Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Chương 6




Tiểu Bạch và Tiểu Hắc lắc lắc cái đầu, vẻ mặt giống nhau, nàng biết như vậy là biểu tình gì.

Mĩ nam chậm rãi nâng tay lên, hứng thú tựa hồ muốn tìm người tiến đến mang Tiểu Vũ đi luân hồi. Tiểu Vũ đâu chịu dễ dàng buông xuôi, ngay thức khắc lớn tiếng nói: “Này! Ngươi có lầm hay không? Chính thủ hạ của ngươi làm việc không đúng câu sai hồn của ta? Cái này về tình về lý đều là các ngươi có lỗi với… Ta! Ta một tiểu thư phong nhã hào hoa, tinh thần phấn chấn, trẻ tuổi liền như vậy thua trên tay các người! Các ngươi khinh bạc, nói một câu sorry, sau đó còn muốn tống ta luân hồi thành súc vật? Đầu óc ngươi bị cánh cửa đụng vào sao, hay là ngủ đến đần độn? Hôm nay ngủ dậy quên uống thuốc hả?”

Hắc Bạch vô thường cả kinh,nghiêng đầu len lén nhìn nhau liếc mắt một cái, oa….., bọn họ không có nghe nhầm chứ? Nha đầu kia dám mắng Lão Đại a? Tuy rằng bọn họ đồng tình cái kết cục của nàng, nhưng mắng thật đúng là hả lòng hả dạ.

“Ngươi tên là gì?” Mĩ nam mặt không đổi sắc, vẫn như cũ cười đến mức điên đảo chúng sinh.

“Ta, ta là Tiểu Vũ! Sao?” Tiểu Vũ ra vẻ bình tĩnh nhưng nội tâm có chút hoảng loạn.

Ha hả, mĩ nam mặt giãn ra cười thích thú, lạnh nhạt nói: “Không sao, vậy ngươi có biết ta là ai không?”

Tiểu Vũ ngẩn ra, khó hiểu nói: “Ngươi không phải Diêm Vương sao? Hay nên gọi là Diêm La?”

Hắc Bạch quỷ vô thường nghe vậy, ra sức nắm chặt bắp đùi, chỉ sợ không cẩn thận cười ra thành tiếng, chịu khổ làm đau chính mình để duy trì thời cuộc. Nụ cười trên mặt mĩ nam có chút co quắp, chậm rãi đứng lên đi về hướng Tiểu Vũ.

“Ta gọi là Lưu Quang, tên này ngươi nên nhớ cho kỹ! Bởi vì từ thời khắc này trở đi, sợ là từ nay về sau ngươi đời đời kiếp kiếp cũng quên không được sự tồn tại của ta.”

Phất tay, thừa dịp Tiểu Vũ còn chưa kịp phản ứng, một cước đem nàng đá bay ra ngoài. Lực đạo to lớn, khiến cho Tiểu Vũ bay lên trên không, mắt thấy sẽ đụng trúng giá sách, Tiểu Vũ theo bản năng che đầu nhắm hai mắt lại, nhưng tại giây cuối cùng cả người liền xuyên qua giá sách và vách tường, thân thể của nàng rơi xuống thành hình đường parabol, lúc sắp rơi xuống đất thì có người kịp thời tiếp được nàng. Ôm cái mông bị đá đau, Tiểu Vũ vừa định bất mãn phản kháng. Đã thấy chính mình rơi xuống một cái địa phương khác rồi. Giống như hoa viên của biệt viện, phía trước có một cây cầu hình vòm, đầu cầu có một lão bà ngồi bưng bát canh. Dưới cầu người đi đường đang xếp thành hàng, mẹ ơi, đây lẽ nào chính là cầu Nại Hà và Mạnh Bà?

Người nọ tiếp được nàng diện mạo cũng coi như tuấn tú, trên tay nắm một cái roi da? Đợi Tiểu Vũ đứng vững phía sau, liền chắp tay cúi đầu nói: ” Không biết nên xử trí nàng thế nào?”

Tiểu Vũ khó hiểu, hắn đang nói chuyện với ai chứ? Nghi hoặc, liền nghe cách đó không xa truyền đến một âm thanh nhàn nhạt.

“Tùy tiện ném vào đạo súc vật là được.”

Thanh âm không tệ, rất có từ tính. Nhưng làm cho người ta muốn đè bẹp hắn. Tiểu Vũ hai tay chống nạnh, lớn tiếng phản bác nói:

“Này! Ngươi sao lại đối đãi với ta như vậy? Còn có vương pháp không đây? Ta không phải oan hồn. Là người vô tội. Ngươi làm như vậy, cũng không sợ cấp trên tra xuống phán ngươi một cái lạm dụng hình phạt riêng, đem ngươi đi cách chức sao?”

Thản nhiên cười nhạo, không hoảng hốt chậm rãi nói: “Oan hồn ở Địa Phủ này có hơn ngàn vạn, nhiều hơn một người không đáng kể chút nào. Ta còn hy vọng cấp trên có người đến tra ta đây, nếu như tăng thêm vài oan hồn có thể làm cho cấp trên đến tra ta, bãi chức của ta.Ta cũng thật vui lòng mỗi ngày để cho hắn câu sai thêm vài hồn.”

“Ngươi!” Tiểu Vũ không thể nói gì, không nghĩ tới mĩ nam này đúng là mặt người dạ thú, hỗn đản.

“Không muốn nói lời vô ích với ngươi! Đem nàng kéo đến cầu cho ta, sau khi cho uống hết canh, liền ném vào đạo súc vật!” Diêm Vương một tiếng trầm thấp mệnh lệnh, không nhiều lời một câu.

Mặc kệ Tiểu Vũ liều mạng giãy giụa thoát ra, quỷ soa dùng lượng lớn khí lực, một tay túm áo Tiểu Vũ, liền hướng đến cầu mà đi. Mấy người xếp hàng thấy thế nhao nhao lắc lắc đầu, xem ra lại có người mang nghiệp chướng bị phạt vào đạo súc vật.

Tiểu Vũ quơ tay, hét lên: “Ngươi mới là nghiệp chướng, nghiệp chướng chính là tên hỗn đản Diêm Vương ngươi!”

Quỷ soa mang theo Tiểu Vũ một đường đi tới dưới cầu, trực tiếp cùng lão bà hô:” Mạnh Bà, trước cấp cho nàng một chén canh đi. Xong rồi sẽ đưa nàng vào đạo súc vật.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.