Diêm Vương

Chương 7




Lúc nửa đêm, ký túc xá nam yên tĩnh vang lên tiếng gõ cửa phòng thật lớn, mấy người đang say ngủ trong phòng cũng bị đánh thức mà tỉnh lại, nhưng mà trong một lúc không ai tính rời giường đi mở cửa, bên ngoài tiếng đập cửa rầm rầm vẫn cứ bám riết không tha, mãi cho tới khoảng 10 phút sau, ngay cả các phòng cách vách cũng đã vang lên âm thanh oán giận, Hà Bình mới liêu xiêu liêu xiêu xuống giường.

Mở khóa cửa, Tiêu Kiện Thạc liền một cước đá văng cánh cửa phòng, Hà Bình bị khí lực của cậu ta đẩy lùi ra sau một chút, ngay sau đó đèn phòng được mở sáng choang, hai người nửa đêm trở về tựa như ác quỷ hiện hình trả thù hung hăng trừng mắt lườm 4 người trong phòng.

“Mẹ nó, đứa nào khóa cửa phòng?” Tiêu Kiện Thạc gầm lên.

Khổng Bân cũng căm giận trừng mắt nhìn Hà Bình, Hà Bình giật mình, bất giác liếc mắt nhìn về phía Kỉ Tiễu.

Tiêu Kiện Thạc theo tầm mắt nhìn sang, Kỉ Tiễu nằm trên giường thò tay với cái di động nhìn thời gian, 2strong0’ sáng.

Thấy Kỉ Tiễu làm như hoàn toàn không có việc gì, Tiêu Kiện Thạc khó chịu, đi tới trước giường giật gối đầu của cậu ra, khó được cậu nhóc lớp 10 than thở một câu: “Khóa rồi thì đừng về nữa, hơn nửa đêm rồi mò về làm gì.”

Khổng Bân một bên mắng: “Mày câm miệng, còn nói tao đánh.”

Thằng nhóc nhíu mày nhưng cũng không lên tiếng nữa.

Tiêu Kiện Thạc hôm nay không được may mắn lắm, đúng tối nay giám thị trường khó được dịp tổ chức một lần đi kiểm tra quanh phụ cận trường học, mấy lão sư suốt đêm đem đám học sinh chơi game thâu đêm quanh trường tróc nã cho bằng hết trong đó có cả cậu ta và Khổng Bân, bọn họ vừa bị giáo huấn một trận lại còn bị mời phụ huynh, viết bản kiểm điểm bêu danh lên bảng thông báo trường, trong lòng bọn họ tự dưng bị nghẹn một cục tử khí to tướng, không ngờ tới lúc trở về phòng thì bị nhốt bên ngoài cộng thêm Tiêu Kiện Thạc vốn đã không vừa mắt Kỉ Tiễu, bộ dạng đàn bà mặt mũi trắng bệch, cũng không biết từ cái trường thổ dân nào chuyển tới mà cái mặt vênh váo thấy ghét, không coi đứa nào vào mắt, ban ngày nghe thằng Hồng Hạo nói qua đã muốn oánh thằng này một trận rồi, hiện tại đây không phải cơ hội tốt sao.

Tiêu Kiện Thạc tưởng bở ngày mai như thế nào khoe khoang với thằng Hồng Hạo đặc sắc một chút mình thay nó giáo huấn cái đinh trong mắt, vì thế hùng hùng hổ hổ một tay giật cái gối đầu của Kỉ Tiễu ném xuống dưới giường, chỉ thẳng vào mặt Kỉ Tiễu nói: “Mày có ý gì?”

Kỉ Tiễu đã sớm ngồi dậy, cậu mặc một chiếc ảo ngủ hơi mỏng, tóc có chút rối loạn, khác hẳn ban ngày nghiêm cẩn lạnh lùng, mùi hương tơ lụa tản mát, đối mặt với chất vấn của Tiêu Kiện Thạc, Kỉ Tiễu mặt lạnh như nước, bộ dáng hời hợt vô thưởng vô phạt.

Điều này càng khiến Tiêu Kiện Thạc nổi điên, tìm người cãi nhau hận nhất không phải mình không cãi lại nó mà là bị nó coi thường, tựa như đấm một quyền đầy uy lực vào không khí vậy, chiếm lợi không được còn khiến mình bị nghẹn khuất.

Tiêu Kiện Thạc một cước đạp vào khung giường quát: “Mày xuống đây, nói rõ ràng cho tao!”

Đợi chốc lát, Kỉ Tiễu rốt cục mới nhúc nhích, cậu từ tốn chậm rãi từ trên giường đi xuống, nhặt lên cái gối đầu của mình vỗ vỗ phủi bụi, hỏi: “Nói cái gì?”

Bạn cùng phòng mấy ngày nay tròn mắt, bọn họ cơ hồ lần đầu tiên nghe thấy Kỉ Tiểu mở miệng nói chuyện, cậu thực sự rất ít nói, ngay cả ánh mắt cũng phi thường keo kiệt cho người khác, lúc này lại đang thẳng tắp không sợ hãi nhìn thẳng Tiêu Kiện Thạc, con ngươi đen láy trong sáng, lại tiếp thêm một câu: “Nói cậu có bệnh quáng gà?”

Tiêu Kiện Thạc ngẩn người nghĩ nghĩ Kỉ Tiểu này là muốn chửi cậu ta buổi tối mắt mù mới phải bật đèn, lập tức chọc cậu ta phát khùng, trực tiếp ra tay đẩy ngã Kỉ Tiễu một phen.

Kỉ Tiễu thân mình đổ ra sau, đặt mông ngã ngồi lên cái ghế trước bàn học, Hà Bình thấy căng thẳng vội tới khuyên can. Nhưng cậu ta càng khuyên càng khiến sự việc từ bé xé ra to, Hà Bình nói: “Kỉ Tiễu là vì thấy hai người không về mới khóa cửa lại, mọi người đều là bạn cùng lớp, về sau còn thường xuyên gặp mặt, đừng vì chút chuyện nhỏ mà bất hòa.”

Tiêu Kiện Thạc nhổ nước bọt một ngụm: “Cùng một lớp? nó xứng sao?”

Lời này của Tiêu Kiện Thạc thuần túy là không suy nghĩ, nhưng có thể nghe ra được cao ngạo của người lớp 1, cộng thêm trong lớp có Diêm Trừng, lớp bọn họ ngay từ đầu được hưởng đãi ngộ không ít, nên luôn coi lớp khác không để vào mắt.

Cái này không chỉ Hà Bình mà ngay cả Tôn Tiểu Quân nghe xong cũng nhíu chặt chân mày, Kỉ Tiễu bỗng nhiên đứng dậy, thanh âm vẫn như trước không phập phồng thản nhiên nói: “Vậy cậu xứng sao? Trốn học? chơi game? Kiểm tra toán được 42 điểm?”

42 điểm chính ngày đầu tiên Kỉ Tiễu vừa chuyển vào, ông thầy dạy toán trả bài cho học sinh trong lớp, Tiêu Kiện Thạc thuộc loại không đạt tiêu chuẩn bị phê bình trước lớp, tuy nói điểm kiểm tra không nói nên điều gì cũng khó xác định năng lực một người nhưng cậu ta 5 môn thì 4 môn chưa đạt tiêu chuẩn, hiện tại lại bị Kỉ Tiễu nhắc tới, khó chịu đập chan chát vào mặt Tiêu Kiện Thạc.

Đám thanh niên choai choai dạng này cũng chả cần lý do gì to tát, chỉ cần cái liếc mắt lườm nhau cũng có thể đánh nhau tơi bời, cho nên Tiêu Kiện Thạc cứ thế xông lên đấm cho Kỉ Tiễu một đấm, mọi người trong phòng cũng không quá mức kinh ngạc, chỉ có chút áy náy chính là Kỉ Tiễu thế nhưng không đánh trả.

Tiêu Kiện Thạc một quyền kia đánh thực không khôn khéo, cũng không biết đã nện vào chỗ nào trên người Kỉ Tiễu, người nọ lập tức lăn ra sau bàn học ngã xuống, hơn nữa cũng không có đệm đỡ, ngay sau đó mọi người nghe thấy tiếng ‘rầm’ thật lớn vang lên, rồi trong phòng một mảnh yên tĩnh.

Đợi tới khi Kỉ Tiễu chậm rãi ôm đầu ngồi dậy, Hà Bình mới hét lên: “Á, chảy máu rồi!”

Tiêu Kiện Thạc cũng choáng váng, nhìn thấy dòng máu đỏ tươi chảy dài từ trên trán Kỉ Tiễu xuống má nhỏ tong tong xuống sàn nhà, cậu ta hơn nửa ngày cũng không thấy nhúc nhích gì. Hà Bình vội vàng lấy khăn tay chạy tới muốn giúp Kỉ Tiễu đứng dậy, Kỉ Tiễu vẫn không động đậy, sau đó cậu túm lấy chiếc áo sơ mi trắng của mình khoác lên thành ghế giữ chặt miệng vết thương, giương mắt nhìn Tiêu Kiện Thạc.

Kỉ Tiễu gương mặt vốn trắng tới chói mắt, lúc này trên làn da hiện lên một dòng máu đỏ tươi chảy dài càng khiến làn da trông càng xanh xao suy yếu, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bị ngất xỉu. Khổng Bân cũng nóng nảy vội nói: “Đưa…đưa tới phòng y tế đi?”

Tôn Tiểu Quân và cậu nhóc lớp 10 vội tới đỡ Kỉ Tiếu đứng dậy nhưng lại bị cậu tránh đi, khoát tay nói: “Không sao, không cần…”

Tiêu Kiện Thạc trong lòng vừa sợ vừa giận, sợ mình đã gây họa, giận chính là cậu ta đã cảm thấy mình đã không nặng tay, nhất thời ngũ vị tạp trần, lại vẫn lựa chọn mạnh miệng: “Mày…mày CMN đừng giả chết, là do tự mày ngã xuống thôi.” Nói xong thế nhưng trực tiếp lên giường nằm cuốn chặt chăn quanh người.

Bọn Tôn Tiểu Quân cũng cảm thấy Tiêu Kiện Thạc thật quá đáng, nhưng vô luận có khuyên nhủ thế nào, Kỉ Tiễu cũng không muốn đi phòng y tế, cậu nói: “Máu ngừng rồi, tôi ngồi đây một lát, các cậu tắt đèn đi ngủ đi.”

Rơi vào đường cùng, cả đám chỉ còn biết trở về giường ngủ tiếp, nhưng nào ai biết, Kỉ Tiễu cứ ngồi như vậy cả đêm.

Lúc đầu còn người thanh tỉnh nhưng rồi dần chịu không nổi nữa mà tìm Chu công đánh cờ, cuối cùng đều đã ngủ hết, chỉ có mình Tiêu Kiện Thạc là ngoại lệ, đại đa số thời gian cậu ta không thể ngủ được, cho dù có ngủ cũng là gặp ác mộng dày vò.

Vì sao? Nếu cả một đêm có người ngồi trước giường bạn, đầu đầy máu, cứ ngồi đó gắt gao nhìn chằm chằm bạn xem, bạn có thể ngủ yên được không?

Cho dù ngay từ đầu Tiêu Kiện Thạc cảm thấy khuôn mặt Kỉ Tiễu là do bị thương mà trở nên tiều tụy thống khổ thì lúc sau, trong bóng tối hắc ám, toàn bộ hóa thành lệ quỷ đòi mạng cực độ khủng bố. trong không khí phảng phất mùi máu tươi thản nhiên, Kỉ Tiễu thủy chung không nhúc nhích cứ nhìn chằm chằm về phía Tiêu Kiện Thạc, đôi mắt sáng ngời sâu kín lóe sáng tỏa ra quang mang kì dị, cho dù Tiêu Kiện Thạc sau nửa đêm có muốn cũng không dám xoay người lại, bị ánh mắt lành lạnh cứ chiếu thẳng vào sợ tới mức đến lông tơ cũng dựng đứng lên, lãnh khí một đường từ lòng bàn chân dần dần lan tỏa tới toàn thân.

Hôm sau tỉnh dậy, đừng nói cơn tức, liền ngay cả khí lực cũng bị tiêu tán hết, cả người tựa như hư không uể oải không chút tinh thần, thấy Kỉ Tiễu đầu cũng không dám ngẩng lên, cùng bộ dạng thiếu niên vênh váo tự đắc tối qua hoàn toàn biến thành hai người. Kỉ Tiễu thật ra đã sớm làm vệ sinh cá nhân chỉnh trang lại diện mạo, nhưng trên người lại mặc chiếc áo sơ mi đồng phục có dính một tảng lớn máu khô trông cực độ ghê người.

Hà Bình hỏi cậu: “Cậu mặc cái áo này đi học sao?”

Kỉ Tiễu gật đầu, khó được khi đáp lại cậu ta: “Chưa có áo mới.”

Hà Bình nhìn theo bóng dáng Kỉ Tiễu rời đi, thầm nghĩ sắp có chuyện. Quả nhiên, Kỉ Tiễu vừa tiến vào lớp, cậu nhận được vô số tầm mắt cùng tiếng xôn xao nghị luận, nhưng không nghĩ tới người đầu tiên lên tiếng hỏi cậu chính là Diêm Trừng ngồi cách cậu một lối đi.

Diêm Trừng cau mày, đây là câu nói đầu tiên từ khi hai người học cùng lớp cho tới nay: “Đầu cậu làm sao vậy?”

Kỉ Tiễu nói nhỏ: “Rách.”

Diêm Trừng quét mắt quanh đầu cậu một vòng lại nói: “Làm sao mà rách?”

Kỉ Tiễu: “Bị đánh.”

Diêm Trừng lại hỏi: “Ai đánh cậu?”

Kỉ Tiễu vừa mới hé miệng, Tiêu Kiện Thạc liền rầm rầm nện bước vào lớp, nếu nói mặt Kỉ Tiễu là tái nhợt, thì mặt Tiêu Kiện Thạc chính là than chì, quả thực giống như bị dọa mất linh hồn. Nhưng cậu ta mông ngồi còn chưa nóng, Thiết ca đã hấp tấp chạy vọt vào lớp, ông thầy trước nhìn qua đầu Kỉ Tiễu, rồi lướt xuống chiếc áo trắng thấm máu của cậu, cuối cùng trừng mắt nhìn Tiêu Kiện Thạc, mặt đen như đáy nồi nói: “Cậu lăn ra đây cho tôi!”

Nhìn thấy bóng dáng Tiêu Kiện Thạc xám xịt đi ra ngoài, Diêm Trừng hỏi lại: “Là nó?”

Kỉ Tiễu không nói chuyện.

Hết chương 7


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.