(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mạnh Kiều nghe câu trả lời thì không nhịn được mà bật cười thành tiếng, cưới đến mức đau cả bụng. Trần Thâm đang chờ ở dưới lầu cũng bị tiếng cười này của cô chọc cười.
Mấy hôm trước, anh nhận được một cuộc gọi từ nhân viên chuyển phát nhanh, bảo anh ra ngoài lấy một gói hàng.
Vừa đúng lúc đang ở khách sạn, cho nên Trần Thâm tự mình ra ngoài lấy.
Nơi này gần thành phố điện ảnh, cho nên nhân viên chuyển phát nhanh thấy anh đội mũ đeo khẩu trang thì cũng không cảm thấy kỳ lạ. Dù sao thì anh ta cũng gặp qua không ít nghệ sỹ nổi tiếng rồi.
Nhân viên chuyển phát nhanh bình tĩnh hỏi: “Tên là gì?”
“Trần Thâm.”
Nhân viên chuyển phát nhanh thấp hơn Trần Thâm, anh ta ngẩng đầu nhìn Trần Thâm rồi nói:
“Không phải.”
“Anh đọc số điện thoại đi.”
Xác nhận số điện thoại xong, nhân viên chuyển phát nhanh mới đưa hàng cho Trần Thâm, là một cái hộp rất lớn, cũng không biết Mạnh Kiều mua những gì.
Trên đường trở về, Trần Thâm cúi đầu xem hóa đơn chuyển phát nhanh trên hộp.
Người nhận hàng: Trần Thiết Trụ.
Trần Thâm ngẩn người trong giây lát, sau đó mởi phản ứng lại, vừa tức vừa buồn cười, đúng là cô nàng nghịch ngợm!
Chờ Mạnh Kiều cười đủ rồi mở cửa cho mình, Trần Thâm đi lên từng tầng một, khu chung cư cũ không có thang máy, còn Mạnh Kiều sống ở lầu hai.
“Anh Thiết Trụ, chào mừng anh trở về!”
Mạnh Kiều mở cửa nghênh đón anh.
“Đổi cách gọi đi.”
Trần Thâm cúi đầu hôn cô, giữ chặt eo thon của cô.
“Ha ha ha, không phải anh nói anh tên là Thiết Trụ à?”
Mạnh Kiều đứng thẳng, ôm cổ Trần Thâm, hai chân leo lên người anh, sau đó kẹp chân vào eo anh.
Trần Thâm không tiếp tục đề tài này nữa, cái tên này khiến đầu anh to ra rồi.
“Đang làm gì thế?”
Trần Thâm ôm cô đi vào phòng khách, thấy trên bàn trà có chỉ, kéo, bông, vải.
“À, em thêu bùa bình an cho anh. Sắp xong rồi, anh chờ một chút.”
Mạnh Kiều nhảy xuống khỏi người Trần Thâm.
Cô ngồi xếp bằng dưới đất, vỗ vỗ vào sô pha bên cạnh, nói:
“Anh ngồi đây đi.”
Trần Thâm ngồi xuống ghế, sau đó nhìn thứ cô đang thêu là cái gì.
“Em thêu gì thế? Rùa đen à?”
Trần Thâm nghiêng đầu hỏi cô.
Nhìn vẻ mặt ╭(°A°`)╮ của Mạnh Kiều, Trần Thâm biết mình đã đoán sai rồi, hơn nữa còn cực kỳ sai nữa.
“Rất đáng yêu. Lát nữa anh sẽ treo trong xe.”
Trần Thâm lập tức nói lảng sang chuyện khác, vươn tay búng búng lên bùa bình an.
“Đây là một chú khủng long nhỏ! Khủng long nhỏ! Không giống ạ?”
Mạnh Kiều đưa bùa bình an cho anh xem.
“À, đúng rồi, đây là đầu, đây là cái đuôi.”
Trần Thâm miêu tả từng bộ phận.
“Có phải là rất xấu không ạ?”
Mạnh Kiều hỏi.
“Không xấu.”
Trần Thâm “khụ” một tiếng, nói tiếp:
“Chỉ là có hơi kỳ lạ.”
“Hả? Chỗ nào thế?”
“Đáng yêu đến kỳ lạ.”
Trần Thâm rời tầm mắt, không nhìn cô.
Ai yaaaaaaa….
Mạnh Kiều cảm thấy răng mình hơi ê, không biết người này cả ngày học được cái gì đây.
“Ai dạy anh thế?”
Mạnh Kiều làm bộ như sắp tức giận.
“Lúc về có gặp mấy người bạn, nên nói chuyện hai câu.”
Trần Thâm vươn tay xoay đầu Mạnh Kiều đi chỗ khác, không để cô nhìn mình nữa.
Vỗn dĩ đám bạn bè kia còn lôi kéo anh đi ăn cơm, muốn thăm dò xem cô gái mua cả thiên hạ cho anh là ai.
Trần Thâm nói để hôm khác, hôm nay anh vội về gặp bạn gái rồi.
Bạn bè của anh có kinh nghiệm yêu đương phong phú, sôi nổi truyền thụ kinh nghiệm cho anh, nói là phải khen con gái nhà người ta nhiều hơn, nói nhiều lời âu yếm hơn, còn cho anh mấy tấm thiệp nữa.
Không thể không nói, năng lực suy một ra ba của Trần Thâm rất mạnh, vừa học vừa thực hành.
“Xong, hoàn thành! Cho anh đó, bên trong đều là tâm ý của em đó!”
Hai tay Mạnh Kiều làm thành một hình trái tim lớn.
Trần Thâm nhận lấy món quà “đáng yêu đến kỳ lạ” này.
“Đêm nay ở lại chứ?”
Mạnh Kiều hỏi, nhưng mà ban nãy lên lầu cũng không thấy anh mang theo quần áo để tắm rửa.
Trần Thâm dừng lại hai giây rồi gật đầu.
Thật ra bạn bè còn dạy anh, sau khi xa bạn gái vài ngày rồi gặp lại thì không được lập tức đưa con gái nhà người ta lên giường, nếu không thì bạn gái sẽ cảm thấy không được tôn trọng.
Cho nên lúc xuống xe, Trần Thâm để hết quần áo ở trên xe.
Trần Thâm xuống lầu lấy quần áo, Mạnh Kiều đi tắm rửa.
Anh còn mang theo cả khủng long nhỏ, treo trên gương, thật sự đúng là rất đáng yêu.
Mạnh Kiều tắm rất nhanh đã xong, cô mặc rất mát mẻ, áo ngắn tay cùng quần đùi, làm lộ ra làn da mịn màng.
Giường ngủ một mét năm của cô không tính là lớn, nhưng hai người ngủ cũng không vấn đề gì. Mạnh Kiều đắt mặt nạ, cầm thêm một cái gối nữa để lên giường.
Chờ Trần Thâm ra khỏi phòng tắm thì cô cũng đi vào rửa mặt.
Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng rồi, Mạnh Kiều nhảy xuống giường, đến giữa đường thì hai người chạm mặt.
“Giường chiếu xong xuôi rồi, em đi rửa mặt đã.”
Mạnh Kiều đắp mặt nạ, nên không thể xuống tay ở trên mặt được, cho nên Trần Thâm đành phải nhéo nhẹ lên mông cô.
Sau khi tắt đèn, hai người ngoan ngoãn nằm trên giường như hai đứa bé.
Qua vài giây, Mạnh Kiều nghiêng người, ôm lấy Trần Thâm, Trần Thâm cũng ôm lấy cô.
Mạnh Kiều nghĩ: Có phải cô không hấp dẫn không? Trước kia ngủ cùng nhau, Trần Thâm đều sẽ sờ tới sờ lui mà.
Trần Thâm nghĩ: Nhịn đi mà làm người, thành thật ôm bạn gái ngủ tốt hơn hay là…
Hai người, hai suy nghĩ riêng.
Mạnh Kiều nhỏ tuổi thiếu kiên nhẫn, cô đưa tay sờ cơ bụng của anh, nhưng lại bị người ta giữ chặt tay.
“Nhiều ngày không gặp như vậy, em kiểm tra xem nó còn ở đây không.”
Mạnh Kiều nói.
Trần Thâm cho rằng cô sẽ chỉ sờ sờ một chút mà thôi, bởi vì kiểu suy nghĩ như này Mạnh Kiều nói được làm được, cũng không có nghĩ tới chuyện kia.
Cô an phận được trong giây lát, sau đó lại sờ tới cơ ngực của anh, sờ tới điểm nhỏ trước ngực anh, lúc này anh mới biết được ý tứ thật sự của cô.
Kéo tay cô áp lên đỉnh đẩu, anh hỏi:
“Có phải em muốn làm chuyện xấu không?”
“Có phải anh không thích em không?”
“Không phải.”
“Vậy tại sao anh không chạm vào em?”
“Bạn anh nói làm như vậy là không tôn trong bạn gái.”
…
“Không phải đâu, em thích anh hôn em.”
Mạnh Kiều chủ động hôn anh.
“Anh cũng thích.”
Trần Thâm dạo chơi trên người cô, cô không có mặt nội y, cho nên anh có thể trực tiếp sờ tới bộ ngực nhớ nhung đã lâu.
Lâu rồi không làm, Mạnh Kiều bị trêu chọc thoải mái tới mức muốn thét chói tai.
Chỉ là cách âm của khu chung cư cũ không tốt.
Đã lâu không gặp, Trần Thâm cũng không còn giữ được sự bình tĩnh, trầm ổn như ngày thường. Anh lập tức cởi quần ngủ và quần lót của cô, ném xuống giường.
“Trong ngăn kéo có áo mưa.”
Mạnh Kiều nhỏ giọng nói.
Trần Thâm nhìn cô, mỉm cười, cười đến mức khiến cho mặt cô đỏ lên, cô bổ sung:
“Em mới đi mua.”
“Rất sốt ruột à?”
Trần Thâm nói bên tai cô.
“Em… Em nhớ anh mà.” Bất chấp tất cả đi.
“Anh cũng muốn.”
Trần Thâm nâng cằm cô lên, hôn sâu.
Mạnh Kiều vươn đầu lưỡi để anh hút, thật sự rất ngoan.
Trần Thâm đè lên người cô, hôn lên cổ cô, bên dưới bắt chước động tác ra vài, thỉnh thoảng đâm vào cô bé của Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều chọc chọc eo Trần Thâm, nói:
“Em muốn ở bên trên.”
Trần Thâm dừng lại, hai người đổi vị trí, Mạnh Kiều ngồi trên bụng anh. Cô sờ cơ ngực và cơ bụng của anh, cảm giác vẫn tuyệt vời như cũ.
Mạnh Kiều vươn tay nắm lấy nơi đó, sau đó còn muốn xoa nắn hai túi ngọc.
“Kiều Kiều, nhanh lên.”
Trần Thâm vỗ nhẹ lên mông cô.
Mạnh Kiều ngồi quỳ, nâng moing lên, nhắm ngay đỉnh đầu, chậm rãi ngồi xuống, khi đã ngậm được đỉnh rồi, cô buông lỏng tay, chuẩn bị đi xuống tiếp thì lại bị trượt ra, làm cô phải giữ lại một lần nữa.
Lần này thuận lợi ngồi xuống, hai người cực kỳ thoải mái.
Mạnh Kiều chống tay lên ngực Trần Thâm, nâng mông lên rồi lại ngồi xuống, cô bé đang ngậm lấy gậy th*t vô cùng ướt át.
Vừa mới vào thôi cũng thoải mái muốn chết.
Mạnh Kiều nắm giữ tốc độ, đối với Trần Thâm là quá chậm, anh nâng mông Mạnh Kiều lên, mông mình cũng động, mạnh mẽ va chạm.
Trong chốc lát, Mạnh Kiều đã mệt rồi, cô chơi xấu ghé vào người Trần Thâm, chỉ chậm rãi lên xuống.
Tựa như lúc bình thường nói chuyện phiếm, cô ghé vào ngực anh, tay chống cằm, nhìn anh vô cùng chăm chú. Trần Thâm muốn đổi tư thế nhưng cô lại không cho.
Nắm lấy một bàn tay của cô, Trần Thâm khẽ cắn một cái, nói:
“Nhóc nghịch ngợm.”
Mạnh Kiều cười thành tiếng, vẫn tiếp tục chậm chạp nâng lên, chậm chạp ngồi xuống. Chăn che khuất hai người họ, thoạt nhìn như họ chẳng làm chuyện xấu gì mà chỉ là đôi tình nhân nhỏ dựa vào nhau trò chuyện mà thôi.
Cho đến khi Mạnh Kiều chơi đủ rồi, Trần Thâm xoay người đè cô xuống. Cùng với lực đạo mạnh mẽ, anh cúi đầu ngậm lấy đầu v* của Mạnh Kiều, đầu lưỡi không ngừng trêu chọc, đảo quanh.
Cửa sổ không đóng kín, thỉnh thoảng lại truyền ra một vài âm thanh mờ ám, cả một đêm không hề dừng lại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");