Nửa đêm vắng lặng, Bối Kiều dùng chăn rèm cột thành một đoạn dây, trèo từ cửa sổ phòng ngủ lầu ba xuống dưới sân nhà, sau đó tiếp tục trèo qua cổng chính cao hơn bảy mét. Lúc Bối Kiều thành công tiếp đất, cô đưa tay lau mồ hôi trên trán có cảm giác như vừa trải qua cửa ải sinh tử.
Vì con của cô và Cao Tuấn, cô không thể không mạo hiểm trốn đi.
Bối Kiều chạy một mạch ra phía đường lớn, bỗng từ phía xa một chiếc xe hơi đen kịt phanh gấp trước mặt cô. Từ trên xe ba bốn người vệ sĩ áo đen đi xuống, Bối Kiều muốn quay lưng bỏ chạy nhưng cuối cùng bị chuốc thuốc mê rồi ngất liệm...
Đám người nhìn đông ngó tây rồi khinh người phụ nữ lên xe lái đi.
Xe chạy về hướng đi lên núi, chỗ này có một cái nhà kho bỏ hoang. Đến nơi, khinh người phụ nữ xuống đi vào trong đã gặp một nhóm đàn ông ở đó giống như họ đang chờ sẵn ở đó vậy.
Chiếc xế hộp cao cấp cũng đến ngay sau đó, Cao Huệ mở cửa xe từ tốn đi xuống. Lúc bà đẩy cửa nhà kho, cảnh tượng đập vào mắt khiến bà có chút không dự tính trước được.
Cao Tuấn ngồi vắt chéo chân ở ghế sofa cũ, trong lòng anh ôm người phụ nữ đang ngủ say là Bối Kiều. Xung quanh anh có rất nhiều vệ sĩ bao vây, mà đám người bà bỏ tiền ra mướn đã bị khống chế toàn bộ.
Hình như Cao Tuấn chỉ đợi bà đến, nhìn thấy sự xuất hiện của Cao Huệ anh mới đứng dậy ôm người phụ nữ trong lòng lên. Anh nhìn thẳng vào mặt bà lạnh lạnh nhạt nhạt nói:"Cao Huệ tôi đã nói bà đừng động vào cô ấy rồi, tại vì bà cứ cố chấp. Vậy cũng đừng trách tôi vì sao thấy chết mà không cứu, chuyện của bà sau này tôi coi như không nhìn thấy."
"Kìa, Tuấn! Mẹ sẽ không làm hại cô ta, mẹ chỉ muốn dụ cô ta nói ra sự thật để rửa oan trong mắt a Khải thôi."
"Tôi không quan tâm."
Nói rồi Cao Tuấn ôm Bối Kiều ngồi vào xe, đám vệ sĩ của anh cũng theo chủ nhân rút lui. Ở trong xe, anh nhìn cô gái đang ngủ say trong lòng mình, bỗng thở dài một hơi, cũng may là anh về kịp lúc...
*
Bối Kiều cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc cô tỉnh lại thì thấy mình đang ở một nơi xa lạ. Căn phòng ngủ này có thiết kế khá đơn giản, bao gồm một cái giường lớn và mấy vật dụng trang trí có liên quan. Gam màu chủ đạo của căn phòng cũng là màu nâu sáng ấm áp, nhìn không giống như là một nơi nguy hiểm lắm.
Cô dụi mắt, việc đầu tiên là hốt hoảng sờ lên bụng mình.
...Cạch...
Cánh cửa phòng mở ra, Bối Kiều hồi hộp nhìn theo chuyển động của cánh cửa, cô tập trung tới mức quên cả hít thở. Bóng dáng người đàn ông cao lớn đi vào, gương mặt quen thuộc mà cô hằng nhớ nhung bao lâu bây giờ đang xuất hiện trong tầm mắt của cô.
"Anh Tuấn..." Cô nghẹn ngào gọi.
Đây là mơ sao?
Một giấc mơ đẹp trong những ngày giông bão vừa qua??
Nước mắt lấp lánh từ trên mi mắt rơi xuống, cô cứ ngồi bất động trên giường nhìn anh mà khóc, cũng không biết nên nói gì vào lúc này cho đặn.
Cao Tuấn đi lại, anh dùng khăn tay lấy từ trong túi áo vest của mình ra lau chùi cho cô. Giọng anh nhẹ nhàng mà ấm áp, anh dỗ dành:"Khóc cái gì mà khóc, anh đây rồi."
"Em đang nằm mơ phải không anh Tuấn?" Cô mếu máo.
Sau khi nhìn thấy gương mặt quá mức ôn nhu của anh, cô không nhịn được mà nhào vào lòng anh khóc rống lên. Mặc kệ là giấc mơ hay hiện thực, miễn là cô được gặp anh.
Nếu là một giấc mơ, thì cô cam tâm tình nguyện ngủ mãi mà không cần tỉnh lại.
Rúc trong lòng ngực ấm áp của Cao Tuấn, cảm nhận lòng bàn tay to lớn của anh vỗ vỗ lên lưng cô trấn an. Bối Kiều cố tình nhéo vào tay mình, cô cảm thấy đau, có nghĩa cô không nằm mơ.
Cao Tuấn của cô thật sự đã trở về rồi.
"Anh... Anh đã đi đâu thế? Em lo cho anh lắm anh có biết không?" Cô hờn trách, nhưng cũng không nỡ nặng lời với anh.
"Anh đi làm một số việc quan trọng. Đừng khóc nữa, anh về rồi. Anh sẽ bảo vệ em, Kiều nhi đừng sợ, vì em có anh rồi."
"Em không sợ, chỉ cần có anh thì em sẽ không sợ bất cứ thứ gì trên đời này nữa." Cô đinh ninh, cho tới bây giờ Bối Kiều mới biết được mình yêu anh nhiều như thế nào.
Lúc anh đột nhiên biến mất, thế giới của cô trong phút chốc sụp đổ ngay từc thì.
"Ừ, tắm rửa qua đi anh đưa em về Bối gia." Anh nói.
Bối Kiều lập tức trưng vẻ mặt sợ hãi ra nhìn anh, Cao Tuấn thấy vậy liền dùng hai ngón tay búng nhẹ vào trán cô.
"Vừa rồi chẳng phải em nói có anh liền không sợ cái gì nữa hay sao, ngốc!" Anh trêu.
"Chúng ta bỏ trốn đi anh, được không?" Cô nắm bàn tay lớn của anh, ý muốn cùng anh cao chạy xa bay vô cùng mãnh liệt.
Cho dù là đi tới cùng trời cuối đất, chắc chắn sẽ có nơi cho bọn họ dung thân thôi. Ở lại nơi này cô sợ mình không chống lại nổi sự thật quá mức tàn nhẫn, nơi mà đồng tiền được đặt trên con người.
Cao Tuấn hôn lên gò má còn đọng nước mắt của cô, anh đáp:"Chúng ta không cần bỏ trốn, hạnh phúc của Kiều nhi thì phải được người khác công nhận chứ?"
"Nhưng..."
"Tin anh!"
Nghe anh nói xong, cô gật đầu. Bối Kiều cho dù có không tin cả thế giới này, nhưng cô vĩnh viễn sẽ tin tưởng anh vô điều kiện.
Cô đi tắm rửa, mặc cái váy mà anh chọn cho cô vào rồi cùng anh trở về Bối gia. Mặc dù phía trước là giông hay bão, chỉ cần hai người nắm tay nhau cô đều tình nguyện đi tới...
*
Tại Bối gia, Cao Tuấn không nói vòng vo, anh đem tập hồ sơ đến trước mặt Bối phu nhân. Giọng anh nhẹ nhàng và rõ ràng, chậm rãi nói:"Đây là dự án cạnh tranh với gia tộc Daniel, nếu như Bối phu nhân chuyển phương án kinh doanh ngay bây giờ thì Bối Thị còn có đường cứu vãn."
Bối phu nhân lập tức xem tài liệu mà anh đưa cho, bà ấy xem mất một lúc sắc mặt càng ngày càng thay đổi.
Sau cùng, bằng ánh mắt ngạc nhiên nhất bà hỏi anh:"Sao cậu có được bản hợp đồng này?"
"Chuyện đó không quan trọng. Con tới đây để trao đổi, muốn dùng bản hợp đồng này mua tự do cho Kiều nhi. Nếu như phu nhân đồng ý, thì ngoài bản hợp đồng này ra, video thái tử của gia tộc Daniel chơi chất cấm cũng sẽ cung cấp cho phu nhân để phòng rắc rối từ phía họ."
Đôi mắt của Bối phu nhân nhìn anh thoáng chốc thay đổi 360 độ, từ khinh rẻ trở nên hiếu kỳ khó che giấu. Còn Cao Tuấn từ đầu tới cuối anh chỉ điềm đạm, cũng không hề tận hưởng ánh mắt người khác dành cho mình.
"Nhiêu đây để đổi con gái tôi, quá rẻ."
"Mẹ..." Bối Kiều lập tức lên tiếng, cô sợ anh bị lợi dụng.
"Dĩ nhiên nếu như phu nhân đồng ý gã Kiều nhi cho con, thì hai mươi phần trăm cổ phần Bối Thị vừa bị thâu tóm lúc cổ phiếu lao dốc cũng sẽ được hoàn trả lại toàn bộ cho phu nhân."
Bối phu nhân cười rộ lên, bà nói:"Tôi xem thường cậu rồi Cao Tuấn."
"Mong muốn duy nhất của con là sự bình an của Kiều nhi mà thôi." Anh điềm đạm đáp.
"Nếu tôi không thuận theo thì sao? Cậu biết đó nếu như tôi gả con Kiều cho Daniel Will thì thứ tôi có được... Cậu không tưởng tượng nổi đâu."
"Vậy... Phải mở họp cổ đông rồi, xem ai mới thật sự là chủ nhân của Bối thị, thưa phu nhân."
"Cậu..."
Ý tứ quá rõ ràng, anh không phải tới để bị người ta ép chính là anh đang muốn ép người ta. Nói là ép cũng không đúng, anh chỉ đang phòng hờ lòng tham của con người mà thôi.
Có lẽ anh đã chuẩn bị sẵn đủ tất cả các loại phương thức, khi đặt chân vào nhà cô rồi. Nếu như thuận anh thì anh liền mỉm cười đáp lại, còn nếu không thuận anh sẽ đổi qua đe doạ.
Bối Kiều ở bên cạnh luôn không rời mắt khỏi anh, Cao Tuấn biến mất mấy ngày. Anh giống như đã biến thành một người khác vậy, cô suýt nữa là không tin được những gì mình vừa nghe được.
Đây là người đàn ông cần cô che chở ngày nào ư?
Không, anh vốn không cần ai che chở cả...
"Được rồi Cao Tuấn, cậu thắng rồi." Cuối cùng Bối phu nhân cũng phải thoả thuận.
"Cám ơn phu nhân, hiện tại xin phép phu nhân để Kiều nhi cho con chăm sóc."
"Tôi có thể nói không sao?"
Cả hai rời khỏi Bối gia một cách quang minh chính đại, vừa ra ngoài cô đã chặn trước mặt anh mà nhìn ngây ngốc.
Cao Tuấn nghiêng đầu nhìn cô, anh thật sự quá đẹp trai, Bối Kiều thầm nghĩ.
"Tâm trạng em thế nào?" Anh hỏi.
"Tốt lắm, anh Tuấn rốt cuộc anh đang che giấu em bao nhiêu chuyện vậy?"
"Anh không che giấu em, thú thật ban đầu anh đã lựa chọn cả đời này trong an phận."
"Vì... Em sao?" Bối Kiều ngập ngừng không dám chắc.
Cao Tuấn ôm chầm cô vào lòng, anh thở dài, sau đó mới nói:"Em phải gặp Trần Ngọc Châu, xin lỗi cô ấy đi. Đứa trẻ ngoan, cần nhận lỗi mà phải không Kiều nhi?"
"Anh... Anh biết?" Cô nghẹn ngào cùng ngạc nhiên.
Hoá ra anh đã biết những chuyện xấu mà cô làm, vậy mà anh vẫn chọn đứng về phía cô. Bối Kiều cảm thấy yêu anh chính là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời mình.
"Ừ, nhưng không sao anh đã giải quyết thay em rồi. Chỉ cần em thành tâm xin lỗi cô ấy, thừa nhận cái sai của mình."
"Em hiểu rồi, em sẽ làm thế."
Cô cũng đã định nếu còn có cơ hội cô sẽ thú nhận toàn bộ sự thật với Trần Ngọc Châu, là do cô ích kỷ cho nên mới đẩy cô ấy vào vòng vây ân oán này. Nếu như cô không làm vậy, có lẽ họ đã có thể hạnh phúc ở bên nhau rồi.
Tất cả đều do sự dại dột, nông nổi của cô mà ra, cô cảm thấy rất ân hận về việc mình đã gây ra cho họ. Nhớ lại mấy hôm trước cũng là Cao Minh Khải đã giúp cô giải vây, nếu không có hắn chỉ sợ cô cả đời này cũng không còn dám gặp lại Cao Tuấn một lần nào nữa...