(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi đã chờ rất lâu rồi
Trì Dữu không dám nhúc nhích, đứng yên như một bức tượng.
Sài Dĩ Mạn nói chỉ ôm một chút, vì vậy nàng bắt đầu vô thức đếm từng giây.
Một giây, hai giây, ba giây.
Nhưng khi đếm được một lúc, nàng chợt nhận ra rằng mình không biết phải đếm đến bao nhiêu mới gọi là "một chút".
"Có, có được chưa?"
Giọng Trì Dữu ngập ngừng từ bên trong vòng tay của Sài Dĩ Mạn.
Sài Dĩ Mạn khẽ cười, rồi từ từ buông Trì Dữu ra, thở dài nói: "Sao lại không thích chị ôm em thế?"
Trì Dữu: "... Rất không được tự nhiên."
Sài Dĩ Mạn hơi cúi người, nhìn thẳng vào Trì Dữu, cẩn thận quan sát biểu cảm trên gương mặt nàng: "Là ngại ngùng hay là không thích?"
Trì Dữu cúi đầu: "Không biết, chỉ là... không được tự nhiên."
Sài Dĩ Mạn nhìn xuống, chăm chú vào đôi tay của Trì Dữu trong một lúc.
Cô mím môi, hỏi đối phương:
"Ngày hôm nay có thể nắm tay em về không?"
Trì Dữu im lặng một hồi lâu.
"Không muốn."
"Được rồi."
Sài Dĩ Mạn không ép buộc thêm, gật đầu rồi tiếp tục bước đi.
Cô đưa tay ra sau lưng, vòng tay gỗ đàn hương trên cổ tay mảnh mai của mình lắc lư nhẹ nhàng theo từng bước đi.
"Nếu một ngày nào đó có thể nắm tay, nhớ nói cho chị biết. Hoặc em có thể đến nắm tay chị bất cứ lúc nào. Nếu em muốn nắm tay chị, không cần phải hỏi."
Trì Dữu không nói gì.
Nàng theo sau Sài Dĩ Mạn, bắt đầu cảm thấy chút tiếc nuối.
Nàng suy nghĩ, không biết vừa rồi mình có nói quá nhiều không.
Ý định ban đầu của nàng chỉ là muốn an ủi Sài Dĩ Mạn, không muốn nhìn cô ấy vì những lời nói của người lạ trên mạng mà rơi vào hiểu lầm. Nhưng vừa rồi, khi Sài Dĩ Mạn bất ngờ ôm nàng và vẻ mặt muốn nắm tay, khiến Trì Dữu chợt nhận ra, những lời mình vừa nói có thể không chỉ giúp Sài Dĩ Mạn giải tỏa thắc mắc, mà còn làm dấy lên những cảm xúc mới trong Sài Dĩ Mạn dành cho mình.
Nhưng sự trưởng thành trong tình cảm của nàng dành cho Sài Dĩ Mạn không theo kịp với Sài Dĩ Mạn.
Điều này khiến Trì Dữu có một cảm giác lo lắng, như thể có thể làm tổn thương đối phương.
Nàng không thích cảm giác này, điều mà nàng không muốn thấy nhất là mình mang lại ảnh hưởng tiêu cực cho người khác.
Nhưng...
Yêu thích là điều mà không bao giờ có thể ép buộc.
Trì Dữu đã chuyển hướng câu chuyện, nàng khuyên Sài Dĩ Mạn nên giữ lại sự hợp tác này vì danh tiếng của một tác giả, và không nên tự ý chấm dứt khi cả đơn vị sản xuất và Ôn Xác vẫn chưa có phản hồi.
Lúc này, Sài Dĩ Mạn cũng đã bình tĩnh lại, gật đầu đồng ý với Trì Dữu. Cô nói rằng, dù lần này vì dư luận mà cần phải dừng lại, thì cũng không nên để cô làm kẻ xấu, gánh chịu trách nhiệm.
Trên đường về, Sài Dĩ Mạn đã gửi tin nhắn cho đơn vị sản xuất, thu hồi những lời nói trước đó ở khách sạn. Đơn vị sản xuất rất vui mừng, họ nói thực ra mọi người vẫn đang mong đợi sự hợp tác này, đặc biệt là Ôn Xác, người vừa gọi điện cho đơn vị sản xuất, mong muốn có thể an ủi Sài Dĩ Mạn, để cô không bị ảnh hưởng bởi dư luận trên mạng.
Có vẻ như, Ôn Xác là người dễ gần.
Thực tế, nếu có thể gạt bỏ những tiếng ồn ào trên mạng, thì giữa những người thực sự tham gia vào quá trình sản xuất này, không có vấn đề gì quá lớn cả. Chỉ cần họ giao tiếp và điều chỉnh tốt, mọi thứ sẽ tiến triển theo chiều hướng tích cực.
Nhưng mọi chuyện vẫn không thuận lợi như tưởng tượng.
Cơn sóng này còn chưa kịp lắng xuống, một cơn bão mới lại nổi lên.
Chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, sự ồn ào từ fan của Ôn Xác đã trở thành một vấn đề thuộc về quá khứ.
Bởi vì, trước khi bữa tiệc vào ngày hôm sau diễn ra, bên phía Sài Dĩ Mạn lại xảy ra chuyện.
—— Tối qua, Sài Dĩ Mạn và Trì Dữu đã đi dạo bên bờ Lăng Giang và bị người khác chụp lại.
Hơn nữa.
Không chỉ chụp được cảnh hai người họ đi bên nhau, mà còn ghi lại cả khoảnh khắc ôm nhau ngắn ngủi.
Không biết kẻ chụp hình là ai, có thể là fan của ai đó đi ngang qua, hoặc cũng có thể là người có liên quan đến dự án phát thanh ở khách sạn. Dù sao đi nữa, người đó biết danh tính của Sài Dĩ Mạn và Trì Dữu, khi bức ảnh được đăng lên Weibo, người ấy đã chỉ rõ tên của họ.
Danh tiếng của Sài Dĩ Mạn thuộc loại mà những người không liên quan đến giới văn chương này có thể không biết đến, nhưng một khi đã tiếp xúc với thể loại viết của cô, chắc chắn họ sẽ được các ứng dụng đề xuất thông tin về cô. Dù chưa đọc qua sách của cô, họ cũng sẽ biết đến cái tên này. Mỗi khi Sài Dĩ Mạn đăng một bài trên Weibo, ít nhất cũng sẽ nhận được từ hai đến ba nghìn bình luận, không thua gì một số ngôi sao nhỏ không nổi tiếng.
Theo lý thuyết, cho dù cô có nổi tiếng, tin đồn về một tác giả cũng không thu hút được quá nhiều sự chú ý của người qua đường. Trong trường hợp bình thường, bức ảnh này sẽ không gây ra sóng gió lớn, chỉ cần vài ngày thảo luận trên diễn đàn, các fan sẽ bàn tán một chút rồi lại quên.
Nhưng lần này, đúng lúc lại xảy ra giữa cuộc chiến giữa fan của Ôn Xác đang nóng lên, và mọi người cần một chủ đề để kéo nhau vào cuộc chiến này.
Do đó, độ nóng của hai bên tranh cãi đã trực tiếp đưa bài đăng lên một vị trí tìm kiếm thấp trên mạng.
Trì Dữu rất ít khi xem Weibo. Nhiều năm qua, nàng chỉ giữ ứng dụng này trong điện thoại để thỉnh thoảng xem một tài khoản nhỏ của Bạch Lộ Châu. Nàng không bao giờ bấm vào giao diện tìm kiếm. Vụ việc lần này, cũng chỉ khi Sài Dĩ Mạn nói cho nàng, nàng mới biết đến.
"Thật xin lỗi, lại làm phiền em rồi."
Sài Dĩ Mạn buông tay xuống, cầm chiếc điện thoại với màn hình sáng, có vẻ vừa mới liên lạc với ai đó.
"Chị đã liên hệ với những người mà chị có thể liên lạc, em yên tâm, bài tìm kiếm này vốn đã ở vị trí rất thấp, sẽ sớm bị gỡ bỏ thôi."
"Không sao."
Trì Dữu không bận tâm đến chuyện này, trong lĩnh vực mà na nfg không để ý, người khác bàn tán thế nào cũng không liên quan đến mình. Dù sao thì nàng cũng không xem.
Giống như... nếu có một tác giả giống như Sài Dĩ Mạn viết nàng thành kẻ ngu ngốc hay giết nàng trong sách, nàng cũng không bận tâm, vì nàng cũng không đọc những cuốn sách đó.
Khi Trì Dữu dừng lại ở đây, một suy nghĩ bất chợt lướt qua tâm trí.
Nàng không đọc, nhưng...
Bạch Lộ Châu có đọc không?
Nói về Bạch Lộ Châu, nàng đã ở Lăng Giang được vài ngày rồi. Kể từ khi chia tay Bạch Lộ Châu ở sân bay hôm đó, Bạch Lộ Châu không liên lạc với nàng nữa. WeChat không có tin nhắn, tài khoản nhỏ trên Weibo cũng không có động tĩnh gì, giống như cô ấy đã biến mất, không còn một chút thông tin nào.
Không biết là đang bận rộn hay đang tránh né việc giao tiếp với nàng.
Có phải Bạch Lộ Châu đã tĩnh tâm lại, nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi "Liệu có yêu Trì Dữu hay chỉ yêu cảm giác an toàn mà Trì Dữu mang lại"?
Hay là đã tìm ra câu trả lời, và sự im lặng hiện tại chính là câu trả lời cho nàng?
Còn nữa, liệu Bạch Lộ Châu có thấy bài đăng Weibo hôm nay chỉ lên hot search một chút không? Có thấy bức ảnh Sài Dĩ Mạn ôm nàng không?
Những bức ảnh đó...
Trì Dữu vẫn chưa mở xem những bức ảnh đã gây ra chuyện gì, nàng vốn không mấy hứng thú, nhưng khi nghĩ đến việc Bạch Lộ Châu có thể nhìn thấy, nàng quyết định cầm điện thoại lên và vào Weibo.
Bài tìm kiếm ở vị trí thấp vẫn chưa bị gỡ bỏ, đứng ở vị trí thứ 43, khá ít người chú ý.
Khi vào xem, dòng đầu tiên là một loạt ảnh chụp lén theo kiểu chín ô.
Bối cảnh khá tối, vì dù sao cũng là giữa đêm, ánh đèn đường không chiếu tới đó. Ảnh chụp từ phía bên, chất lượng trung bình, nhưng có thể nhận ra được mặt nghiêng của Sài Dĩ Mạn, cô ấy cúi đầu ôm chặt lấy người trong lòng.
Dù mặt Trì Dữu bị che khuất bởi Sài Dĩ Mạn, nhưng dáng người của nàng thì rất dễ nhận ra, hơn nữa, nàng đang mặc chiếc áo khoác của Sài Dĩ Mạn. Chiếc áo khoác này đã từng xuất hiện trong những bức ảnh thường ngày mà Sài Dĩ Mạn chia sẻ trên Weibo —— điều này rõ ràng cũng bị netizen tìm ra và đang bị bàn tán ầm ĩ trong phần bình luận.
Sài Dĩ Mạn cũng đang xem phần bình luận, nhíu mày lẩm bẩm: "Biết vậy hôm đó khi dẫn em đi mua sắm, chị nên mua thêm một chiếc áo khoác, chỉ nghĩ mua áo phông thôi, mà cuối cùng áo khoác lại..."
Trong lòng Trì Dữu dâng lên một cảm giác bất an: "Chị có định đăng một bài Weibo để làm rõ chuyện này không?"
Sài Dĩ Mạn: "Theo kinh nghiệm của chị, vào những lúc như thế này, bất kể chị phản hồi thế nào, chỉ càng làm cho chuyện này nổi hơn thôi. Nhưng nếu em cảm thấy cần, chị có thể lập tức đi làm rõ."
Trì Dữu: "... Thôi cũng được."
Thực ra, người mà Trì Dữu muốn giải thích chỉ có Bạch Lộ Châu.
Nàng nhận ra rằng, khi gặp phải những tình huống như hôm nay có thể gây ra hiểu lầm lớn, nàng không còn để tâm đến việc mình có mệt mỏi hay khó chịu không, mà chỉ lo lắng và sợ hãi.
Lo lắng rằng Bạch Lộ Châu sẽ buồn khi nhìn thấy điều này.
Còn sợ hơn rằng Bạch Lộ Châu sẽ không còn buồn nữa.
Vậy là Trì Dữu lại quay trở về với câu hỏi ban đầu: Bạch Lộ Châu có thích nàng không? Giờ đây, liệu Bạch Lộ Châu đã nghĩ thông suốt về điều này chưa? Có phải cô ấy đã quyết định từ bỏ không?
Cô ấy còn buồn nữa không?
Có cần mình phải giải thích lại không?
Trì Dữu nhận ra, hôm nay trong lòng nàng, xuất hiện nhiều câu hỏi hơn bao giờ hết.
Sự xuất hiện của quá nhiều câu hỏi trong lòng thường là dấu hiệu cho thấy một người đang lo lắng về tình cảm của mình trong những cuốn tiểu thuyết tình yêu, hay trong những bộ phim truyền hình.
Tuy nhiên, từ "lo lắng" này khi xuất hiện giữa nàng và Bạch Lộ Châu lại mang một sự châm biếm đến lạ.
... Nàng có thực sự có được Bạch Lộ Châu không?
Câu hỏi lại tiếp tục xuất hiện.
Trì Dữu không thể tìm ra câu trả lời cho bất kỳ câu hỏi nào trong số đó, nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời đã tối, những tán cây bên ngoài bị gió thổi xào xạc. Ở đây, nàng có thể nhìn thấy con đường ven sông mà mình và Sài Dĩ Mạn đã đi dạo tối qua.
Sau một hồi ngẩn ngơ, Trì Dữu chợt nhận ra đã muộn, nàng đứng dậy chào tạm biệt Sài Dĩ Mạn và quay về phòng nghỉ ngơi.
Khi đi ngang qua hành lang, Trì Dữu không nhịn được phải dựa vào tường, lấy điện thoại ra, trên giao diện WeChat, ngón tay nàng treo lơ lửng trên khung trò chuyện với Bạch Lộ Châu, phân vân do dự.
Một lúc sau, nàng bấm vào đó, từ từ và cẩn thận gõ ra vài chữ.
【 Cô giáo, chị ——】
Đang gõ dở, Trì Dữu đứng yên rất lâu.
Không biết bắt đầu từ đâu, nói gì cho phải.
Nàng xóa đi xóa lại, cuối cùng chỉ chỉnh sửa thành một câu hỏi thăm dò.
【 Cô giáo, hôm nay chị có xem Weibo không? 】
Nàng cầm điện thoại, chờ đợi, quay màn hình về phía sau, đầu ngón tay lạnh ngắt.
Trong lòng, nàng thầm đếm từng con số, đếm đủ một phút, mới dám lật điện thoại lên xem có tin nhắn trả lời hay không.
Bạch Lộ Châu đã trả lời.
Chỉ mười giây sau khi nàng gửi tin.
Bạch Lộ Châu:【 Nếu em đang nói đến bức ảnh chụp em và cô ấy, tôi đã thấy rồi. 】
Nhược điểm của tin nhắn văn bản là, nếu người đó không quen dùng biểu tượng cảm xúc hay dấu câu thừa, thì rất khó để đọc chính xác cảm xúc của họ từ một câu chữ khô khan.
Nàng không thể nào biết được đó là một câu trả lời vô tư hay có phần không hài lòng.
Trì Dữu thở phào nhẹ nhõm, gõ lại:【 Không phải như những người dùng mạng nói đâu, chúng em không có gì mờ ám cả, chỉ ôm nhau một chút thôi. 】
Gửi xong câu trước, nàng lập tức chỉnh sửa câu tiếp theo:【 Cái ôm ấy cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ là chúng em gặp một chút chuyện, em an ủi chị Sài, chị ấy ôm em để cảm ơn mà thôi. 】
【 Chỉ ôm có mười giây, em có đếm mà, không nhiều hơn một giây nào. Bởi vì chị Sài bảo muốn ôm một chút, em nghĩ "một chút" có lẽ chỉ khoảng mười giây thôi, nên sau khi đếm đủ mười giây, chúng em liền không ôm nữa. 】
Sau khi gửi xong ba đoạn tin nhắn này, Trì Dữu vẫn muốn tiếp tục viết, ngón tay nàng bay nhanh trên bàn phím.
Đúng lúc nàng đang gõ thì một tin nhắn mới từ Bạch Lộ Châu bất ngờ đẩy ba tin dài của nàng lên trên.
【 Em đang giải thích với tôi à? 】
Trì Dữu ngẩn người.
Nàng dừng lại một chút, xóa đi nửa câu đã gõ, trả lời Bạch Lộ Châu:
【 Đúng vậy. 】
Bạch Lộ Châu:【 Ý tôi là, bây giờ, tôi có thể nghe giải thích của em rồi sao? 】
Bạch Lộ Châu:【 Đừng lo lắng về việc em đang nghĩ gì, đang làm gì, hay cần cân nhắc điều gì. Đừng lo lắng về việc tôi có đang ép buộc em không, có phải tôi quá nóng vội không? 】
Trì Dữu như không thể suy nghĩ nổi, phản xạ tự nhiên gõ một chữ trả lời:
【 Phải. 】
Bạch Lộ Châu:【 Vậy em xuống đi. 】
Trì Dữu:【 Gì cơ? 】
Bạch Lộ Châu:【 Tôi đang ở dưới khách sạn của em, em có thể xuống, gặp mặt tôi. 】
Trì Dữu ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại.
Bạch Lộ Châu:【 Tôi đã đợi rất lâu rồi. 】
Bạch Lộ Châu:【 Hãy để tôi nghe tận tai lời giải thích của em, có được không? 】
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");