Diêm Vương Tuyển Vợ

Chương 8: Giấc mơ kì lạ (5)




Nhưng có lẽ cô không nhìn thấy và nhận thức được rằng xung quanh mình đang xảy ra những gì, ai đã che mắt cô nên cô mới không thấy những " cô hồn dã quỷ" vì quanh cô đang có rất nhiều những oan hồn và dã quỷ đang xung quanh cô chúng nhìn cô bằng đôi mắt thèm thuồng, chúng muốn chiếm đoạt cả thể xác lẫn linh hồn của cô, 1 trong số oan hồn đó đã bước đến gần cô, trong nó nhầy nhụa người như muốn tan chảy ra nó dùng đôi tay nhớt nhát của mình định chạm vào người cô nhưng nó chỉ mới đưa tay ra chưa kịp động vào cô, thì nó đã bị một thế lực nào đó thất tung ra xa hồn siêu phách tán, những oan hồn xung quanh thấy vậy mà kinh ngạc, bọn chúng thắc mắc tạo sao lại bị như vậy, 1 người thấy vậy bước lên và thử thêm 1 nữa kết quả vẫn giống như người phía trước thành tro bụi biến mất vĩnh viễn.

Bọn chúng ngày càng khó hiểu, không hiểu nguyên nhân tại sao lại như vậy thì có 1 giọng nói vang lên âm thanh đầy sự răn đe, hăm dọa ( nữ 9 sẽ không thể nghe thấy được những gì họ nói)

- " Các ngươi hay lắm dám có ý định chiếm linh hồn và thể xác của Diêm Hậu, các ngươi không muốn đầu thai có đúng không "

Bọn họ kinh ngạc tại sao người này lại biết được ý nghĩ của chúng chứ, 1 trong những người được coi là đứng đầu nơi đó hoảng sợ lên tiếng

" Vị nào đang nói có thể cho chúng tôi biết rằng người là ai không ạ "

" Hắc Bạch Vô Thường "

" Hả....... c.....chúng tôi chào 2 ngài tôi không có ý định như vậy với cô gái này đâu thưa 2 ngài" ( hoảng hốt + quỳ xuống)

" Cô gái? "

" Dạ đúng ạ "

" Ngươi có biết người đó là Diêm Hậu Tương lai hay không mà giám ăn nói hỗn xược như vậy. HẢ"

" D......Dạ..........Dạ...... ng........người nói đây là Diêm Hậu sao, ch......chúng tôi không có ý đó đâu thưa 2 ngài, xin tha cho chúng tôi "( cuối đầu lại)

" Các ngươi liệu hồn việc này ta sẽ bẩm báo với Diêm Vương "

" Dạ..... chúng tôi sẽ không làm hại tới Diêm Hậu đâu mong 2 ngài nương tay với chúng tôi "

" Hừ "

Sau khi đi họ để lại sự sợ hải tột cùng cho bọn chúng, chúng quay lại nhìn cô đầy sự hoang mang, chúng bắt đầu tảng ra không vây quanh cô, về cô cho cô không thể thấy và nghe những gì đã xảy ra từ nảy tới bây giờ nên cô vẫn đi và không nghĩ nhiều cô cố mở to mắt ra để nhìn rõ đường đi, đi mãi đến cuối đường" Hoàng Tuyền " có 1 vòng sông rất dài tương truyền rằng đây là "Vong Xuyên Hà" trên "Vong Xuyên Hà" có 1 cây cầu bắc ngang qua tên là "Cầu Nại Hà" cạnh cây cầu Nại Hà có 1 tảng đá xanh lớn tên là "Tam Sinh Thạch " ( đá ba đời) cô thấy tảng đá đó nên đi lại xem, cô thấy trên đó có khắc dòng chữ màu đỏ " Tảo Đăng Bỉ Ngạn". (sớm qua bờ bên kia) trên đây ghi chép lại đời trước, đời này và đời sau của mình, khi cô đọc cô chỉ thấy được kiếp này của mình, cô tìm 2 kiếp, kiếp trước và kiếp sau hoài không có nên cô đành đọc kiếp này của mình.

Trên đó ghi kiếp này của cô là "Từ Hiên Nghi kiếp này là 1 cô gái xinh đẹp, hiếu hảo, tốt bụng và được nhiều người mến mộ, tình duyên chỉ quen được 1 người vì được người này chọn, người đó chính là người cai quản nơi này, khi đủ 18 tuổi, sẽ trở thành vợ của Diêm vương và là Diêm Hậu tương lai, sống hạnh phúc với nhau suốt đời suốt kiếp, sẽ không có kiếp sau, nguyên nhân là "người được chọn " đến ải cuối cùng sẽ biết được nguyên nhân vì sao được chọn ".

Cô đọc xong thì tâm trạng cô bây giờ là........... "từ lúc em đọc vội vàng, em bàng hoàng, em giật mình, em hoang mang" đó là tâm trạng của cô, đọc xong cô nhìn về phía cây cầu trong lòng cô đang nôn nóng đến ải cuối cùng biết được sự thật và lí do ' cô được chọn' cô không chần chừ và suy nghĩ gì nhiều cô bước tới cây cầu và đi qua nó, phía dưới cây cầu chính là " Vong Xuyên Hà " trong truyền thuyết dòng sông này có 1 màu đỏ vô cùng đẹp, như dường sự đỏ rực này không dành cho sự vui vẻ, hạnh phúc mà là 1 sự đau buồn, nhung nhớ đến tận cùng tương truyền rằng dòng sông này giam giữ những linh hồn không uống "Canh Mạnh Bà"không muốn bị xóa đi kí ức của kiếp này, họ sẽ phải nhảy xuống sông và bị dòng nước này nhấn chìm đến tận đáy và chờ đến 1000 năm mới có thể đi đầu thai,nhiều người còn vương vấn và còn thương người thân mà đã ở lại nơi này để không muốn bị xóa đi kí ức về 1 người mà mình yêu thương nhất.

" Sông Vong Xuyên ánh đỏ cả một dòng

Cầu Nại Hà là ai ngóng ai trông"

Nơi đẹp nhất là nơi đau thương nhất cô đi lên cây cầu đó vừa đi vừa nhìn vẻ đẹp của sông cô nhìn thẳng xuống xuống tận đáy cô thấy có rất nhiều linh hồn bên dưới họ nhìn cô với vẻ mặt đầy đau thương, cô có nhìn thấy 1 người đang nhìn mình là 1 người phụ nữ nhưng người này không giống với những người còn lại, cô ấy lại cười 1 cách quái dị 1 nụ cười đáng sợ cô nhìn thấy trên khuôn mặt người đó có 1 vết sẹo rất lớn trên miệng khi cười vết sẹo đó dãn tạo cho người nhìn cảm thấy đáng sợ khi nhìn vào đó, cô ấy đưa 2 tay giơ lên không trung nói gì đó với cô nhưng cô lại không thể nghe được, cô ta nói thêm gì đó thì bổng lần này cô nghe thấy 1 tiếng nói của người phụ nữ vang bên tay. rằng:

" Xuống đây chơi với tôi đi"

Cô nghe được nhìn lại bên dưới cô ta vẫn giữ tư thế như vậy cái câu đó vang lên rất nhiều lần cô càng bị tay càng nghe câu đó nhiều hơn

" Bây giờ mày có xuống với tao không hay để tao lên đó bắt mày xuống "

Cô ta bỗng giận dữ mà thét lớn, cô thấy ngày càng không ổn có 1 linh tính mách bảo cô phải chạy đi thì cô chạy đi, đúng như linh cảm của cô, cô vừa bá về đầu chạy thì người đó bay lên cầu bò về phía cô với tốc độ rất nhanh, cô thấy vậy tốc độ cô càng nhanh hơn, cô cứ cấm đầu chạy mà miệng không ngừng niệm phật cô niệm rất nhiều như nó điều vô hiệu hóa với cô ta, cô càng niệm cô ta càng nhanh hơn, đang niệm trong đầu thì có 1 âm thanh cất lên

" Mày niệm cái gì, niệm cũng vô ích thôi, mau đứng lại cho tao hâhaaaaaaaaa"

Tiếng cười thét đó vang lên không trung đầy đáng sợ này cô như muốn ngất đi nhưng dặn với lòng không được sợ cô bỏ qua lời nói đó cô chạy nhanh về phía trước.

...****************...

...----------------...

Chờ tiếp chap 9. Mong mọi người vẫn ủng hộ. Xin cảm ơn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.