Điên Cuồng Độc Chiếm

Chương 17




Khi một người đàn ông muốn, một khi bộc phát sẽ giống như mãnh thú và dòng nước lũ, huống chi là ham muốn chiếm giữ của Lãnh Ngạo cực kỳ không giống người bình thường. Chưa tới mấy giây anh đã xé bỏ quần của Thước Tiểu Khả, vì địa điểm hạn chế nên anh không có khúc dạo đầu quá dài, chỉ đưa lưỡi vào nơi tư mật của cô, khiêu khích có tiết tấu vài cái, sau đó lập tức động thân tiến vào.

Chết tiệt, một tháng không chạm vào cô, nơi đó căng như đất hoang chưa khai thác, sít sao bao trùm cực đại của anh, anh cảm thấy mình không thể hô hấp nổi.

Mười ngón tay Thước Tiểu Khả níu chặt drap giường màu trắng, tạo thành nếp gấp rõ ràng, cuối cùng lúc bị anh xỏ xuyên mạnh qua thì bên dưới hóa thành một bãi nước lặng.

Lãnh Ngạo vừa đâm vừa hôn mặt cô, mũi cô, môi cô, tiếng hít thở nặng nề vang vọng khắp phòng bệnh. Thước Tiểu Khả không thể làm gì khác hơn là thấp giọng rên rỉ, cả căn phòng tràn ngập mùi vị hoan ái, hương vị tình dục.

Bằng thể lực Lãnh Ngạo, có tiếp tục thêm mấy lần cũng không thành vấn đề, nhưng có thể vì địa điểm không tốt, mà anh lại vội muốn mang cô đến vương quốc kim cương của mình, nên sau mấy lần mãnh liệt xông tới, sau một tiếng thét chói tai, anh ngã vào ngực cô, không tiếp tục nữa.

“Khả nhi, em sẽ vĩnh viễn không rời khỏi tôi đúng không?” Anh nghịch tóc cô, quấn mấy vòng, ngón tay lướt theo sợi tóc, cuối cùng đưa lên mũi, ngửi rồi lại ngửi.

Bị lăn qua lăn lại một trận làm mặt Thước Tiểu Khả đỏ ửng, lúc sắp ngủ thì nghe được câu hỏi của anh, cô lập tức nghĩ đến đôi chân của mình.

Đôi chân mình vì không nghe lời mà bị đánh đứt gân, sau lại bị anh sắp xếp vào bệnh viện, trị liệu suốt một tháng mới có thể đi lại được như bình thường.

Trải qua một chuyện này, cô thật sự rất sợ anh, lại thêm chuyện của Đản Đản cô mới chính thức thấy được sự máu lạnh, sự điên cuồng của anh.

“Tại sao không nói chuyện?” Lãnh Ngạo từ từ quay mặt cô lại, vẻ đỏ ửng còn chưa tản đi, xinh đẹp động lòng người.

“Em mệt rồi, muốn ngủ.” Thước Tiểu Khả muốn quay đầu, nhưng lực tay của anh quá lớn, ngón tay xẹt qua gò má còn lưu lại những vết đỏ rải rác.

“Trả lời tôi rồi ngủ tiếp, được không?” Giọng nói khẩn cầu, hoàn toàn không nghe ra chút tức giận nào, nhưng chỉ có Thước Tiểu Khả hiểu, anh đang tức giận, hơn nữa là vô cùng tức giận.

“Em…” Cô dừng một chút, nghĩ đến chân của mình và Đản Đản đã bị đưa đi, nhắm mắt nói: “Em vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh.”

Lãnh Ngạo dường như chưa hài lòng với câu trả lời của cô, lực đạo trên tay mạnh hơn: “Nói lời giữ lời?”

Mặt bị anh bóp làm cô không cách nào mở miệng được, chỉ đành phải gật đầu một cái.

“Rất tốt.” Lãnh Ngạo cười quỷ dị một tiếng, “Quả nhiên sau khi bị gãy chân thì ngoan hơn.”

Cô vốn là rất biết điều có được hay không? Sống bên cạnh anh mười mấy năm, cho tới giờ vẫn đều là nói gì nghe nấy. Nếu như nói lần trước cô dùng du thuyền chạy trốn, thì thật ra cô chỉ muốn thử uy lực của du thuyền một chút thôi, thử thử rồi không nhịn được lái du thuyền ra khỏi phạm vi giám sát, rồi bị mấy hộ vệ đuổi theo, rơi vào kết quả chạy trốn không thành. Cuối cùng đáng thương nhất là đôi chân của cô, thật may là Lãnh Ngạo chỉ muốn dạy dỗ mình một chút nên mới giữ lại được hai chân này.

“Ngủ đi.” Ngữ điệu của anh đột nhiên mềm xuống, “Chúng ta cùng nhau ngủ, ngủ dậy tôi dẫn em đi vương quốc kim cương.”

Tay anh vòng qua ngực vây chặt lấy cô, mùi thơm cơ thể cô quấn quanh chóp mũi anh, khiến nơi nào đó trên thân thể anh lại bành trướng một lần nữa.

Lúc này Thước Tiểu Khả bị anh ôm, dù thế nào cũng không thể ngủ được, thân thể như một tảng đá cứng ngắc không cách nào động đậy. Rốt cục nhịn hồi lâu mới tìm được cơ hội nhúc nhích nhưng lại bị Lãnh Ngạo ôm càng chặt hơn, hơi thở ấm áp phun bên tai: “Còn động, tôi sẽ muốn em thêm một lần nữa.”

Trời mới biết anh muốn cô bao nhiêu, nếu như không phải nơi này không thích hợp, anh nhất định sẽ làm ba ngày ba đêm. Không phải có câu gọi là thời gian còn nhiều sao? Bọn họ không thiếu thời gian, từ từ hưởng thụ vậy.

Thước Tiểu Khả không dám lộn xộn nữa, chỉ có thể vùi trong ngực anh, nghe hơi thở của anh, nghe tiếng tim đập của anh, nghe mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, khẽ nhắm hai mắt lại.

Mấy phút sau, Thước Tiểu Khả muốn ngủ mà lại không ngủ được, mở mắt ra, thấy người đàn ông vẫn dây dưa lấy cô đã ngủ thiếp đi rồi.

Người này thật kỳ quái, rõ ràng đã ngủ rồi mà vẫn còn ôm mình chặt như vậy, làm hại cả người cô đều cứng ngắc hết.

Khuôn mặt hoàn mỹ kia cứ kề sát mặt dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com cô như vậy, cô yên lặng nhìn anh, hô hấp đều đều, lông mi dài rũ xuống tạo thành hai lớp bóng mờ, lúc anh ngủ thật giống như một đứa trẻ.

Anh là hắc đạo vương giết người như ngóe, rõ ràng là làm đủ chuyện xấu, tại sao vẫn có thể an ổn ngủ như vậy, còn mình đây? Cô rõ ràng không làm bất cứ chuyện xấu gì, nhưng lúc nhắm mắt lại cảm thấy mình tựa như là một người xấu.

Đản Đản đáng thương, cứ như vậy bị đưa đi*, mà đầu sỏ gây nên chính là anh, còn cô lại hoàn toàn không thể làm gì được. (*nguyên văn là “sinh mạng nhỏ cứ như vậy kết thúc”, chắc tác giả quên sửa nên bạn Nhi tự sửa lại luôn.)

Hỗn loạn ngủ, cô căn bản không thể ngủ an ổn giống như anh được.

__

Tất cả đều như một giấc mộng, Thước Tiểu Khả được anh dẫn tới vương quốc kim cương trong lời nói của anh.

Vương quốc kim cương cũng chỉ là một hòn đảo biệt lập ở sâu ngoài biển, trên đảo có mấy ngọn núi và vài căn nhà, ven biển trồng cây dừa, bãi biển vàng óng mênh mông bát ngát.

Nói thật, cảnh sắc nơi đây so với hòn đảo nhỏ kia còn đẹp hơn, đừng nói những thứ khác, chỉ cần gió biển này cũng đã thổi sảng khoái hơn gió sông rồi. Chỉ tiếc nơi này là một nhà tù tạm thời, ở đây cô là một con chim nhỏ không có tự do.

Lúc cô được Lãnh Ngạo ôm lên phi cơ, cô thấy Lăng Thiên đứng đằng xa, vì quá xa nên không thấy được vẻ mặt của anh, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng màu trắng đứng dưới nắng lấp lánh. Khi bóng dáng màu trắng ngày càng nhỏ, nhỏ đến chỉ còn lại một dấu chấm, cô mới hoàn toàn tỉnh lại, nhận ra mình chưa từng có tự do. Cũng may một tháng này cô đã quen biết được anh, một bác sĩ như ánh mặt trời, là người hoàn toàn khác biệt với Lãnh Ngạo. Gương mặt hiền hòa, lời nói thân thiết, giơ tay nhấc chân đều mang theo hương vị nho nhã. Lần từ biệt này không biết có thể gặp lại hay không, nếu như được gặp lại, sẽ là cảnh tượng như thế nào.

“Đang nghĩ gì vậy?” Lãnh Ngạo từ phía sau ôm hông cô, cằm thân mật đặt trên bả vai cô.

“Không nghĩ gì cả.” Cô cười nhạt. “Sông chính là sông, không cách nào đánh đồng được với biển, bây giờ nhìn đến cảnh biển mới biết ánh mắt trước kia của mình quá nông cạn.”

Thước Tiểu Khả đội một cái nón rơm lớn, mặc quần dài rộng, áo lót màu trắng, trước ngực đeo một sợi dây chuyền dài. Gió vừa thổi, bông hoa trên mũ lung lay, quần dài cũng lay động theo gió, giống như phong cách Bohemian.

“Em đang trách tôi, trước kia không cho em tự do sao?” Phản ứng của Lãnh Ngạo rất cực đoan.

“Không phải.” Cô lắc đầu một cái, “Em chỉ muốn được đi nhiều nơi, nâng cao kiến thức thêm thôi.”

Lãnh Ngạo vén mái tóc cô lên, “Ở cùng tôi, em có kiến thức cũng vô ích.”

Đã sớm dự liệu trước anh sẽ nói như vậy nên Thước Tiểu Khả cũng không muốn cãi lại với anh nữa. Nhìn biển rộng mênh mông bát ngát, cô vốn cho là cảnh biển bàng bạc như thế mình xem cũng đủ rồi, ngắm không lâu nhưng cô thấy cũng chẳng có gì đặc biệt, đẹp hơn sông một chút, nhưng vẫn chưa đến mức làm cô mê say.

“Em muốn đi xem công nhân khai thác kim cương như thế nào.” Trước mắt chỉ có chuyện này làm cô hứng thú thôi.

“Gấp cái gì.” Lãnh Ngạo xoay người cô lại, “Em cứ nghỉ ngơi trước, thay quần áo, sau đó tôi dẫn em đi xem.”

Cô rất nghe lời, nâng nụ cười cứng ngắc lên theo anh rời khỏi bờ biển.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.