Vì sợ khách hàng phải chờ đợi sẽ không vui, cô vươn tay định quay cửa, không để ý đến ánh mắt tội lỗi của Tiểu Dĩnh.
Lam Tuyết Giang bừng khay bước vào, vẫn từng bước làm công việc của mình, nhưng bầu không khí bên trong khác hẳn với ngày hôm qua, có vẻ như trong đó không phải là một cuộc họp thông thường như cô tưởng.
Trên ghế sô pha bên ngoài dãy phòng, những vị sếp của các công ty thường ngày mặc vest bảnh bao lúc này lại đều ăn mặc xuề xòa, thậm chí có người chỉ quấn khăn tắm, ngồi bên cạnh họ là một hoặc hai người phụ nữ mặc trang phục giống cô, đang say sưa làm những chuyện không tiện nói.
Tiếng thở hổn hển của người đàn ông và tiếng cười khúc khích của phụ nữ vang lên đầy gian phòng...
Cảnh tượng này thực sự khó coi, khiến Lam Tuyết Giang vội vã quay mặt đi.
Nghi ngờ rằng mình đã vào nhầm phòng, cô vội xoay người định đi ra ngoài trước, nhưng cái khay đột nhiên rơi xuống sàn, sâm panh và rượu vang đổ đầy trên thảm, một người đàn ông trên ghế sô pha bất ngờ nắm lấy cổ tay cô.
Đã từng có kinh nghiệm với loại chuyện này, Lam Tuyết Giang nhíu mày giận dữ, toan rút tay về.
Nhưng người bên kia lại kéo rất mạnh, khi cô đang Cố gắng hết sức thoát ra, cửa phòng khách đột nhiên bị đá phăng, và bốn năm người nhanh chóng bước vào:
"Cảnh sát đây, tất cả không được nhúc nhích!!"
Một cảnh tượng hùng hậu đã khiến tất cả các khách hàng khác trong khách sạn được một phen kinh ngạc.
Chuyện này chẳng có gì vẻ vang, ai nấy đều tỏ ra khinh bỉ, lâu lâu lại nổi lên những từ như "mại dâm", "bán. dâm"...
Trước giờ Lam Tuyết Giang chỉ thấy những cảnh như vậy trên bản tin truyền hình, lúc đó cô thấy nhiều cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, ăn mặc hở hanh bước ra với khuôn mặt cúi gằm vì xấu hổ. Nhưng có nằm mơ cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ trở thành một trong số họ.
Lúc này, tay chân cô đã lạnh ngắt, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Lam Tuyết Giang muốn tự bào chữa cho mình, nhưng không ai nghe lời cô nói, tất cả những người có mặt trong căn phòng lúc đó đều bị đưa đến đồn cảnh sát để lấy lời khai.
Quá nhục nhã, Lam Tuyết Giang chỉ biết cúi đầu.Vừa ra khỏi khách sạn, cô bỗng thấy một người trước mặt, một bóng dáng quen thuộc vụt qua mắt cô.
Lam Tuyết Giang phấn khích nhìn sang và nhận ra dáng người cao lớn với đường nét nét cương nghị.
Đang định mở miệng, Tuyết Giang đột nhiên nhớ tới việc Hoàng Tử Bình đã đi lướt qua mình trong quán rượu cách đây không lâu. Anh ta đã lạnh lùng như vậy, có cầu xin cũng vô ích. Bao người đang đứng chế nhạo trước cửa khách sạn, khiến Tuyết Giang đang định mở miệng lại đành ngậm chặt không phát ra tiếng.
Bị những cảnh sát phía sau đẩy ra, Lam Tuyết Giang bị áp giải lên xe cảnh sát.
Phan Huy nhìn lại cánh cửa xoay, do dự nói: "Anh Hoàng, hình như là cô Lam..."
Hoàng Tử Bình nhíu mày khi đang bấm điện thoại trên tay.
Lam Tuyết Giang và nhóm người được yêu cầu ngồi xổm thành hàng, tựa lưng vào bức tường của đồn cảnh sát.