Cao Tuấn ngồi trong phòng của Cao lão gia, ông ấy bây giờ đã già yếu nhiều rồi. Mỗi ngày đi dạo trong vườn nhà một chút, thời gian còn lại đều ở trên giường nghe nhạc thư giãn. Bệnh gan của ông ấy cũng chưa tìm được thời điểm thích hợp để phẩu thuật, bác sĩ nói thể trạng của ông ấy đang yếu nên không thể tiến hành ca phẩu thuật lớn được, phải chờ đợi thêm.
"Cha, thời gian rảnh rỗi có thể tìm con chơi cờ đấy." Anh ôn nhu nói.
"A Tuấn, có phải con luôn giận cha không?" Cao Bân không nhịn được mà hỏi.
Ông đã ở độ tuổi gần đất xa trời rồi, sống đã gần hết đời người bây giờ nhìn lại quá khứ có vài điều cảm thấy hối hận.
Năm đó nếu như ông không ham vinh hoa, phú quý đến với Cao Huệ thì có lẽ bây giờ kết cục đã khác...
Cao Tuấn nắm tay người đàn ông lớn tuổi, anh đáp:"Chuyện cũ đừng nhắc đến nữa cha."
"Con là đứa nhỏ hiểu chuyện, cha biết có đôi lúc con sẽ thấy bất công, hay là ganh tỵ với a Khải. Cha xin lỗi vì không có khả năng bảo vệ con, chuyện người lớn sai đều đổ hết lên đầu con, là người lớn bọn ta không đúng."
"Cha, đừng nói nữa, sẽ mệt mỏi đấy. Con lấy cờ ra hai cha con ta chơi vài ván đi." Anh né tránh, thật sự không hề muốn nói tới mấy chuyện này. Anh đã quen rồi, cũng không muốn nghĩ đến nữa.
"Cha... Rất yêu mẹ của con..." Giọng Cao Bân run run.
Cao Tuấn ngước mắt lên nhìn cha của mình, ông mím môi rồi từ trong hốc mắt già nua xuất hiện nhiều nếp nhăn chảy ra chất lỏng trong suốt.
Ông ấy khóc, không giấu nổi xúc động của mình.
"Cao gia là Cao gia của Cao Huệ. Nhà của chúng ta chỉ là một hộ kinh doanh bình thường, quyền lực không bằng so với nhà của Cao Huệ. Chính vì thế mà Cao Bân ta không có cách nào bảo vệ cho mẹ của con, để cho bà ấy sinh ra con rồi chết trong tủi nhục. Là ta có lỗi với hai mẹ con, ta làm cha mà không ra dáng một người cha..."
"Thôi, cha nghỉ ngơi đi. Con thấy cha mệt rồi đó."
Cao Tuấn rời đi, tâm trạng anh đi xuống tới mức chạm đáy. Mấy năm nay anh học được rất nhiều thứ nhưng chưa bao giờ học được cách đối diện, cái quá khứ đó đối với anh là ám ảnh không dám nhìn lại...
*
Gần đây Cao Minh Khải thường hay bận việc bên ngoài, hắn nói do cuối năm nên khối công việc tương đối nhiều, cần tăng ca để xử lý. Trần Ngọc Châu cũng bận quay phim, cô không hề có nửa điểm nghi ngờ hắn. Cho tới khi cô bắt gặp hắn đi vào khách sạn cùng một cô gái...
Phim trường mà Trần Ngọc Châu quay trùng hợp là một khách sạn năm sao trong thành phố, cô quay phim đêm ở đó trong cũng không ngờ sẽ vô tình gặp được Cao Minh Khải ở đây.
Hắn không có nhìn thấy cô.
Trần Ngọc Châu mím môi, tự nhủ với lòng mình là hắn chỉ đang đến đây bàn chuyện làm ăn thôi. Cô phải tin tưởng hắn, đấu tranh tư tưởng một hồi cô mới khôi phục lại tinh thần tiếp tục quay phim.
Phụ nữ có một loại giác quan thứ sáu cực kì nhạy bén, cũng như Trần Ngọc Châu, cô bắt đầu chú ý đến nhưng điểm kỳ lạ của Cao Minh Khải. Hắn đi sớm về muộn, trên quần áo lúc nào cũng lưu lại mùi nước hoa của phụ nữ, có vài lần trên cổ áo hắn có dính một chút son môi đỏ.
Cô đều nhìn thấy, ngửi được nhưng im lặng không nói. Có trời mới biết lúc này trong trái tim cô ngổn ngang như một đống tơ vò, cảm giác đau đớn len lỏi nơi con tim.
Thân phận của cô bây giờ là nhân tình của hắn, cô không thể hỏi những chuyện này. Nếu cô quá phận, hắn sẽ nổi nóng.
Đêm nay hắn lại về muộn, cô ngồi ở phòng khách chờ hắn. Chờ đến tận bốn giờ sáng, hắn mới trở về. Mùi nước hoa của phụ nữ xộc vào khoang mũi vốn nhạy cảm của cô, trên cơ thể hắn toàn là mùi của đàn bà.
"Anh về rồi." Cô nói, giọng nghe có chút thê lương.
Cao Minh Khải chỉ "ừ" một tiếng, cuối đầu cởi giày da rồi đi vào phòng ngủ. Trần Ngọc Châu bật khóc ngay tại chỗ, hắn... Ngủ cùng người phụ nữ khác.
Khóc lóc xong một trận, cô mới bắt buộc mình phải tỉnh táo lại. Cô đến đây để làm gì, vốn dĩ không phải để yêu đương!
Cả nhà cô chết oan, sao cô còn có tâm trạng để yêu đương được cơ chứ...
Cao Minh Khải thay bộ đồ ngủ ở nhà lên giường kéo chăn, gần đây cơ thể hắn không thoải mái, tính tình nóng nảy thất thường.
Hắn ở quán bar uống rượu tới sáng, chủ yếu là muốn tránh mặt cô.
Yên tĩnh nhắm mắt, bỗng cảm nhận được một luồng hơi nóng vòng qua người hắn. Trần Ngọc Châu giống như bạch tuộc quấn lấy hắn, cánh tay thon dài của cô luồng vào trong quần ngủ của hắn, nhưng chưa chạm được bất cứ thứ gì đã bị một bàn tay khác ngăn lại.
Hắn từ chối cô?
"Ngủ đi, tôi hơi mệt." Một lời nói lạnh nhạt.
Trái tim của Trần Ngọc Châu ẩn nhẫn đau đớn, hắn chưa từng từ chối cô. Trước kia lúc nào hắn cũng bày ra bộ dạng "ăn không đủ no" để đòi hỏi, còn bây giờ... Hắn rõ ràng có người phụ nữ khác, người ta đã chiều ý hắn rồi.
Sự thật rành rành trước mắt mà cô vẫn không muốn tin, khó khăn lắm mới nhịn xuống một trận muốn náo loạn cùng hắn.
"Cao tổng em muốn vị trí ảnh hậu năm nay, có thể giúp em không?" Cô giả vờ nũng nịu, nghe qua gượng gạo và cứng đờ.
Nhưng hắn không vạch trần, mà trực tiếp đồng ý:"Được, để tôi bảo người liên hệ với ban tổ chức."
"Cám ơn Cao tổng."
"Ừ, ngủ sớm chút."
Trần Ngọc Châu nằm sang bên cạnh, kéo chăn rồi quay lưng lại với hắn. Đối với sự lạnh nhạt của hắn thật sự quá mới mẻ, khiến cô không tài nào ngủ được, trằn trọc đến tận sáng mới thiếp đi được một chút.
Đợi khi hơi thở cô đều đặn, Cao Minh Khải mới dám quay người sang ôm cô vào lòng. Hắn hôn lên tóc cô rất nhẹ nhàng, nhìn giống như lén lút.
"Anh xin lỗi, tha thứ cho anh." Hắn lẩm bẩm...
*
"Cô Trịnh?"
"..."
"Annie Trịnh?" Chị Jane đẩy vai cô mới sực tỉnh.
"A, Lý tổng anh vừa nói cái gì ấy nhỉ?" Trần Ngọc Châu vừa rồi ngẩn người nhìn cô gái trước mặt.
Lý Cảnh dẫn cô ấy đến đây, còn đặc biệt dặn dò cô chỉ dạy cô ấy nghệ thuật diễn xuất. Anh nói cô ấy là gương mặt mới dưới trướng Cao Thị, là Cao Minh Khải đích thân nói cô đào tạo cô ấy.
Diệp Mộng Mộng là một cô gái trẻ thoạt chừng hai mươi tuổi, gương mặt xinh xắn đáng yêu, dáng người yểu điệu, cao ráo. Nếu như Trần Ngọc Châu nhớ không lầm thì cô ta chính là cô gái đi vào khách sạn với Cao Minh Khải mà cô đã nhìn thấy.
Hắn đây là muốn giở trò gì, muốn cô nâng đỡ nhân tình nhỏ của hắn?
"Tôi có tài cán gì đâu, vẫn là khuyên Cao tổng chọn người khác đi." Cô không vui ra mặt, từ chối thẳng.
"Em nói với anh Cao là thích chị dạy dỗ đó ạ, em hâm mộ chị lắm. Em có xem phim truyền hình của chị, diễn xuất của chị xuất sắc lắm luôn." Diệp Mộng Mộng không ngừng luyên thuyên miệng ngọt để lấy lòng cô.
Đáng tiếc, vô dụng!
"Tôi gọi điện thoại cho Cao tổng."
Trần Ngọc Châu đi tìm một chỗ vắng người, gọi cho Cao Minh Khải. Hắn không hề có nửa điểm né tránh, hơn nữa còn dự tính sẵn cô gọi đến là muốn nói cái gì.
Cho nên hắn đáp:"Em nói là em muốn cái danh xưng ảnh hậu, vậy cũng phải bỏ chút công sức chứ?"
"Cô ta là người của anh?" Cô tức giận không nhịn được hỏi thẳng.
"Ừ."
"Cao Minh Khải!"
"Em hét cái gì? Chẳng lẽ tôi không được ngán em hay sao?"
Cả hai đầu dây đều không có ai nói chuyện, cô tự cười chính mình, cô còn tự cho là mình đối với hắn quan trọng.
"Được rồi Cao tổng, tôi sẽ tận tâm chỉ dạy." Cô lạnh nhạt đáp.
"Đừng học theo cách gọi của tôi. Em đang cậy vào tôi, chú ý ăn nói để lấy lòng tôi đó mới là điều em nên làm."
"Vâng, Cao tổng!"
Nói xong cô cúp máy, cô sợ nếu không cúp máy cô sẽ gào lên với hắn mất. Lý trí bảo cô phải nhịn xuống, vì đại cuộc...
Tự nhiên bên cạnh cô lại xuất hiện một cái đuôi mang tên Diệp Mộng Mộng.