Diêm Vương

Chương 72




Diêm Trừng đến chỗ tổ chức tiệc, bọn Ngũ Tử Húc đã có mặt, lần này địa điểm là do Diêm Trừng chọn, hắn không có thói quen xa xỉ hào hoa như bọn Hồng Hạo, nơi chọn mặc dù cũng cao cấp sang trọng nhưng không phải nơi dành riêng cho hội viên, vốn chỉ muốn vui vẻ là được, hiện tại Kỉ Tiễu không tới, Diêm Trừng chỉ muốn nhanh chóng ăn xong rồi về nhà, sợ về chậm Kỉ Tiễu dậy rời đi trước.

Nhưng cũng không thể quá mức qua loa có lệ, dù sao bọn họ cũng là có hảo ý, cho nên Diêm Trừng vẫn nhẫn nại bồi bọn họ ăn uống một trận, đến cuối thu một đống lễ vật, bữa tiệc coi như viên mãn chấm dứt.

Đi trước, Diêm Trừng còn để mấy thằng bạn đi tăng nữa, nói là sợ buổi tối đói bụng đi ăn khuya.

Còn hắn tính toán trở về, lại không ngờ ra tới cửa liền bị một đám người ngăn lại, cả trai và gái đều có, đại bộ phận đều ăn mặc hàng hiệu, nhìn qua có chút thân phận.

Những người đó bởi vì thấy Vương Hi Đường, lập tức nhiệt tình tiến lên săn đón, một hơi toàn “Vương thiếu, Vương công tử” gọi thực thân thiết, đại khái cũng có gặp qua vài lần, nhưng khẳng định không phải đại nhân vật gì, cho nên Vương Hi Đường cũng coi như hữu lễ cho bọn họ một cái gật đầu chào hỏi, ai ngờ những người này cơ hội gặp mặt khó có được, dây dưa không nguyện buông tha dễ dàng, thật sự muốn lôi kéo cả bọn Diêm Trừng tới một chỗ vui khác.

“Vương thiếu đi cùng bạn học tới sao? Quán mới của tôi vừa khai trương mấy hôm trước, Vương thiếu không chê có muốn tới chơi không? Mọi người cùng nhau vui vẻ?” một nam nhân mở lời mời, gã đại khái không biết Diêm Trừng và Ngũ Tử Húc, nhưng cũng không dám coi bọn họ là người bình thường, dù sao chơi được với con trai ngài thị trưởng, ai mà biết được là đại nhân vật nào.

Vương Hi Đường không nhớ đã gặp qua gã, vì thế lắc đầu: “Không cần, chúng tôi còn chuyện khác phải làm.”

Bên kia lại khuyên nữa, Vương Hi Đường vẫn lạnh nhạt kiên trì, qua lại khách sáo một chút, Diêm Trừng có chút phiền chán nhìn đồng hồ đeo tay, thầm nghĩ chọn sai chỗ rồi.

Hô, hắn nghe thấy Kinh Dao một bên kinh ngạc một phen, nhẹ giọng hô lên nói nhỏ: “Sao lại là cô ấy?”

Diêm Trừng theo tầm mắt nhỏ nhìn lại, chỉ thấy Kinh Dao đang nhìn một nữ nhân, bề ngoài khoảng hơn 30 tuổi, nhưng kỳ thật chắc cũng phải hơn 40 đi, bộ dạng xinh đẹp, ăn diện cũng tương đối có phẩm vị, chính là nam nhân bên cạnh tối thiếu cũng lớn tuổi hơn bà, đồng thời mỉm cười nhìn Vương Hi Đường.

Dường như nhận thấy tầm mắt của Diêm Trừng, nữ nhân nhìn lại, hai người tầm mắt chạm nhau, nữ nhân kia lô ra một nụ cười khéo léo.

Diêm Trừng hơi ngẩn ra, bà cảm thấy đối phương có chút quen mặt.

Là đã từng gặp qua mà quên rồi sao?

Diêm Trừng nghĩ, quay đầu sang nhìn Kinh Dao, nhịn không được hỏi: “Em quen bà ấy?”

Kinh Dao đem đối phương cẩn thận quan sát một lần mới thu hồi tầm mắt nói: “Chắc là nhận sai người.”

Diêm Trừng cũng không buông tha: “Bà ấy là ai?”

Kinh Dao không nói chuyện.

Diêm Trừng nói thẳng: “Em không cảm thấy, bà ấy có chút giống một người sao?”

Kinh Dao sửng sốt, đột nhiên hỏi: “Kỉ Tiễu đâu?”

Diêm Trừng: “Cậu ấy có việc không tới.”

Kinh Dao biết Diêm Trừng không nói thật, với bộ dáng hiện tại hắn rất để bụng chuyện Kỉ Tiễu thì Kỉ Tiễu không tới dự sinh nhật hắn không biết hắn sẽ rối rắm thành cái đức hạnh gì, nhưng biểu hiện hôm nay của Diêm Trừng, vẻ mặt tươi cười tự nhiên, tự nhiên quá mức, thông thuận có thể nói là tốc chiến tốc thắng, không khiến người ta nghi ngờ mới lạ, nhưng nhỏ cũng không tính nói ra.

Bên kia Vương Hi Đường cũng đem đám người kia thối lui, dưới tầm mắt lưu luyến không rời mà bỏ đi.

Diêm Trừng lại quay đầu nhìn nữ nhân một lần nữa, bóng dáng bà tao nhã thon dài, bước đi yểu điệu thướt tha, đích thật là mỹ nhân hiếm có, cho nên khiến người ta ấn tượng khắc sâu.

Ở ngoại đợi taxi, Diêm Trừng nói: “Kinh Dao, anh đưa em về.”

Những người khác đương nhiên không ý kiến, Kinh Dao do dự chút cũng gật đầu.

Hai người lên xe, xe vừa khởi động rời đi, Diêm Trừng đã lên tiếng: “Anh vẫn luôn ngạc nhiên một chuyện, em và Kỉ Tiễu… rốt cuộc tại sao lại biết nhau?”

Kinh Dao quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không đáp lời.

Diêm Trừng nói: “Em càng không nói, anh càng cảm thấy kỳ quái.”

Kinh Dao cười nói: “Vậy sao anh không tự mình đi hỏi cậu ấy? Hai người đã ở bên nhau cũng hơn nửa năm rồi, sao tới giờ chuyện riêng của cậu ấy một chút cũng không tiết lộ cho anh?”

Diêm Trừng bị chọc trúng nỗi đau, nhất thời nghẹn lời.

Kinh Dao thấy hắn như vậy rất sảng khoái, lại cho thêm một phát súng nữa: “Em đã hứa với cậu ấy, không nói cho người khác biết.” Nhỏ đặc biệt nhấn mạnh từ ‘người khác’, đó cũng là một phần nguyên nhân tại sao Kỉ Tiễu đối với Kinh Dao cũng coi như hòa nhã, Kinh Dao thay cậu bảo vệ bí mật, cho dù bí mật này ngoài Diêm Trừng cũng chắc chả còn ai để ý nhưng Kỉ Tiễu để ý.

Diêm Trừng điều chỉnh trạng thái tâm lý không để nhỏ dễ dàng chọc tức, hắn nghĩ nghĩ nói: “Vậy anh đoán, chỉ cần đoán đúng, em không phủ nhận là được.”

Kinh Dao không nói.

Diêm Trừng không để ý tiếp tục: “Lần trước ở căn tin em và Kỉ Tiễu nhắc tới việc ‘trả khăn lại’, vậy lúc đó em đã cho cậu ấy mượn khăn, mà yêu cầu dùng khăn trừ bỏ lúc ăn cơm ra, vậy là gặp phải chuyện chật vật, anh tạm đoán là ăn cơm. Phản ứng của em khi vừa nhìn thấy nữ nhân kia cho anh biết, chuyện ngày đó một nhân vật chính khác là bà ấy đi, nếu Kỉ Tiễu và bà ấy gặp mặt vui vẻ, thì anh nghĩ em cũng chả cần che che dấu dấu, cho nên nhất định xảy ra chuyện gì đó. Về quan hệ của Kỉ Tiễu và bà ấy, hai chúng ta đều có thể đoán ra, vì thế tổng kết lại chính là, em ngày đó trùng hợp gặp Kỉ Tiễu và nữ nhân đó cùng ăn cơm, kết quả bọn họ xảy ra tranh chấp, khiến Kỉ Tiễu gặp chuyện chật vật, em trùng hợp có ở đấy, cho cậu ấy mượn khăn tay, và cũng thay cậu ấy bảo vệ bí mật, có phải không?”

Kinh Dao ngây người vài giây, miễn cưỡng nhếch môi: “Trước kia sao em không phát hiện anh có tiềm năng làm thám tử nhỉ?”

Nhỏ vừa trêu chọc Diêm Trừng vừa có ý chuyển đề tài, trong đầu lại nhớ lại tình huống tại quán cà phê lần đầu gặp Kỉ Tiễu.

Kinh Dao từ lúc thấy Kỉ Tiễu bước vào quán đã chú ý tới cậu, nhỏ biết nam sinh này, cùng Diêm Trừng đã nói qua mấy lần, không ngờ ở chỗ này lại gặp gỡ, nhưng nguyên bản nhỏ cũng không có ý bắt chuyện, cho rằng cậu và người nhà đồng thời đi uống cà phê, nhưng ai ngờ phát hiện không khí bàn đó thực kỳ quái, hai người từ đầu tới cuối không nói với nhau câu nào, Kỉ Tiễu luôn cúi đầu đọc sách, thần sắc thanh lãnh, nữ nhân đối diện lại liên tiếp nhìn đồng hồ, chân trái hết gác chân phải lại đổi ngược lại, cả người tràn ngập thái độ nôn nóng, giống như lập tức muốn bỏ của chạy lấy người, nhưng nữ nhân không có biện pháp làm được, không biết là cái gì đã giữ chân bà ấy lại, bà ấy đứng lên quá hai lần, đều bị Kỉ Tiễu lạnh lùng trừng liền ngồi lại, cuối cùng nữ nhân kia phi thường không vui, giương giọng nói gì đó với Kỉ Tiễu, cuối cùng còn cầm tách cà phê trực tiếp hất lên mặt Kỉ Tiễu, sau đó cũng không quay đầu bước nhanh rời đi.

Đó là lần đầu Kinh Dao thấy được một người đi uống nước mà lại chật vật như vậy, cái loại chật vật này không chỉ mất mặt, mà còn đưa tới cảm giác hiu quạnh, nản lòng, ủ dột, suy sụp đủ các loại hương vi vờn quanh, rõ ràng người kia thản nhiên ngồi ở chỗ này, biểu tình không thay đổi, nhưng nhìn nước cà phê không ngừng nhỏ giọt chảy xuống từ tóc và áo sơ mi, bóng dáng gầy gò đơn bạc, khó hiểu cảm thấy vạn phần đáng thương, đáng thương cùng không đành lòng.

Nhân viên phục vụ đều không biết phải làm sao đứng ở xa xa, nhất thời không có ai nguyện ý chạy tới giúp.

Vì thế, Kinh Dao liền xuất hiện, khi nhỏ đưa ra khăn tay của mình, nhỏ chống lại ánh mắt Kỉ Tiễu nhìn mình, tựa như là không dự liệu sẽ có người giúp mình, hoặc là vẫn chưa làm tốt chuẩn bị phòng ngự, đối phương cứ như vậy thẳng tắp nhìn nhỏ.

Kinh Dao cho rằng Kỉ Tiễu ít nhất sẽ mang theo chút phẫn nộ, hoặc ít nhất cũng sẽ mang theo ít thái độ ủy khuất, nhưng trong con ngươi Kỉ Tiễu hoàn toàn trống rỗng, là ánh mắt trống rỗng cô lãnh tới cực điểm, bên trong thần sắc gì cũng không có, hoàn toàn không có tiêu điểm, liếc mắt nhìn qua tựa như rối gỗ.

Kinh Dao bị hoảng sợ, ngay sau đó Kỉ Tiễu tiếp nhận khăn tay.

Cậu cầm khăn tay lau sách, lại thay đổi sắc mặt, sau đó nhẹ nhàng nói một câu ‘Cảm ơn’. Ánh mắt đã khôi phục bình thường.

Kinh Dao nói: “Có cần tớ nhờ người tìm quần áo cho cậu thay không? Tớ có quen giám đốc ở đây.”

Kỉ Tiễu lắc đầu: “Khăn tay lần sau trả lại cho cậu.”

Kinh Dao không ngoài ý muốn: “Cậu biết tôi sao?”

Kỉ Tiễu gật đầu.

“Tôi cũng biết cậu, cậu tên Kỉ Tiễu đúng không?”

Kỉ Tiễu không lên tiếng đáp, cậu thu dọn mọi thứ hướng ra ngoài bước đi, đi được hai bước liền ngừng lại quay đầu nói: “Cậu có thể…”

Kinh Dao phản ứng thực nhanh: “Tớ sẽ không nói cho người khác biết đâu, cậu yên tâm.”

Kỉ Tiễu ‘ân’ một tiếng rồi lại nói tiếp “Cám ơn.”

……

Trong nhất thời, Kỉ Tiễu gương mặt đạm mạc nhìn mình cùng Diêm Trừng gương mặt ngưng trọng trùng lên nhau.

Diêm Trừng cũng không cần đáp án của Kinh Dao, nhìn biểu tình của nhỏ là biết. “Anh chỉ hỏi em một vấn đề, em có thể lựa chọn trả lời hoặc không.” Diêm Trừng nói: “Anh chỉ muốn biết, đó là chuyện xảy ra lúc nào?”

Kinh Dao dừng một chút, vẫn là nói: “Nghỉ lễ quốc khánh năm trước.” Tiếp đó nhỏ nhịn không được nhắc nhở: “Trong lòng Kỉ Tiễu có khúc mắc, nếu anh thực sự thông minh thì đừng lấy cái này mà động tới cậu ấy.”

Diêm Trừng cũng không quên đáp lại một câu: “Cảm tạ hảo ý, anh so với em hiểu cậu ấy hơn.”

Kinh Dao không muốn cùng hắn chấp nhặt, nhìn khung cảnh bên ngoài, đã tới cửa nhà mình, nhỏ tính toán xuống xe, trước khi đi nhỏ từ trong túi xách lấy ra một món quà nhỏ đưa tới. “Đồ này, em đã sớm mua nhưng không tính tặng, nhưng nghĩ nghĩ vẫn nên đưa cho anh, cũng coi như cho em một cái kết thúc, chúc anh sinh nhật vui vẻ, cũng chúc…” nhỏ muốn nói là: chúc anh và Kỉ Tiễu có thể đi lâu cùng nhau, nhưng lại bất giác cảm thấy lời này có một nghĩa khác, cuối cùng vẫn không nói ra miệng.

Diêm Trừng nhận món quà, không tính mở ra, chỉ nói “Cám ơn.”

Kinh Dao cũng không để ý, sảng khoái xuống xe.

Diêm Trừng về tới nhà, Kỉ Tiễu mới tỉnh trong chốc lát, đang ngồi trên giường ngẩn người. Cậu kỳ thật đã sớm muốn rời đi, nhưng lại ngại xuống dưới lầu gặp bà ngoại đang chờ người, ngược lại xấu hổ, cho nên do dự tìm thời cơ đi xuống, nghĩ tới nghĩ lui như vậy thì Diêm Trừng cũng đã trở lại.

Diêm Trừng mở cửa phòng ra, thấy Kỉ Tiễu đang ngồi trên giường liền thấy ấm áp, bỗng nhiên có một suy nghĩ, ngừng không được: nếu một ngày nào đó hai người dọn tới ở cùng nhau, chính mình mỗi ngày về nhà đều có thể thấy Kỉ Tiễu ở bên người, thật là tốt đẹp biết bao.

Kỉ Tiễu thấy Diêm Trừng mang theo vẻ mặt si ngốc kỳ quái tươi cười nhìn mình, cậu đứng dậy hỏi: “Nghĩ gì đó?”

Diêm Trừng lúc này mới hoàn hồn, đi tới lại bất động thanh sắc khóa cửa lại, cầm một túi to đưa cho cậu: “Tớ có mua đồ ăn cho cậu, đói bụng đúng không?”

Kỉ Tiễu đói bụng là thật, sau rất nhiều lần đã hình thành thói quen ăn đồ Diêm Trừng mang tới, vì thế, nghĩ ăn xong mới đi về, liền lại ngồi xuống. Diêm Trừng lưu loát đưa đồ ăn cho Kỉ Tiễu, thỏa mãn nhìn cậu từng chút từng chút chậm rãi đưa đồ lên miệng nha, khóe miệng không hạ xuống chút nào, chính là vừa nghĩ tới chuyện ở khách sạn, vẻ mặt hắn liền trở nên phức tạp.

Hết chương 72


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.