [Hình ảnh] [Hình ảnh]
Hot commnet 1: Anh Thâm lấy bút, em Kiều ôm sổ. Ôi trời! Tự nhiên tui nghĩ ra một bộ phim motif thanh xuân học đường hot boy bá đạo vs hoa khôi xinh đẹp.
Hot comment 2: Chẳng phải hai người họ nên mua nhiều giấy vệ sinh hơn à? Sao lại mua notebook chứ?
Sau đó vì tốc độ tương tác của comment 2 tăng quá nhanh, đã xông thẳng lên, trở thành hot commnet 1.
Trần Thâm và Mạnh Kiều đi dạo không lâu thì trở về xe. Người hâm mộ cũng không cập nhật tin tức mới nữa. Nhưng dưới phần bình luận, mọi người đều chép miệng nói mình đã rất no rồi, cũng không biết đến bao giờ hai người mới phát cơm chó nữa, thảm!
Dựa theo kế hoạch, hai người dạo phố đến khi đói rồi sẽ tới nhà hàng mà bạn của Trần Thâm mới mở để dùng cơm chiều.
Nhưng hai người đều không thích đi dạo phố cho lắm, cũng chẳng có đồ gì cần mua, cho nên hơn một giờ đã rời khỏi trung tâm thương mại.
Ngồi lên xe, Mạnh Kiều xem lại kế hoạch hẹn hò của hai người, tính thời gian dạo phố của hai người, cảm thấy quá ngắn.
“Bây giờ chúng mình đi đâu ạ?” Mạnh Kiều hỏi
“Ăn cơm chiều rồi mới về?” Trần Thâm nhìn cô.
“Vâng ạ.”
“Vậy thì không về nhà.”
“Ở gần bờ sông có một công viên, cũng không tồi đâu ạ.” Mạnh Kiều tìm kiếm thánh địa hẹn hò trên điện thoại thì thấy người ta đề cử công viên này.
Trần Thâm chiều theo ý cô, mở bản đồ chỉ dẫn tới công viên đó.
Vì là cuối tuần, cho nên công viên có rất nhiều người.
Trần Thâm dừng xe ở một bên, sau đó trực tiếp xuống xe.
Buổi chiều có hơi nóng, hai người chỉ đội mũ, không đeo khẩu trang, cứ như vậy mà đi tản bộ bên bờ sông.
Thật ra dựa theo kế hoạch của Mạnh Kiều, hai người họ sẽ thân mật một chút. Nhưng mà ở đây nhiều người, có hơi xấu hổ.
Công viên có bán đồ ăn, Mạnh Kiều muốn ăn hotdog, cô muốn kéo phô mai ra thật dài.
Trần Thâm không thích ăn đồ ăn vặt, cho nên cô chỉ mua một cái.
“Anh nếm thử đi.” Miếng thứ nhất cô để Trần Thâm nếm. Đưa hotdog đến bên miệng anh, hy vọng anh cắn ít một chút, để cô còn kéo phô mai ra.
Trần Thâm ngửa người ra phía sau, không muốn ăn. Mạnh Kiều thu tay lại, cắn một miếng. Má ơi, thật sự kéo ra phô mai này, mặc dù không dài lắm.
Vui vẻ!
Nhưng cô nhìn thấy tấm ảnh Trần Thâm chụp mình lúc vừa mới cắn hotdos, anh chụp được dáng vẻ cô kéo phô mai ra, cô bỗng không vui.
“Xấu quá đi!” Mạnh Kiều nhai nhai nhai.
“Xấu chỗ nào?” Trần Thâm còn muốn phóng lớn hơn, nhận lại một cái đấm của Mạnh Kiều.
“Em đi mua một cái khác. Anh kéo phô mai ra, em chụp cho anh, đổi thành ảnh đại diện đôi, anh có dám không?” Lúc Mạnh Kiều nói lời này, hai má vẫn đang phồng lên.
Trần Thâm cảm thấy ngốc nghếch cũng là bệnh truyền nhiễm.
Nếu là trước khi gặp Mạnh Kiều, anh chắc chắn sẽ chẳng tưởng tượng được rằng, sẽ có một ngày mình ở công viên ăn hotdog kéo phô mai, sau đó còn chụp lại dáng vẻ đó nữa.
Vì để phối hợp với Mạnh Kiều, hai người tìm một sườn dốc. Trần Thâm đứng phía dưới, Mạnh Kiều đứng phía trên chụp cho anh.
“Nếu không kéo sợi ra được thì sao?” Trần Thâm không muốn ăn cái thứ hai đâu.
“Em chỉnh ảnh cho anh. Nào nào nào, chuẩn bị!”
Trần Thâm đứng đó mỉm cười, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, cầm hotdog lên, cắn một miếng.
Anh kéo phô mai ra còn dài hơn so với Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều chụp được rất nhiều ảnh, lúc này đang đứng ngắm lại. Trần Thâm cầm hai cái hotdog đứng bên cạnh cô, cúi đầu xem cùng cô.
Nhìn ảnh chụp, Mạnh Kiều cảm thấy có một câu nói rất đúng, người đẹp trai thì đá cầu cũng cảm thấy anh đẹp trai.
Tại sao Trần Thâm làm một động tác ngốc nghếch như vậy mà vẫn có thể đẹp trai đến thế?
Bởi vì muốn xem ảnh chụp, hai người đứng rất gần, Mạnh Kiều ngẩng đầu là có thể chạm tới mặt Trần Thâm.
Cô ngẩng đầu, đúng lúc Trần Thâm cúi đầu.
Mạnh Kiều chu chu miệng, Trần Thâm cúi người hôn một cái.
Yah! Hôn được rồi!
Ở công viên đổi tới đổi lui, chụp chỗ này một chút chỗ kia một chút, thời gian trôi qua rất nhanh.
Bạn của Trần Thâm mới mở một nhà hàng, là một tòa nhà hai tầng, có thể ăn ở trong sân, cũng có thể ăn ở trong phòng.
Sân thương là nơi chuyên dùng cho người một nhà. Hôm nay Trần Thâm đưa Mạnh Kiều tới, người bạn ấy sắp xếp cho hai người ở sân thượng.
Ở đây còn có cả dàn nho.
Trong lúc chờ đồ ăn, Mạnh Kiều suy nghĩ nên đăng Weibo như thế nào.
“Chúng mình đổi ảnh nha?” Mạnh Kiều dùng khuỷu tay đẩy đẩy Trần Thâm ngồi bên cạnh mình.
“Em gửi cho anh đi.” Trần Thâm lấy điện thoại ra.
Hai người đổi ảnh đại diện Weibo, Mạnh Kiều dùng ảnh của Trần Thâm, Trần Thâm dùng ảnh của Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều V: Tình đầu.
Trần Thâm chia sẻ, viết: Và hotdog.
Hôm nay người hâm mộ ăn no căng. Hai người này thật là, hoặc là không có gì cả, làm cho bọn họ ngày nào cũng phải xem lại những thính cũ, hoặc là lập tức xả kho cơm chó. Nhưng mà, rất thích! Hy vọng hai người tiếp tục phát huy!
Ngồi trên sân thượng, ăn tối với ánh hoáng hôn, có một hương vị đặc biệt.
“Hôm nay em rất vui!” Mạnh Kiều uống một ngụm nước chanh, cảm thán: “Em cảm thấy sau này chúng mình cũng có thể ăn cơm ở trong sân đó!”
“Có thể.” Trần Thâm trả lời dứt khoát.
Hai người ăn no, đứng lên tiêu thực, phía dưới rất náo nhiệt, đèn đường cũng chậm rãi sáng lên.
Mạnh Kiều đứng bên cạnh Trần Thâm, xoay xoay người, mông đụng tới mông anh, sau đó lại nghiêng người trở lại, lặp lại vài lần. Trần Thâm đứng yên để cô chơi.
“Nói mười ưu điểm của em! Mỗi ưu điểm dùng một chữ để miêu tả! Nói nhanh lên!” Mạnh Kiều nói, trước kia cô cũng từng trả lời vấn đề này rồi.
“Đẹp.” Khuôn mặt đẹp. “Đồng ý.”
“Thơm.” Trên người thơm. “Đồng ý.”
“Mềm.” Ngực mềm. “Đồng ý.”
“Đầy đặn.” Mông đầy đặn.
“Anh đang nói kẹo bông gòn hả?”
Trần Thâm cười, vươn tay ôm chầm lấy bả vai cô.
Im lặng thưởng thức cảnh đêm.
“Chúng mình quen nhau bao lâu rồi?” Trần Thâm bỗng hỏi.
“Nửa năm.” Mạnh Kiều tính toán.
“Nửa năm này đủ để em hiểu anh không?” Trần Thâm nghiêng đầu, nhìn cô vô cùng nghiêm túc.
Mạnh Kiều bỗng có chút lo lắng, cô liếm liếm môi, đáp: “Đủ.”
“Vậy thì kết hôn nhé?”
Mạnh Kiều không trả lời ngay, trực giác mách bảo cô rằng, Trần Thâm còn có lời muốn nói.
“Là bởi vì rất thích em, cho nên muốn kết hôn với em.”
Mạnh Kiều đợi nửa ngày, chỉ nghe được mỗi câu này của anh, cô nắm tay đánh anh một chút.
“Em còn tưởng rằng sẽ một đoạn bày tỏ thâm tình cơ.”
“Vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại chẳng biết nói như thế nào.”
Trần Thâm kéo người đang chôn mặt trong lồng ngực mình ra, hỏi: “Cho nên, gả cho anh nhé? Sau này anh sẽ từ từ nói cho em nghe.”
“Gả gả gả!” Mạnh Kiều gật đầu thật mạnh.
Trần Thâm cúi đầu hôn cô, Mạnh Kiều ôm chặt cổ anh.
Bóng hai người chồng lên nhau.
...
Sau khi ăn xong, hai người lái xe về nhà, dọc đường đi cả hai đều im lặng.
Lái xe vào gara, sau khi tắt máy, không ai cử động.
“Sao không nói lời nào?” Trong bóng đêm, Trần Thâm hỏi.
“Em đang ấp ủ một chuyện lớn.”
“Chuyện gì?”
Mạnh Kiều tháo dây an toàn, ngồi lên người anh, nói: “Cùng anh.” Dường như cô hơi xấu hổ, ngừng một chút, cô nói thầm bên tai anh, “Chơi xe chấn.”
Trần Thâm giữ mặt cô, nói: “Anh cho rằng em sẽ hối hận.”
“Sao lại phải hối hận? Em cũng không ngốc.” Mạnh Kiều cười ha ha.
Trần Thâm hôn “chụt” một cái lên mặt cô.
“Giúp anh cởi ra.” Trần Thâm vỗ mông cô.
Mạnh Kiều cởi dây quần của anh, lấy gậy th*t ra, khẽ xoa xoa, chờ nó cứng.
Hôm nay ra ngoài, cô không có mặc váy, cởi quần của cô cũng tốn một ít thời gian.
Trần Thâm chống ở cửa huyệt, nhẹ nhàng đi vào.
Không gian bên trong xe khá nhỏ, Mạnh Kiều chỉ có thể giao bản thân mình cho Trần Thâm, dựa vào người anh.
Hôm nay Trần Thâm rất hưng phấn, cũng dùng sức hơn rất nhiều khiến cho thân xe rung lắc dữ dội.
“Ban nãy quên nói một ưu điểm.” Anh nói.
“Cái… Cái gì ạ?”
“Chặt.” Nói xong, anh đâm mạnh vào bên trong.
Trong xe miễn cưỡng làm một lần, không gian có hạn, hai người không thoải mái lắm.
Trần Thâm cởi áo bao lấy Mạnh Kiều, sau đó ôm cô ra ngoài, về phòng ngủ lại tiếp tục.
Đêm nay xem như là đêm tân hôn nhỉ?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");