Địa điểm du lịch lần này của công ty là khu nghỉ dưỡng cao cấp ở trên núi C, chỗ này nổi tiếng là địa điểm du lịch có phong cảnh thiên nhiên đẹp và khí hậu mát mẻ cực kì dễ chịu.
Lúc Trần Ngọc Châu và Cao Minh Khải tới thì đoàn du lịch đã tới trước được một lúc rồi. Nhìn thấy cô và hắn cùng nhau bước ra một chiếc xe thể thao, Trác Ny tức đến run người. Nhưng cô ta che giấu đi sự tức giận ấy rất nhanh, chạy lại và nhào vào lòng Cao Minh Khải như một chú mèo nhỏ, nũng nịu nói:"Anh yêu lái xe đường xa có mệt không?"
Cao Minh Khải đón lấy người đẹp, nhưng đôi mắt hờ hững của hắn lướt qua gương mặt của cô. Trần Ngọc Châu cũng không nhìn bọn họ, cô hướng ánh mắt về phía trước và bước tới hoà vào dòng người.
Thấy vậy, hắn mới đẩy người phụ nữ ở trong lòng ra, đôi chân mày hắn hơi nhíu lại tỏ rõ thái độ không vui. Hắn nói:"Tôi mệt, em tự chơi đi."
Hắn đi vào khách sạn cao cấp, tới quầy lễ tân nhận phòng cũng không thèm quan tâm tới Trác Ny đang tò tò đi theo sau lưng hắn.
Đám nhân viên cấp dưới tụm năm, tụm bảy bàn tán:"Nhìn kia, họ lấy phòng rồi. Tôi nói rồi họ là tình trong như đã ngoài mặt còn e đó mà!"
"Nghe chị Trác nói là mẹ của Cao tổng muốn năm nay họ kết hôn."
"Phải không vậy, tôi thì thấy xứng lắm nha. Một bên là ảnh hậu nổi tiếng, một bên là CEO của Cao Thị quá là xuất sắc!!!"
Đám người nọ không ngừng bàn tán, mỗi lúc một xôn xao. Nhân viên của công ty gồm có một số bộ phận làm văn phòng, cũng có số ít là thực tập sinh ký hợp đồng như cô. Trong số nghệ sĩ, có lẽ Trác Ny là người toả sáng nhất, người trong công ty nói đều là do một tay Cao Minh Khải nâng đỡ.
"Các người không mau lên phòng đi, còn đứng đó bàn tán chuyện người khác không may mà để Cao tổng nghe được thì mất việc như chơi đấy!" Lý Cảnh phá tan đám đông, bọn họ cũng kéo nhau đi lên phòng.
Trần Ngọc Châu cũng hùa theo đám đông đi lên theo. Phòng ở tập thể, ai cũng có số phòng chỉ có cô là không có. Cô phải đi tìm Lý Cảnh để hỏi, xem anh có đặt thiếu một chỗ không. Lúc cô gõ cửa thì anh vừa tắm xong, còn đang lau tóc.
"Không có tên cô trong danh sách hả?" Lý Cảnh gãi đầu, chuyện này anh cũng không có biết.
"Anh có đặt thiếu chỗ không, anh quên tôi thì phải chắc do tôi là nhân viên mới ấy mà." Cô tự diện lý do cho anh.
"Cô chờ chút, để tôi gọi hỏi lễ tân.".
Lý Cảnh đi vòng vào trong phòng lấy điện thoại, đứng ở trước mặt cô trực tiếp ấn gọi. Bọn họ nói với nhau mấy câu, lúc cúp máy xong anh mới lầm bầm:"Ấu trĩ tới cỡ đó à."
"Sao ạ?" Cô không nghe rõ nên hỏi lại.
Lý Cảnh đáp:"Không có gì, do số lượng nhân viên tham gia du lịch bị lẻ nên cô được sắp cho phòng riêng ấy. Cô đi tìm Cao tổng lấy chìa khoá phòng đi."
"Cao... Cao tổng? Tại sao anh ấy lại giữ chìa khoá phòng của tôi?" Cô càng lúc càng thấy mơ hồ, tại sao mọi thứ của cô đều liên quan tới hắn một cách trùng hợp như vậy?
Lý Cảnh nói là lúc nảy nữ lễ tân không biết nên đã đưa nó cho Trác Ny, cô ấy cầm lên phòng của Cao Minh Khải luôn rồi. Nghe có vẻ rất hợp lý, nhưng mà cô lại không hề muốn nghe theo.
Bước chân cô nặng trịch, nếu không đi thì cô sẽ không có chỗ ở còn nếu đi thì cô phải gặp Cao Minh Khải và Trác Ny một lần nữa. Cô không hề thích nhìn bọn họ ân ân ái ái một chút nào...
"Hi, Cao tổng." Trần Ngọc Châu nở một nụ cười rất chi là khó coi, cười còn xấu hơn khóc.
Cao Minh Khải đứng dựa lưng vào cửa khoanh tay trước ngực nhìn cô, đôi mắt hắn rũ xuống trông lạnh lùng lắm.
"Chìa khoá phòng của tôi lúc nảy chị Trác cầm lên rồi, anh có thể nói với chị ấy giúp tôi không?"
"Trác Ny ở phòng của cô ấy, liên quan gì tới tôi. Trần Ngọc Châu cô nói thật đi, cô luôn tìm cách gặp mặt tôi đúng không?"
Không hề có!!! Thâm tâm Trần Ngọc Châu gào thét dữ dội.
Nhưng cô không có dám phản ứng mạnh với hắn, nói ra chẳng khác nào tạt một gáo nước lạnh vào mặt của Cao Minh Khải.
Cô mới giả vờ xua tay giải thích:"Cao tổng hiểu lầm rồi, tôi tới tìm chìa khoá phòng thật mà."
"Phòng đó Trác Ny ở rồi, tạm thời cô vào trong đi."
Hắn nói xong để cửa mở mà đi vào trong. Hai chân của Trần Ngọc Châu quíu lại, cô sao có thể đi vào trong đó được, không thể được.
"Vào nhanh rồi đóng cửa, tôi không thích người ngoài nhìn ra ngó vào."
"Nhưng mà..."
Cô nghe có tiếng bước chân phía xa xa, nên một bước phóng thẳng vào trong phòng đóng sập cửa lại luôn. Trần Ngọc Châu đứng dựa lưng vào cửa, đối diện với Cao Minh Khải đang thong thả ngồi ở sofa, hai chân vắt chéo rót nước trà nóng thưởng thức.
Hắn mặc trên người quần tây, áo sơ mi tông đen, phần tay áo được sắn lên phân nửa để lộ bắp tay rắn chắc. Cô nhìn hắn, tim lại bất giác đập mạnh. Bọn họ không phải chưa từng ở chung một phòng khách sạn, nhưng mà đó là chuyện của quá khứ rồi. Còn bây giờ, cô hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống rồi trốn luôn ở dưới đó.
Trần Ngọc Châu không dám tự nhận mình hiểu hắn, nhưng cô thừa biết hắn là người không dễ nói chuyện, càng nói sẽ càng ra chuyện...
"Tới đây đi, chúng ta ôn lại chuyện cũ."
Đôi môi cô mấp mấy:"Ôn... Ôn cái gì... Tôi mệt rồi, muốn về phòng tắm rửa nghỉ ngơi."
"Muốn tắm hả... Cũng được. Tắm đi!"
Hắn hất mặt về phía cửa phòng tắm, ý bảo cô đi vào trong đó tắm. Nhưng đây là phòng của hắn, cô làm sao dám chung đụng như vậy.
Trần Ngọc Châu nhìn dáo dác xung quanh, cố tìm cho mình một cái lý do để thoát khỏi đây. Đột nhiên não bộ loé lên một tia sáng, cô nhanh miệng diện cớ:"Đồ của tôi gửi ở dưới phòng kia rồi, không có quần áo. Không có quần áo nên không tắm được, đúng rồi chính xác là như vậy."
Hắn nhìn nụ cười cực kì gượng gạo của cô thái độ bỗng trầm xuống, nhưng hắn không vạch trần mà vẫn làm như không nhìn thấy.
"Mặc áo sơ mi của tôi đi, đâu phải là chưa từng mặc."
Sấm sét đánh xuống đầu của Trần Ngọc Châu, nụ cười trên môi thoáng chốt cứng đờ. Cùng lúc đó Cao Minh Khải rời khỏi sofa và hướng về phía của cô, lý trí mách bảo cô nên tung cửa bỏ chạy đi nhưng chân lại đứng thừ ra đó như bị ai hoá đá vậy.
Hắn đứng ở trước mặt cô cách rất gần, cô có thể nghe được tiếng thở đều đều chậm rãi của hắn. Cao Minh Khai nheo mắt nhìn thái độ của cô, hắn siết chặt chiếc cằm nhỏ xinh nghiến răng nhả ra từng chữ:"Cô sợ tôi?"
"Làm gì có..." Cô né tránh ánh mắt của hắn.
"Trần Ngọc Châu có can đảm nhìn thẳng mặt tôi mà nói chuyện đi." Hắn nắm cằm cô rất chặt, bắt em cô phải nhìn vào mắt hắn.
Trời sinh hắn có đôi mắt rất đẹp, rất có hồn cũng rất lạnh nhạt. Cô đã từng thích hắn vì cái vẻ lạnh nhạt, cao ngạo của hắn.
Không! Phải nói là từng yêu mới đúng chứ.
"Bao nhiêu năm trôi qua rồi, những người học sinh giỏi mà cô ngưỡng mộ năm xưa có ai hơn được tôi không? Cô nói xem, năm đó cô chia tay tôi vì thấy tôi kém cõi. Tôi học tệ, chỉ biết quậy phá, hút thuốc. Vậy cô nhìn đi, bọn họ bây giờ có ai bằng tôi hay không hả?"
Cô nhíu mày nhìn hắn, thầm mắng hắn thật ấu trĩ. Năm đó cô chỉ buộc miệng chê hắn không chịu học, là học sinh cá biệt hắn liền nhớ tới tận bây giờ?
"Có phải cô nên hối hận rồi không? Cô nhìn tôi đi, bây giờ cái gì mà tôi không có. Học giỏi để làm cái gì, có phải quyết định năm xưa của cô là sai không? Cô nói đi?"
Trần Ngọc Châu gạt tay hắn ra, vì hắn làm cô đau. Vậy mà hắn nhất định không buông tay, cứ bắt cô phải đối mặt với hắn.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh nhất mà trả lời:"Phải, phải anh nói đúng. Là tôi không có mắt nhìn người, năm đó chê bai anh là tôi không đúng. Cao tổng anh bỏ tôi ra được không, anh làm tôi đau."
"Chỉ có vậy thôi sao?"
Hắn thất vọng, đáng lẽ cô nên chạy theo hắn như những cô gái khác. Hắn tốt như vậy mà, chỉ cần cô theo hắn thì muốn cái gì mà không có. Vậy tại sao cô không chịu nói, hay hắn ám chỉ chưa rõ ràng nên cô không hiểu?
Thấy hắn hơi nới lỏng tay, cô mới nhân cơ hội này đẩy hắn ra. Hắn định bóp nát cái cằm của cô luôn hay sao, đàn ông kiểu gì mà nhỏ mọn như thế.
... Cốc Cốc...
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, hai mắt của Trần Ngọc Châu sáng rực. Có trời mới biết cô đang thầm thắm thiết cám ơn người đã đến, ở một mình với Cao Minh Khải thật sự là quá căng thẳng.
"Có người gõ cửa kìa Cao tổng."
Cô nhắc nhở, hắn mới miễn cưỡng bỏ qua cho cô và mở cửa. Lý Cảnh đứng ở bên ngoài, anh mỉm cười nhìn cô rồi vẫy cái chìa khóa phòng trong tay nói:"Tôi tưởng là cô đi lạc rồi, phòng của cô đây."
"Cám ơn Lý tổng."
Cô đón lấy chìa khoá phòng, rồi nhanh chân lẻn ra bên ngoài đứng bên cạnh Lý Cảnh. Cô máy móc cuối đầu nói cám ơn cả hai rồi bỏ chạy về phòng, cô thề là sẽ tránh mặt hắn, tránh càng xa càng tốt...
*
Địa điểm cắm trại của công ty là một ngọn đồi xanh mướt, không khí ở chỗ này thật sự rất tốt. Trần Ngọc Châu vươn tay hít thở bầu không khí trong lành hiếm có này, từ phía sau truyền tới tiếng bước chân rồi người đó dừng lại ở phía bên cạnh cô.
Cô mở mắt, nhìn sang bên cạnh. Trác Ny khoanh tay trước ngực nhìn xuống vực thẳm lạnh nhạt nói:"Trên đời này có một số người cái gì cũng biết, chỉ có biết điều là không biết."
Lời nói móc mỉa quá rõ ràng, nhưng cô vẫn cố tình không hiểu mà làm thinh.