Hẳn là Hoàng Tử Bình, người đàn ông đã mang đến cho cô cái bóng quá lớn, trong mộng cũng không buông tha.
Lam Tuyết Giang bước nhanh vào phòng tắm, vùi mặt vào thau nước lạnh và cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều. Cô liếc nhìn đồng hồ khóc dở mếu dở.Vậy là đêm qua cô đã ngủ quên mất. Một giấc ngủ dài thoải mái cho đến khi tự tỉnh vốn luôn là điều xa xỉ với cô.
Hôm nay ngoài siêu thị có chương trình khuyến mãi lớn, nhất định không được bỏ lỡ dịp này để mua thêm vài món đồ cho hai bà cháu, Lam Tuyết Giang vội vàng mở tủ, định lấy quần áo ra thay thì nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp.
Cánh cửa mở ra và Lam Tâm Như lao vào.
Lam Tuyết Giang tay nắm nắm cửa, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Lam Tâm Như lao vào phòng ngủ, giống như một con báo cái tức giận, lôi hết quần áo trong chiếc tủ mà cô còn chưa kịp đóng lại ra rồi ném hết lên sàn.
“Cô đang làm gì vậy?” Cô cau mày quát lên. “Tránh ra!”
Lam Tâm Như đẩy cô ra, không cần che giấu sự ngạo mạn, độc đoán vốn quen từ nhỏ của một vị tiểu thư, mắt cô ta vằn lên vẻ ghen tị:
“Quần áo đâu? Bộ quần áo hôm qua cô mặc ở đâu, lấy ra cho tôi!
Đột nhiên cô ta nhìn thấy gì đó và lao vào phòng tắm.
Lam Tâm Như lôi toàn bộ số quần áo còn chưa kịp giặt bên trong ra và tìm được mục tiêu của mình.
Cô ta rút ra từ trong túi xách một chiếc kéo và đầm lia lịa lên bộ quần áo. Chốc lát bộ quần áo đẹp đã trở thành một đống vải vụn.
"Cô điên à? Cô đang làm gì vậy? Bỏ ra ngay!"
1
-+
"Cái gì? Cảm thấy đau khổ sao?" Lâm Tâm Như hung hăng vung cái kéo trong tay lên không trung, ngăn không cho Lam Tuyết Giang tới gần, nghiến răng nghiến lợi:
"Không phải là cô không biết là cả bốn phía đông, tây, nam, bắc đều có người khen cô xinh đẹp hay sao? Lam Tuyết Giang, để tôi nói cho cô biết, cô nên biết thân biết phận của mình! Cô đừng tưởng cô mang họ Lam là có thể đỏm dáng lố bịch, làm cho những kẻ khác vụng trộm nhìn cô, nhớ chưa! Mở mắt nhìn tôi đây mà cư xử!".
Lam Tuyết Giang cau mày:"Cô đang nói nhảm cái gì vậy?"
Ngày hôm qua Lam Tâm Như bị ném ra đường, về đến nhà cô ta tức giận đến nỗi cả đêm không ngủ được. Sáng sớm đã lệnh cho người mang đến ngay một bộ quần áo giống của Lam Tuyết Giang để mặc vào người. Nghe nói Hoàng Tử Bình đang có mặt trong nhà liền cố ý nhân cơ hội mà xuất hiện trước mặt anh. Tuy nhiên lại bị anh ngó lơ làm cho nhục nhã không biết để đầu cho hết.
Lam Tâm Như càng nghĩ càng tức giận, cây kéo trong tay đâm lia lịa không ngừng:
"Tôi làm cho cô thấy, làm cho cô thấy! Làm rách bộ quần áo này để cô mặc lên cho đẹp! Loại đàn bà hư hỏng, xấu xa! "
Lam Tuyết Giang cuối cùng đã hiểu nỗi bất bình của Lam Tâm Như đến từ đầu.
Cô nhìn bộ quần áo đã bị xé thành từng dải. Nhưng Lam Tâm Như còn chưa có ý định dừng lại, phải cắt hết
ra thành đống vải vụn thì cô ta mới hả được sự ghen ghét, tức giận trong lòng.
Lam Tuyết Giang cảm thấy hơi đau khổ, nhưng không phải sự đau khổ như Lam Tâm Như nghĩ, mà là đau khổ vì tiền...
Đây là nỗi niềm của người nghèo.
Có thể ở nhà họ Lam, cô buộc phải nhịn ba phần. Nhưng đây là ngôi nhà mà cô bỏ tiền ra thuê, cô ta lại dám xông vào càn rỡ, hung hăng ngạo mạn thì Lam Tuyết Giang không thể chịu đựng được. Cô cầm điện thoại và bước ra ban công: "Xin chào, đây có phải là số điện thoại của đường dây nóng..."