Điên Cuồng Lún Sâu - Vô Tâm Đàm Tiếu

Chương 108




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chị đang làm trò đồi bại đấy, Bạch Lộ Châu!

Trì Dữu nhìn hai dòng tin nhắn, bật cười.

Nàng nhắn lại:【Chị tính làm sao để đưa em bỏ trốn đây?】

Sáng sớm mà Bạch Lộ Châu đã trả lời rất nhanh:【Em thật sự bị giam lại rồi à? Để tôi đến ngay.】

Trì Dữu vội vàng đáp:【Không, không có. Em thật sự đang ở nghĩa trang mà.】

Bạch Lộ Châu:【Thật sự đang tăng ca sao? Nhưng theo lý mà nói, người mới không nên có cường độ công việc cao thế này.】

Trì Dữu có chút ngượng ngùng, nàng không muốn nói với Bạch Lộ Châu rằng mình không về là vì trên người có mùi.

Trước người mình thích, dù ngày thường có thẳng thắn đến đâu, dính đến vấn đề như thế này, nàng vẫn rất để ý.

Trì Dữu nhắn lại:【Bạch Lộ Châu, em không muốn nói.】

Lâu sau, Bạch Lộ Châu mới trả lời:【 Được thôi, tôi sẽ không ép em. Nhưng nếu thật sự gặp khó khăn, em luôn có thể lựa chọn nói với tôi.】

Trì Dữu:【Thật là một cô giáo đáng tin cậy.】

Bạch Lộ Châu:【Nhưng hình như học trò của tôi không muốn dựa vào tôi lắm.】

Trì Dữu:【Em thật sự không muốn nói, rất xấu hổ.】

Bạch Lộ Châu:【Không sao, không nói cũng được mà.】

Trì Dữu lật người trên chiếc giường cứng nhắc của ký túc xá, úp mặt vào gối, nhìn màn hình điện thoại mà bật cười.

Nầng nhận ra, những ngày vừa qua, chắc chắn Bạch Lộ Châu đã rất lo lắng cho mình. Và ngay lúc này đây, Bạch Lộ Châu cũng vẫn đang lo lắng.

Dù chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chính sự chênh lệch thông tin này lại có thể khiến người quan tâm nàng suy nghĩ không ngừng, thao thức cả đêm. Có lẽ vì thế mà một người luôn đi ngủ trước mười giờ như Bạch Lộ Châu mới nửa đêm đã không yên tâm, nhắn tin dò hỏi những điều trông có vẻ ngớ ngẩn nhưng lại mang đầy sự lo lắng.

Thế nhưng, khi nàng nói không muốn giải thích, Bạch Lộ Châu cũng không truy hỏi.

Dù cho ngay lúc này, cảm giác an toàn trong lòng có lẽ đã bị rút đi một phần lớn.

Trì Dữu lật người một lần nữa, gõ tin nhắn hỏi Bạch Lộ Châu:【Chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của em. Chị nói sẵn sàng đưa em bỏ trốn, vậy chị định trốn thế nào đây?】

Bạch Lộ Châu:【Lặng lẽ đưa em về biệt thự Phong Giang, sau này em cứ ở với tôi.】

Trì Dữu:【Nghe có vẻ chẳng phải đi đâu xa cả.】

Bạch Lộ Châu:【 Mẹ em đâu có biết nhà tôi ở đâu, chỉ cần bà không tìm ra thì chúng ta cũng không cần phải đi xa.】

Trì Dữu:【Nếu bà tìm đến tận biệt thự Phong Giang thì sao?】

Bạch Lộ Châu:【Vậy tôi sẽ đưa em đi xa hơn nữa, em thích thành phố nào hay quốc gia nào, chúng ta đều có thể đến đó.】

Nụ cười trên mặt Trì Dữu càng lúc càng đậm, không hề hay biết.

Nàng tiếp tục hỏi:【Chị không cần công việc của mình nữa sao? 】

Bạch Lộ Châu:【Không sao cả, tiền của tôi đủ cho chúng ta sống cả đời rồi. Tôi còn có cổ phần công ty và mấy căn nhà cho thuê, có thu nhập rất ổn định.】

Trì Dữu:【Chị thích em đến vậy sao, sẵn sàng vì em mà từ bỏ tất cả ở Vân Châu à?】

Bạch Lộ Châu:【 Tôi nói rồi, em rất quan trọng.】

Trì Dữu chần chừ, rồi cuối cùng gõ câu hỏi tiếp theo.

【 Vậy... em thúi thúi, chị vẫn thích em như vậy được không? 】

Bạch Lộ Châu im lặng một lúc.

Bạch Lộ Châu:【Đây là... có ý gì?】

Trì Dữu thở dài, cuối cùng đành thành thật thú nhận:【Mấy hôm trước em nhận một đơn làm ngoài, bị nhiễm mùi xác chết, mấy ngày rồi mà chưa hết được, nên em phải tạm trú ở ký túc xá nhà tang lễ.】

Bạch Lộ Châu:【 Em không về nhà là vì lý do đó sao? 】

Trì Dữu:【Cái "nhà" mà chị nói là nhà của em, hay là biệt thự Phong Giang? 】

Bạch Lộ Châu:【... Đó không phải là trọng điểm.】

Trì Dữu:【 Em thực sự rất nặng mùi mà, không muốn để chị ngửi thấy mùi kinh khủng này.】

Bạch Lộ Châu:【Nếu tôi nói rằng tôi có cách để khử mùi này thì sao?】

Mắt Trì Dữu sáng lên.

Trì Dữu:【Thật không?】

Bạch Lộ Châu:【Thật.】

Trì Dữu:【Sao chị không nói sớm hơn!】

Bạch Lộ Châu:【 Thế ai mới là người không chịu nói với tôi trước vậy? 】

Trì Dữu:【 Được rồi, lỗi của em, xin lỗi mà.】

Bạch Lộ Châu gửi một biểu tượng vỗ đầu mèo con.

Bạch Lộ Châu:【Chiều nay tôi sẽ đến đón em về nhà.】

Trì Dữu lập tức gửi một biểu tượng gật đầu điên cuồng, đến mức chẳng còn nhìn ra đó là con gì.

【 Được được được ~】

Vì mấy ngày nay Trì Dữu ở lại ký túc xá nhà tang lễ, rảnh rỗi chẳng có việc gì làm nên cứ thế đăng ký làm thêm giờ, trực ca sáng rồi lại nối ca tối, tích góp được không ít ngày phép. Dạo này Dương Nhạc Hà cũng xem như là cấp trên của nàng, thấy nàng vất vả, nghe tin hôm nay Bạch Lộ Châu sẽ đến đón nàng tan ca, liền bảo cho Trì Dữu nghỉ ba ngày phép để nàng có thời gian nghỉ ngơi thoải mái ở nhà.

Liên tục làm việc mấy ngày liền đã khiến kỹ thuật xử lý thi hài của Trì Dữu tiến bộ không ít, chỉ là kỹ năng trang điểm cho người đã khuất vẫn cần rèn luyện thêm. Dương Nhạc Hà căn dặn rằng, khi có thời gian ở nhà, nàng nên luyện tập thật tốt; nếu sau kỳ nghỉ mà trình độ cải thiện rõ rệt, cô ấy sẽ cân nhắc giao cho Trì Dữu nhiệm vụ độc lập.

Buổi chiều, Bạch Lộ Châu kết thúc lớp muộn hơn dự định, lúc cô đến nghĩa trang thì trời đã chạng vạng tối.

Sau giờ làm, Trì Dữu còn ngồi lại với đồng nghiệp để ăn đồ nướng. Đến khi Bạch Lộ Châu tới, nàng vui vẻ xách đồ lên, chào tạm biệt mọi người.

Lưu Nông trêu, không hiểu sao lại thấy anh và Dương Nhạc Hà chẳng khác gì giáo viên của một nhà trẻ, ngày ngày chăm sóc "bé Dữu" sau giờ làm, đợi mãi đến khi Bạch Lộ Châu, vị phụ huynh này tới đón, thì họ mới yên tâm hoàn thành nhiệm vụ.

Nghe vậy, Bạch Lộ Châu chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, cảm ơn họ vì đã quan tâm đến Trì Dữu những ngày qua.

Trên xe về nhà, Trì Dữu luôn giữ khoảng cách, ngồi thu mình vào góc, cẩn thận tránh để mùi trên người ảnh hưởng đến Bạch Lộ Châu.

Bạch Lộ Châu cũng không nói gì thêm, lặng lẽ lái xe với gương mặt bình thản, không để lộ chút cảm xúc nào.

Khi họ về đến biệt thự Phong Giang, trời đã tối đen.

Trì Dữu bước vào nhà trước, giữ chặt chiếc áo khoác, định rảo bước vào phòng khách.

Chỉ khi trong không gian chỉ còn hai người, Bạch Lộ Châu mới mở lời với Trì Dữu, đó cũng là câu nói đầu tiên dành cho tối nay:

"Lại định ngủ riêng?"

Trì Dữu đứng nép bên khung cửa phòng khách, tay nắm lấy cổ áo khoác, lúng túng nhìn xuống sàn nhà.

"Không phải... em chỉ là... sợ cái mùi đó ảnh hưởng đến chị..."

Bạch Lộ Châu chậm rãi tiến vài bước về phía Trì Dữu, giọng nói dịu dàng: "Bốn ngày không gặp, em chẳng nhớ tôi chút nào sao?"

"Em có nhớ mà, nhưng..." Thấy Bạch Lộ Châu vẫn tiến đến gần, Trì Dữu vội nói: "Chị đừng tới đây, giữ khoảng cách an toàn!"

Thế nhưng, Bạch Lộ Châu không dừng lại, ép Trì Dữu lùi dần đến khi chạm tường, không còn đường lui: "Chúng ta còn khoảng cách an toàn sao?"

Trì Dữu nhỏ giọng: "Chị không thấy... khó chịu sao..."

Bạch Lộ Châu không đợi nàng nói hết, đưa tay lên, giữ chặt lấy vai đối phương.

Giây tiếp theo, Trì Dữu cảm thấy bản thân bị kéo vào một cái ôm chặt cứng.

Rõ ràng nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhõm của Bạch Lộ Châu khi ghé sát vào tai nàng.

"Nhiều ngày như vậy..."

Nàng còn cảm nhận được những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng, dừng lại ở sau gáy mình.

Mát lạnh, có chút ngứa.

"Chị... không ngửi thấy mùi sao?" Trì Dữu khẽ hỏi.

Giọng nói trầm ấm của Bạch Lộ Châu vang lên bên tai nàng: "Có ngửi thấy."

Trì Dữu: "Không khó chịu sao?"

Bạch Lộ Châu: "Có."

Trì Dữu: "Vậy sao còn ôm chặt thế?"

Bạch Lộ Châu: "Vì nhớ em."

Vì nhớ em.

Ba từ đơn giản ấy khiến Trì Dữu trong lòng dậy sóng.

Nàng không hiểu lý do, nhưng mắt đã cay cay.

Trì Dữu hít một hơi, nuốt nước mắt nghẹn lại trong cổ họng, trêu chọc: "Thôi được rồi, giờ cả hai chúng ta đều có mùi."

Bạch Lộ Châu: "Không sao, một lát nữa sẽ ổn thôi."

Trì Dữu: "Sao vậy, chị có chức năng thanh lọc mùi trong cơ thể à?"

Bạch Lộ Châu: "Không có, chỉ cần ngửi thêm một chút nữa, mũi sẽ quen thôi. Câu cổ ngữ không phải đã có câu "Ở lâu trong phòng hoa không còn ngửi thấy hương, ở lâu trong chợ mắm không còn ngửi thấy mùi" sao?"

Trì Dữu không nhịn được mà bật cười, Bạch Lộ Châu ôm cô ấy cũng cười khẽ vài tiếng.

Trì Dữu ôm chặt lấy vòng eo của Bạch Lộ Châu, cuối cùng không còn nép vào góc tối, mà tự tin và thoải mái ôm chặt người yêu của mình.

"Em cũng rất nhớ chị, Bạch Lộ Châu."

Nói xong câu này, mắt nàng lại đỏ hoe.

Bạch Lộ Châu nhẹ nhàng hỏi: "Vậy lần sau có mùi nữa, em có còn muốn trốn tôi nữa không?"

Trì Dữu lắc đầu mạnh: "Không trốn nữa."

Bạch Lộ Châu: "Tại sao?"

Trì Dữu: "Bởi vì em biết, chị sẽ không chê em."

Bạch Lộ Châu: "Biết là tốt."

Bạch Lộ Châu buông Trì Dữu ra, nắm lấy tay cô ấy, kéo cô ấy vào bếp.

"Đi nào, tôi sẽ giúp em khử mùi."

Trì Dữu không hiểu sao lại phải vào bếp thay vì đi tắm.

Nàng tò mò đi theo Bạch Lộ Châu vào bếp, thấy cô lấy máy xay sinh tố ra, rồi lấy một bó rau mùi, xay ra được mấy bát nước rau mùi lớn, rồi lại quay sang lấy hộp gia vị, lấy ra một hộp muối.

"Chị định nấu em à?"

Trì Dữu che kín cơ thể mình.

"Cho dù em có bốc mùi đến đâu, cũng không đến nỗi này đâu."

"..." Bạch Lộ Châu bất lực mím môi, rắc muối vào bát nước rau mùi: "Ngâm rau mùi với muối, dùng cái này tắm thì sẽ khử được mùi xác."

Trì Dữu: "Thật sao?"

Bạch Lộ Châu: "Nghe người ta bảo rất hiệu quả, thử xem sao."

Hai người cầm bát nước rau mùi muối đi vào phòng tắm. Để có thể thoa đều, Bạch Lộ Châu bảo Trì Dữu cởi áo ra, và giúp cô ấy thoa lên toàn thân.

Mặt Trì Dữu đỏ bừng, nói không muốn.

Bạch Lộ Châu: "Chúng ta không phải đã làm cái chuyện đó rồi sao, em còn ngại ngùng gì nữa?"

"Nhưng mà không thể giống nhau được!" Trì Dữu có lý do của mình: "Hôm đó là ban đêm, tối mịt chẳng thấy gì, giờ có đèn, sáng trưng thế này, em, em..."

"Những điều này với em không phải đều là những chỗ bình thường nhất sao?"

"Nhưng mà đó là người khác, chị thì không giống."

Trì Dữu đỏ mặt quay đi, lẩm bẩm nhỏ: "Thế giới này sẽ nổ tung... Nhịp tim sẽ rối loạn... Nhiệt độ cơ thể sẽ làm cho mọi tế bào trong em chín tới."

Đó là sự thật mà nàng đã từng xác minh.

Trước mặt Bạch Lộ Châu, mọi sự tiếp xúc bình thường đều trở nên phi thường.

Bạch Lộ Châu trầm ngâm một lúc, đặt bát xuống, rồi bắt đầu mở cúc áo của mình.

"Chị làm gì vậy?"

Trì Dữu thấy hành động của Bạch Lộ Châu, hơi hoảng hốt.

Bạch Lộ Châu không nói gì, từ từ tháo hết các cúc áo, vai hơi sụt xuống, cô cởi bỏ chiếc áo sơ mi. Dưới áo chỉ có một chiếc áo lót, hai dây mảnh khéo léo ôm lấy xương quai xanh nổi bật. Đường cong đẹp mắt của eo cô hiện ra trước mắt Trì Dữu ngay khi chiếc áo sơ mi rơi xuống. Còn chưa kịp để Trì Dữu phản ứng thêm, Bạch Lộ Châu lại bắt đầu lật tay để tháo khóa áo lót.

"Chị..."

Trì Dữu vội vàng quay đi, cố gắng tập trung nhìn vào bức tường gạch.

"Chị đang làm trò đồi bại đấy, Bạch Lộ Châu!"

"Em chỉ cần cùng tắm với tôi, như vậy có thể khiến em bớt ngại ngùng hơn."

Bàn tay của Bạch Lộ Châu hiện ra ở rìa tầm nhìn của Trì Dữu, cầm theo chiếc áo lót vừa tháo ra, tùy tiện đặt lên lan can bên cạnh.

Giọng nói của cô rõ ràng có chút do dự trong giây lát.

"Em yên tâm, mặc dù tôi không chê em có mùi xác, nhưng trước khi em rửa sạch sẽ, tôi cũng thực sự... không có hứng thú để "làm trò đồi bại" đâu."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.